1,2 Trong thời các thẩm phán, Y-sơ-ra-ên gặp một nạn đói. Lúc ấy, có một người Ê-phơ-rát quê ở Bê-liêm, xứ Giu-đa, tên là Ê-liêm, đem vợ là Na-mi và hai con trai là Mạc-long và Kỳ-long, đến ngụ trong nước Mô-áp.
3 Nhưng Ê-liêm qua đời để lại vợ và hai con.
4,5 Đến tuổi trưởng thành hai người con lập gia đình với hai cô gái Mô-áp; một cô tên là Ọt-ba, một cô là Ru-tơ. Sau chừng mười năm sống trong đất Mô-áp, Mạc-long và Kỳ-long cũng chết, để Na-mi lại không chồng không con.
6,7 Nghe tin đồng bào tại quê hương được Chúa đoái hoài, cho họ sống no đủ, bà quyết định hồi hương cùng với hai con dâu.
8,9 Nhưng, trên đường về Giu-đa, Na-mi bảo hai con dâu: "Các con nên quay về nhà cha mình. Vì hai con đã hết lòng với chồng và với mẹ; xin Chúa ban phước lành cho hai con, cho gặp chồng mới và sống hạnh phúc." Rồi bà hôn họ. Họ khóc lớn,
10 rồi năn nỉ: "Không, chúng con xin theo về quê mẹ."
11 Bà bảo: "Các con về đi. Theo mẹ làm gì? Mẹ đâu còn sinh con được nữa để làm chồng hai con?
12 Về đi, các con ơi! Mẹ đã quá già để bước thêm bước nữa. Nhưng cho dù mẹ còn tái giá được, và cho dù mẹ thụ thai đêm nay,
13 hai con có chờ được đến ngày con trai mẹ khôn lớn không? Không đâu, hai con ơi! Mẹ xót xa cho các con, vì mẹ bị Chúa trừng phạt mới nên nỗi này."
14 Họ khóc lớn lên một lần nữa, rồi Ọt-ba hôn mẹ từ biệt. Còn Ru-tơ nhất định theo sát Na-mi.
15 Na-mi lại nói: "Chị con đã trở về với dân tộc và với thần mình, con cũng nên theo chị con đi."
16 Nhưng Ru-tơ đáp: "Xin đừng ép con lìa mẹ, vì mẹ đi đâu, con đi đó; mẹ ở nơi nào, con sẽ ở nơi đó; dân tộc của mẹ là dân tộc của con; Thượng Đế của mẹ là Thượng Đế của con;
17 nơi nào mẹ qua đời, con muốn được qua đời và chôn nơi ấy. Trừ cái chết ra, nếu con lìa bỏ mẹ bất cứ vì một lý do nào, xin Chúa phạt con nặng nề."
18 Thấy nàng quyết tâm, Na-mi thôi không ép nữa.
19 Hai mẹ con tiếp tục lên đường, đi đến Bê-liêm. Mọi người trong thành thấy đều phải động lòng thương. Các bà hỏi nhau: "Có đúng là Na-mi đó không?"
20 Bà Na-mi đáp lời họ: "Xin đừng gọi tôi là Na-mi nữa; gọi tôi là Ma-ra đúng hơn, vì Đấng Toàn Năng xử tôi thật cay đắng.
21 Tôi ra đi đầy đủ; Chúa đem tôi về tay không. Khi Chúa đã làm tôi khốn khổ, và Đấng Toàn Năng đã giáng họa trên tôi, còn gọi tôi là Na-mi làm gì?"
22 Na-mi và Ru-tơ đến Bê-liêm đúng vào ngày đầu của mùa gặt lúa mạch.
1 Trong gia tộc của Ê-liêm (chồng Na-mi), có một điền chủ giàu có tên là Bô-a.
2 Một hôm, Ru-tơ (người Mô-áp) thưa với Na-mi: "Mẹ để con ra đồng mót lúa. Con sẽ theo sau người thợ gặt nào tử tế với con."
3 Na-mi cho phép nàng đi. Tình cờ nàng vào đồng lúa của Bô-a, theo sau thợ gặt để mót lúa.
4 Hôm ấy, Bô-a cũng từ Bê-liêm ra đồng. Chào hỏi thợ gặt xong,
5 ông quay sang hỏi người cai thợ: "Cô nào đó?"
6 Người cai thợ thưa: "Đó là một thiếu phụ người Mô-áp vừa theo bà Na-mi về đây.
7 Chị ấy xin tôi cho chị theo sau thợ gặt để mót lúa, và chị mót từ sáng sớm đến giờ, chỉ nghỉ tay vài phút."
8,9 Bô-a nói với Ru-tơ: "Con nên nghe ta, đừng đi mót lúa nơi nào khác, nhưng cứ ở đây chăm chỉ theo các thợ gặt. Ta có cấm các thanh niên làm phiền con rồi. Khi nào khát, cứ đến uống nước với thợ gặt."
10 Ru-tơ cung kính cúi chào, nói: "Sao ông tốt với tôi như thế, mặc dù tôi chỉ là một người ngoại quốc?"
11 Bô-a đáp: "Ta có nghe từ ngày chồng con chết đi, con đã tận tình phụng sự bà gia; ta biết con đã từ bỏ cha mẹ, quê hương để đến đây sống giữa những người xa lạ.
12 Xin Chúa đền đáp lại cho con. Xin Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên ban thưởng cho con dồi dào vì con đã tìm đến nấp dưới cánh Ngài."
13 Ru-tơ cảm kích: "Thưa ông, ông tốt quá! Những lời nói từ tốn của ông đã làm tinh thần tôi được phấn khởi, mặc dù tôi không đáng làm đầy tớ ông."
14 Đến giờ ăn, Bô-a gọi Ru-tơ: "Đến đây ăn với chúng tôi." Nàng đến, ngồi chung với thợ. Bô-a đem cho nàng ngũ cốc rang, nàng ăn no nê mà vẫn còn thừa.
15 Ru-tơ đứng dậy tiếp tục mót lúa. Bô-a dặn các thanh niên giúp việc: "Cứ để nàng mót tự do, dù có nhặt giữa các bó lúa cũng đừng ai nói gì.
16 Thỉnh thoảng, rút ra trong bó ít bông lúa, bỏ đó cho nàng nhặt."
17 Ru-tơ cứ mót nhặt. Đến tối, sau khi đập các bó lúa mót được, nàng có cả một giạ lúa mạch.
18 Nàng đem lúa về cho bà gia, rồi lấy phần thức ăn còn lại ra trao nốt.
19 Bà gia hỏi: "Hôm nay con mót lúa ở đâu? Cầu cho người nào đối xử tử tế với con được phước lành." Nàng kể cho bà gia nghe mọi việc, rồi nói: "Người chủ ruộng tên là Bô-a."
20 Na-mi thốt lên: "Xin Chúa ban phước lành cho ông ấy! Ngài vẫn tiếp tục làm ơn cho người sống và kẻ chết." Bà tiếp: "Ông ấy là họ hàng với chúng ta, một người bà con rất gần."
21 Ru-tơ nói: "Ông ta còn bảo con cứ đến mót lúa cho đến cuối mùa gặt."
22 Na-mi khuyến khích con dâu: "Thế thì tốt lắm. Theo sau các cô thợ gặt của ông ta, con sẽ yên tâm, không bị quấy nhiễu như trong ruộng người khác."
23 Vậy, Ru-tơ tiếp tục sống với bà gia; ngày ngày theo sau các cô thợ gặt của Bô-a để mót lúa cho đến cuối vụ gặt lúa mạch và lúa mì.
1 Một hôm Na-mi thổ lộ với con dâu: "Mẹ phải lo việc lập gia thất cho con, để con được hạnh phúc.
2 Bô-a là bà con gần, và con cũng đã làm chung với thợ gặt của ông ta. Đêm nay ông ấy sẽ đi sảy lúa trong sân đập lúa. 3Bây giờ, con đi tắm gội, xức dầu thơm và mặc chiếc áo đẹp nhất vào, rồi đi xuống sân đạp lúa. Nhưng đừng để ông ta thấy con trước khi họ ăn uống xong.
4 Để ý xem ông ta nằm ngủ nơi nào rồi đến lật chăn đắp chân ông ra mà nằm xuống đó. Ông sẽ bảo con những điều phải làm."
5 Ru-tơ thưa: "Con xin vâng lời mẹ."
6 Vậy, nàng đi xuống sân đạp lúa, làm đúng theo mọi điều mẹ chồng dặn.
7 Sau khi ăn uống xong, lòng đầy vui vẻ; Bô-a đến nằm ngủ bên đống lúa. Ru-tơ rón rén đến lật chăn đắp chân Bô-ô ra, rồi nằm xuống.
8 Nửa đêm, ông giật mình tỉnh giấc, quay sang thấy một người đàn bà nằm dưới chân mình.
9 Ông hỏi: "Chị là ai?" Nàng đáp: "Tôi là Ru-tơ, đầy tớ ông. Xin ông kéo chăn đắp đầy tớ ông, vì ông là bà con gần có quyền chuộc sản nghiệp tôi."
10 Ông nói: "Xin Chúa ban phước lành cho con. Hành động này của con còn nhân từ hơn các hành động trước, vì con không theo những người trẻ trung, dù giàu hay nghèo.
11 Vậy, con đừng lo, ta sẽ thu xếp mọi việc theo lời con, vì mọi người ở đây đều biết đức hạnh của con.
12 "Ta là bà con gần, đúng thế! Nhưng có một người gần hơn ta.
13 Con ở đây đêm nay. Sáng mai ta sẽ nói chuyện với người ấy. Nếu người ấy bằng lòng làm phận sự (của người bà con gần), thì tốt. Nếu không, ta thề sẽ thi hành phận sự mình. Ngủ đi, đến sáng sẽ hay."
14 Vậy, nàng ngủ dưới chân Bô-a. Đến sáng Ru-tơ thức dậy sớm, vì ông dặn: "Đừng để ai biết có đàn bà vào sân đạp lúa."
15 Ông bảo: "Trải khăn quàng của con ra." Nàng vâng lời. Ông đong sáu đấu lúa mạch, bọc lại, đặt lên vai nàng. Nàng vác vào thành.
16 Thấy Ru-tơ về đến nhà, Na-mi lên tiếng trước: "Việc xảy ra như thế nào đó con?" Ru-tơ kể cho bà nghe mọi việc,
17 rồi tiếp: "Ông ta cho sáu đấu lúa mạch này vì bảo rằng con không nên đi tay không về nhà với mẹ."
18 Bà nói: "Cứ đợi xem việc diễn tiến làm sao. Mẹ nghĩ là ông ta đang lo giải quyết cho xong mọi việc hôm nay trước khi nghỉ ngơi."
1 Bô-a lên cổng thành, kiếm một chỗ ngồi xuống. Tại đó, ông gặp người bà con mình vừa nhắc tới. Bô-a mời người đó đến ngồi cạnh mình.
2 Ông cũng mời mười trưởng lão trong thành tới, ngồi chung với họ.
3 Bô-a bắt đầu câu chuyện với người bà con: "Sau khi ở Mô-áp về, chị Na-mi quyết định bán miếng đất thuộc quyền sở hữu của Ê-liêm, người anh chúng ta.
4 Vậy, thiết nghĩ nên trình bày với anh để anh quyết định. Nếu anh định mua đất này, thì xin mua trước sự chứng kiến các trưởng lão đây; nếu không, thì xin nói cho tôi biết, vì anh là người đầu tiên có quyền chuộc đất này, thứ đến là tôi. Ngoài ra không còn ai trong họ hàng cả." Người ấy nói: "Được, để tôi chuộc."
5 Bô-a nhắc: "Một khi anh chuộc đất của chị Na-mi, anh cũng phải cưới Ru-tơ người Mô-áp, vợ góa của người bà con quá cố, để có người nối dõi và thừa hưởng di sản của người đã khuất."
6 Nghe thế, người ấy đổi ý: "Như vậy không được, vì tôi không muốn gia sản tôi bị thiệt hại vì vụ này; chú thay tôi chuộc đất ấy đi."
7 Lúc ấy, người Y-sơ-ra-ên theo tục lệ cổ truyền, khi một người muốn chuyển nhượng quyền gì cho người khác, như quyền chuộc đất chẳng hạn, người này chỉ việc cởi giày mình trao cho người kia để xác nhận quyền chuyển nhượng.
8 Cho nên vừa nói "Chú thay tôi chuộc đất," người ấy vừa cởi giày ra.
9 Bô-a trình với các trưởng lão và các người có mặt tại đó: "Hôm nay xin quí vị làm chứng cho, tôi đứng chuộc tài sản của Na-mi đem bán, gồm tất cả những gì trước kia thuộc quyền sở hữu của Ê-liêm, Kỳ-long và Mạc-long;
10 kể cả Ru-tơ người Mô-áp, vợ góa của Mạc-long, tôi cũng cưới làm vợ, để có người nối dõi, thừa hưởng di sản của người đã khuất. Được như vậy tên tuổi của người quá cố mới khỏi bị xóa nhòa giữa vòng anh em họ hàng ở quê hương."
11 Các vị trưởng lão và tất cả những người đang có mặt tại cổng thành đáp lời: "Chúng tôi xin làm chứng cho ông. Cầu xin Chúa làm cho người đàn bà sắp nhập gia đình ông được như Ra-chên và Lê-a, là hai vị tổ mẫu của dân Y-sơ-ra-ên. Cũng cầu cho ông được thịnh vượng ở ép-ra-tha, nổi danh tại Bê-liêm.
12 Và xin Chúa cho ông có nhiều con với người đàn bà này để nhà ông được như nhà tổ Phê-rết (con Giu-đa và Ta-ma)."
13 Vậy, Bô-a cưới Ru-tơ làm vợ, ăn ở với nàng, và có được một trai.
14 Phụ nữ trong thành nói với Na-mi: "Ngợi khen Chúa, vì Ngài không để cho bà cô đơn, không con cháu. Cầu Chúa cho cậu bé mới sinh trở thành một danh nhân trong Y-sơ-ra-ên.
15 Nhờ có cậu, mong rằng bà được phục hồi sinh lực trong hiện tại, và trong tương lai, cậu sẽ phụng dưỡng bà, vì cậu là con của dâu bà, người yêu kính bà vô cùng. Có nàng còn hơn có bảy con trai."
16 Na-mi ẵm bồng, săn sóc cậu bé.
17 Các bà láng giềng nói: "Cậu bé này được sinh ra vì Na-mi." Họ đặt tên cậu là Ô-bết. Ô-bết là cha của Giê-se, ông nội của Đa-vít.
18-22 Đây là gia phả của Đa-vít tính từ đời Phê-rết:
Phê-rết sinh Hết-rôn,
Hết-rôn sinh Ram,
Ram sinh A-mi-na-đáp,
A-mi-na-đáp sinh Na-ha-sôn,
Na-ha-sôn sinh Sanh-môn,
Sanh-môn sinh Bô-a,
Bô-a sinh Ô-bết,
Ô-bết sinh Giê-se,
Giê-se sinh Đa-vít.