1,2 Ba ngày sau khi vua Sau-lơ tử trận và Đa-vít trở về Xiếc-lác sau trận tàn sát người A-ma-léc, có một người từ đồn quân Y-sơ-ra-ên đến tìm Đa-vít. Vừa gặp ông, người này sấp mình dưới đất vái lạy. Thấy người ấy áo quần rách rưới, đầu dính bụi đất,
3 Đa-vít hỏi: "Ngươi từ đâu đến đây?" Người ấy đáp: "Thưa từ đồn quân Y-sơ-ra-ên."
4 "Tình hình thế nào?" "Quân ta thảm bại vô số người chết, kể cả vua Sau-lơ và Giô-na-than."
5 Nghe thế, Đa-vít gạn hỏi thanh niên đưa tin: "Sao ngươi biết Sau-lơ và Giô-na-than đã chết?"
6 "Tình cờ đang đi trên núi Ghinh-bô-a, tôi thấy vua Sau-lơ tì chống cây giáo, trong khi chiến xa và kỵ binh địch đuổi theo gần tới.
7 Quay lại thấy tôi, vua gọi. Tôi thưa: "Bệ hạ cần gì?"
8 Vua hỏi: "Ngươi là ai?" Tôi đáp: "Một người A-ma-léc."
9 Vua bảo: "Giết ta đi, vì ta bị thương nặng, nhưng mãi vẫn chưa chết!"
10 Tôi bước lại giết vua vì tôi biết đã ngã xuống như thế khó mà sống được. Sau đó tôi lấy vương miện và vòng đeo tay của vua đem đến đây cho ông."
11 Lúc ấy Đa-vít và thuộc hạ đều xé rách áo.
12 Họ than khóc và kiêng ăn suốt ngày hôm ấy vì vua Sau-lơ, Giô-na-than, vì dân của Chúa Hằng Hữu và vì những chiến sĩ vừa tử trận.
13 Đa-vít hỏi người đưa tin: "Ngươi gốc gác ở đâu?" Đáp: "Tôi là một ngoại kiều người A-ma-léc."
14 Đa-vít lại hỏi: "Sao ngươi dám giết vua, người được Chúa Hằng Hữu tấn phong?"
15 Nói xong, ông gọi một thuộc hạ trẻ tuổi bảo: "Xử tử tên này đi!" Người ấy vâng lời, đánh hắn chết. Đa-vít nói: "Ngươi phải chịu tội vì chính ngươi đã tự buộc tội khi nói: 'Tôi vừa giết người được Chúa Hằng Hữu tấn phong.' "
17 Rồi Đa-vít sáng tác bi ca sau đây để khóc Sau-lơ và Giô-na-than:
18 (Về sau, bi ca này được đem dạy cho người Giu-đa theo chỉ thị của Đa-vít, và được chép vào sách Người Công Chính):
19 "Y-sơ-ra-ên ơi,
Vinh quang ngươi tắt phụt trên đồi!
Vì đâu các anh hùng ngã gục?
20 "Đừng báo tin này trong đất Gát,
Chớ loan tin này tại Ách-ca-long,
Giữa các phố phường,
Kẻo người Phi-li-tin hân hoan,
Và kẻ vô tín vui mừng.
21 "Dãy Ghinh-bô-a ơi!
Cầu cho sương không đọng,
Mưa không rơi trên các sườn núi ngươi,
Ngươi không sinh sản hoa mầu làm lễ vật.
Vì tại đây các khiên của bậc anh hùng bị chà dưới đất,
Cái khiên của Sau-lơ đâu còn được xức dầu.
22 "Cung tên của Giô-na-than chưa hề trở về không vấy máu quân thù,
Lưỡi kiếm của Sau-lơ chưa hề trở về không dính mỡ dũng sĩ.
23 "Sau-lơ và Giô-na-than thật đáng yêu đáng quý.
Khi sống, lúc chết, cha con chẳng xa nhau bao giờ.
Họ nhanh hơn phụng hoàng, mạnh hơn sư tử tơ.
24 "Nhân dân hỡi! Khóc thương Sau-lơ đi nào!
Vì người đã làm cho dân ta giàu có,
Ăn mặc rất sang,
Trang sức bằng vàng.
25 "Vì đâu bậc anh hùng ngã gục giữa chiến trường?
Giô-na-than ngã chết trên đỉnh đồi cao ngất.
26 "Nhắc đến anh, lòng đau như cắt.
Thật quá xót thương!
Anh đã làm cho tâm hồn tôi hứng khởi.
Tình anh quá diệu vợi,
Cao quý hơn tình yêu nam nữ.
27 "Vì đâu các anh hùng ngã vội?
Buông khí giới trên chiến trường?
Và sự nghiệp tan ra mây khói?"
1 Sau đó, Đa-vít cầu hỏi ý Chúa và Ngài bảo ông dọn về Hếp-rôn.
2,3 Vậy ông dọn về Hếp-rôn với hai vợ (A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in người Cát-mên, trước kia là vợ của Na-banh), cùng các thuộc hạ và gia đình họ.
4 Người Giu-đa đến yết kiến Đa-vít rồi xức dầu tôn ông làm vua Giu-đa. Được biết người Gia-be xứ Ga-la-át đã mai táng Sau-lơ,
5 Đa-vít sai người đến bày tỏ lòng biết ơn: "Xin Chúa Hằng Hữu ban phước lành cho anh em vì đã trung với vua, táng xác người.
6 Xin Chúa lấy tình thương và sự chân thành đối xử với anh em. Ta cũng sẽ hậu đãi anh em vì việc anh em làm.
7 Bây giờ, anh em mạnh bạo can đảm lên, vì dù vua Sau-lơ đã mất, nhưng người Giu-đa đã xức dầu cho ta làm vua."
8 Trong lúc đó, Áp-ne con Nê-rơ, tổng tư lệnh quân đội Sau-lơ, hộ tống một người con Sau-lơ là Ích-bô-sết chạy qua Ma-ha-na-im.
9 Tại đây, Ích-bô-sết được tôn làm vua cai trị các xứ Gát, A-sua, Giê-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia-min và những phần đất còn lại của Y-sơ-ra-ên.
10,11 Khi lên ngôi Ích-bô-sết được bốn mươi tuổi và trị vì Y-sơ-ra-ên được hai năm. Trong lúc đó Đa-vít cai trị Giu-đa và tiếp tục đóng đô tại Hếp-rôn bảy năm rưỡi.
12 Một hôm, Áp-ne từ Ma-ha-na-im chỉ huy quân đội của Ích-bô-sết hành quân tới Ga-ba-ôn.
13 Giô-áp con Xê-ru-gia cũng kéo quân Đa-vít tới địa phương này. Hai bên đóng quân đối diện nhau gần hồ nước Ga-ba-ôn; mỗi phe một bên hồ.
14 Áp-ne đề nghị với Giô-áp: "Ta cho các thanh niên ra đấu võ làm trò đi!" Giô-áp đồng ý.
15 Vậy mỗi bên chọn mười hai người ra đấu.
16 Mỗi người nắm đầu đối thủ, đâm kiếm vào hông, tất cả cùng nhau ngã xuống. Và như thế, nơi này mang tên là Cánh Đồng Gươm.
17 Sau đó hai bên bắt đầu trận chiến. Cuộc chiến hôm ấy vô cùng ác liệt. Cuối cùng Áp-ne và quân đội Y-sơ-ra-ên bị quân đội Đa-vít đánh bại.
18 Cả ba con trai Xê-ru-gia đều có mặt hôm ấy: Giô-áp, A-bi-sai và A-sa-ên. A-sa-ên có tài chạy nhanh như nai đồng nội nên đuổi theo Áp-ne thật sát, không rời một bước.
20 Áp-ne quay lại, hỏi: "A-sa-ên đó phải không?" Đáp: "Phải."
21 Áp-ne bảo: "Quay sang đánh một người nào khác và thu lấy đồ đạc của họ đi." Nhưng A-sa-ên không chịu rời Áp-ne.
22 Áp-ne cảnh cáo: "Đừng theo ta nữa. Ta không muốn giết cậu đâu, vì nếu thế làm sao còn nhìn mặt anh cậu là Giô-áp được?"
23 Nhưng A-sa-ên vẫn không chịu nghe, nên bị Áp-ne lấy giáo đâm vào bụng, xuyên thấu lưng. A-sa-ên ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Mọi người khi đến chỗ A-sa-ên nằm đều dừng lại.
24 Nhưng Giô-áp và A-bi-sai tiếp tục đuổi theo Áp-ne. Khi họ đến đồi A-ma gần Ghi-a, trên đường đi sa mạc Ga-ba-ôn, mặt trời bắt đầu lặn.
25 Lúc ấy, lính Bên-gia-min theo Áp-ne bắt đầu chấn chỉnh lại hàng ngũ, trấn giữ đỉnh đồi này.
26 Áp-ne nói vọng xuống cho Giô-áp nghe: "Gươm đao tiếp tục cho đến bao giờ? Kết quả cuộc tàn sát này sẽ thảm hại cay đắng đến đâu? Đến bao giờ ông mới thu quân không đuổi theo anh em mình nữa?"
27 Giô-áp đáp: "Tôi thề có Thượng Đế, nếu ông không yêu cầu, chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc săn đuổi này cho đến sáng mai."
28 Giô-áp thổi kèn và quân ông không đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên nữa. Trận chiến chấm dứt.
29 Áp-ne dẫn quân đi suốt đêm, vượt thung lũng Giô-đan, băng sông Giô-đan, qua miền Bít-rôn và về đến Ma-ha-na-im.
30 Giô-áp kiểm điểm quân số, thấy phe Đa-vít chỉ thiếu mười chín người, với A-sa-ên là hai mươi.
31 Nhưng có đến ba trăm sáu mươi người của Áp-ne bị giết, tất cả là người Bên-gia-min.
32 Họ đem xác A-sa-ên về Bê-liêm, chôn vào khu mộ của cha ông, rồi đi thâu đêm và về đến Hếp-rôn vừa lúc rạng đông.
1 Cuộc nội chiến giữa hai phe Sau-lơ và Đa-vít tiếp diễn lâu ngày nhưng nhà Đa-vít ngày càng mạnh, còn nhà Sau-lơ ngày càng suy yếu.
2 Tại Hếp-rôn, Đa-vít sinh được mấy người con trai sau đây: trưởng nam là Am-nôn, con bà A-hi-nô-am người Giê-rê-ên;
3 con thứ hai là Chi-lê-áp, con bà A-bi-ga-in, trước là vợ của Na-banh; con thứ ba là Áp-sa-lôm, con bà Ma-a-ca, con gái vua Thanh-mai ở Ghê-sua;
4 con thứ tư là A-đô-ni-gia, con bà Ha-ghít; con thứ năm là Sê-pha-tia, con bà A-bi-tan; con thứ sáu là Ích-rê-am, con bà Éc-la. Các bà này đều là vợ của Đa-vít.
6 Trong thời gian chiến tranh với Đa-vít, Áp-ne đã củng cố địa vị mình giữa những người theo phe Sau-lơ.
7 Sau-lơ có để lại một thứ phi tên là Rít-ba, con gái của A-gia. Ích-bô-sết buộc tội Áp-ne lấy vợ của cha mình.
8 Áp-ne giận lắm, nói: "Tôi đâu có theo phe Giu-đa mà bị tố cáo như thế? Cho đến nay, tôi vẫn tỏ lòng trung thành với nhà Sau-lơ, với anh em, bạn hữu của Sau-lơ, cha bệ hạ. Tôi phò bệ hạ chống Đa-vít hết lòng, thế mà ngày nay bệ hạ hạch lỗi tôi phạm với một người đàn bà?
9 Xin Thượng Đế phạt tôi nặng nề nếu tôi không giúp Đa-vít, thể hiện lời Chúa Hằng Hữu đã hứa với ông ấy
10 chuyển vương quyền từ nhà Sau-lơ sang nhà Đa-vít, lập Đa-vít làm vua cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba."
11 Ích-bô-sết không dám nói một lời vì sợ Áp-ne.
12 Áp-ne sai sứ đi Hếp-rôn, đề nghị với Đa-vít: "Đất nước thuộc về ai? Nếu vua lập ước với tôi, thì tôi xin giúp bệ hạ thống nhất toàn thể giang sơn Y-sơ-ra-ên."
13 Đa-vít đáp: "Được, ta sẽ lập ước với ông, với điều kiện ông phải đem Mỵ-canh con Sau-lơ đến cho ta, nếu không đừng gặp mặt ta."
14 Đa-vít cũng sai sứ đến yêu cầu Ích-bô-sết: "Phải trả Mỵ-canh vợ ta lại cho ta, vì ta đã cưới nàng với sính lễ một trăm dương bì Phi-li-tin."
15 Ích-bô-sết cho người đi bắt Mỵ-canh trong nhà chồng thứ hai là Phan-thi con của La-ít.
16 Nhưng Phan-thi theo sau Mỵ-canh, vừa đi vừa khóc cho đến tận Ba-hu-rim. Đến lúc ấy, Áp-ne mới bảo: "Ông về đi!" Phan-thi lủi thủi quay về.
17 Áp-ne bàn với các trưởng lão Y-sơ-ra-ên "Lâu nay, quý ông vẫn mong muốn Đa-vít làm vua.
18 Bây giờ là lúc ta thực hiện ý muốn ấy, vì Chúa Hằng Hữu có hứa với Đa-vít: Ta sẽ dùng đầy tớ Ta là Đa-vít giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi quyền lực Phi-li-tin và các nước thù nghịch."
19 Áp-ne cũng vận động trong vòng người Bên-gia-min. Sau đó, ông đi Hếp-rôn nói trình lên Đa-vít nguyện vọng của người Y-sơ-ra-ên và Bên-gia-min. Áp-ne đi Hếp-rôn chuyến này với một
20 phái đoàn hai mươi nhân sĩ Y-sơ-ra-ên. Họ được Đa-vít mở tiệc khoản đãi.
21 Mãn tiệc, Áp-ne nói: "Bây giờ tôi xin phép lên đường kêu gọi toàn dân họp lại trước mặt bệ hạ. Họ sẽ lập ước với bệ hạ và bệ hạ sẽ cai trị toàn quốc như điều hằng ao ước." Vậy Đa-vít cho Áp-ne ra về bình an.
22 Áp-ne vừa đi khỏi, Giô-áp dẫn một toán quân về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm thu được trong một trận đột kích.
23 Vừa được tin Áp-ne đến bệ kiến Đa-vít, và vua cho ông ta về bình an,
24 Giô-áp tức tốc vào chầu Đa-vít và hỏi: "Bệ hạ làm gì vậy? Áp-ne đến đây, sao bệ hạ lại cho ông ta về? Bệ hạ biết Áp-ne đó chứ! Ông ta chỉ lừa gạt bệ hạ. Ông đến với mục đích dò xem đường đi nước bước của bệ hạ và mọi chương trình kế hoạch bệ hạ đang thi hành, thế thôi."
26 Nói xong, Giô-áp quay ra, sai quân đuổi theo Áp-ne. Đến hồ chứa nước Si-ra, họ bắt kịp và điệu Áp-ne về Hếp-rôn. Đa-vít không biết gì về việc này cả.
27 Khi Áp-ne về đến Hếp-rôn, Giô-áp dẫn ông ra ngoài cổng thành như để nói chuyện riêng, rồi bất ngờ đâm kiếm vào bụng giết chết Áp-ne để trả thù cho em mình là A-sa-ên.
28 Khi nghe được chuyện này, Đa-vít nói: "Trước mặt Chúa Hằng Hữu, ta và toàn dân trong nước ta đều vô tội về cái chết của Áp-ne.
29 Giô-áp và gia đình ông ta phải chịu trách nhiệm. Cầu cho nhà Giô-áp không thiếu người bị ung nhọt, phung cùi, què quặt, bị chém giết và chết đói."
30 Như vậy, hai anh em Giô-áp và A-bi-sai trả thù cho em mình, vì Áp-ne đã giết A-sa-ên trong trận Ga-ba-ôn.
31 Đa-vít ra lệnh cho Giô-áp và tất cả những người có mặt ở đó xé rách áo mình, mặc áo tang bằng vải thô, khóc thương Áp-ne. Và trong đám tang, chính nhà vua đi sau linh cữu.
32 Vậy, Áp-ne được an táng ở Hếp-rôn. Trước cửa mộ, vua và mọi người đều khóc lớn tiếng.
33 Vua đọc điếu văn:
"Sao Áp-ne phải chết như một người khờ dại,
34 Trong lúc tay không bị trói,
Chân không bị còng?
Chỉ vì có người ám hại,
Nên ông ngã chết cách đau thương!"
Mọi người lại khóc.
35 Ngày hôm ấy, người ta cố khuyên Đa-vít ăn, nhưng vua thề không ăn gì hết trước khi mặt trời lặn.
36 Thấy thế, mọi nguời rất hài lòng. Mọi việc vua làm đều được mọi người vừa ý.
37 Vậy, những người có mặt hôm ấy và toàn thể nhân dân Y-sơ-ra-ên đều hiểu rằng nhà vua không chủ trương việc giết Áp-ne.
38 Đa-vít nói với mấy người thân cận: "Một nhà lãnh đạo, một vĩ nhân của Y-sơ-ra-ên vừa tạ thế hôm nay.
39 Mặc dù ta là vua được xức dầu, nhưng ngày nay thế còn yếu, trong khi các con của Xê-ru-gia quá bạo tàn; nhưng Chúa sẽ lấy ác báo ác."
1 Nghe tin Áp-ne chết tại Hếp-rôn, Ích-bô-sết bủn rủn tay chân, và những người Y-sơ-ra-ên theo vua đều kinh hoàng.
2,3 Có hai sĩ quan trong quân đội của Ích-bô-sết là Ba-a-na và Rê-cáp. Họ là anh em ruột, con của Rim-môn, người Bên-gia-min, ở Bê-ê-rốt. (Người gốc Bê-ê-rốt vẫn được coi là người Bên-gia-min, mặc dù họ đã đi Ghi-tha-im và ở đó cho đến ngày nay.)
4 Giô-na-than chết đi còn để lại một người con trai tên là Mê-phi-bô-sết. Lúc được tin Sau-lơ và Giô-na-than tử trận ở Giê-rê-ên, bà vú vội vàng bế em, lúc ấy mới năm tuổi, chạy trốn; chẳng may, bà ngã nên em bị què.
5 Rê-cáp và Ba-a-na đến nhà của Ích-bô-sết vào một buổi trưa trong khi vua đang ngủ.
6,7 Họ vào cung, lấy cớ đi lấy lúa mì, rồi lẻn vào phòng ngủ, đâm thủng bụng và chặt đầu Ích-bô-sết, lấy đầu chạy trốn, theo đường đồng bằng đi suốt đêm.
8 Đến Hếp-rôn, họ dâng cái đầu cho Đa-vít và nói: "Đây là thủ cấp của Ích-bô-sết con của Sau-lơ kẻ thù bệ hạ, người săn mạng bệ hạ. Ngày nay Chúa Hằng Hữu trả thù Sau-lơ và con cháu ông ấy cho bệ hạ."
9 Nhưng, Đa-vít trả lời Rê-cáp và Ba-a-na: "Ta thề trước Chúa, là Đấng đã cứu ta khỏi mọi nghịch cảnh,
10 rằng ta sẽ giết người nào báo cho ta tin Sau-lơ chết, tưởng đã báo cho ta tin mừng. Đó là phần thưởng ta cho hắn lúc ở Xiếc-lác.
11 Thế mà bây giờ, có những kẻ hung ác giết một người vô tội đang ngủ trong nhà mình. Lẽ nào ta tha cho họ, không đòi đền mạng Ích-bô-sết hay sao?"
12 Rồi Đa-vít ra lệnh cho mấy thanh niên giết hai người ấy. Họ bị chặt tay chặt chân và bị treo thây bên hồ Hếp-rôn.
1-3 Ngày nọ, những đại diện của tất cả các đại tộc Y-sơ-ra-ên đến Hếp-rôn, trình bày với Đa-vít: "Chúng tôi là cốt nhục của bệ hạ. Ngay trong thời Sau-lơ còn cai-trị, chính bệ hạ đã lãnh đạo chúng tôi; và Chúa có phán dạy rằng bệ hạ sẽ chăn dắt, cai trị Y-sơ-ra-ên.
Vậy, Đa-vít kết giao ước với các trưởng lão trước mặt Chúa, và được họ xức dầu làm vua Y-sơ-ra-ên.
4,5 Lúc này, Đa-vít đã làm vua Giu-đa tại Hếp-rôn được bảy năm rưỡi, bắt đầu từ năm ba mươi tuổi. Sau đó, Đa-vít làm vua tại Giê-ru-sa-lem ba mươi ba năm nữa, cai trị cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. Vậy Đa-vít làm vua tổng cộng là bốn mươi năm.
6 Đa-vít đem quân đi Giê-ru-sa-lem đánh người Giê-bu, thổ dân địa phương này. Họ nói với Đa-vít: "Ông không vào đây được đâu. Người mù và què cũng đủ sức đánh đuổi ông." Vì họ nghĩ rằng Đa-vít không đủ sức tấn công thành. 7 Nhưng Đa-vít tấn công, chiếm đồn Si-ôn. Đồn này ngày nay được gọi là thành Đa-vít. 8 Hôm ấy Đa-vít ra lệnh: "Cứ theo suối nước ngầm vào tấn công bọn 'mù' và 'què' Giê-bu, là bọn lòng ta ghét hận." (Và từ đó có câu: người mù, kẻ què sẽ không được vào nhà.) 9 Vậy vua ngự trong đồn và đặt tên là thành Đa-vít. Vua thực hiện một chương trình kiến trúc chung quanh nơi này bắt đầu từ Mi-lô, cho đến trung tâm thành phố.
10 Thế lực Đa-vít ngày càng bành trướng vì Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế Toàn Năng, ở với ông. 11 Hi-ram vua Ty-rơ ngoài việc gửi sứ giả đến, còn gửi gỗ bách hương, thợ mộc, thợ hồ để xây dinh thự cho Đa-vít. 12 Đa-vít nhận thức rằng việc Chúa lập ông làm vua Y-sơ-ra-ên và cho nước cường thịnh chứng tỏ Ngài đã hành động vì lợi ích của Y-sơ-ra-ên, dân Ngài.
13 Từ ngày ở Hếp-rôn dời về Giê-ru-sa-lem, Đa-vít cưới thêm nhiều vợ lẽ, sinh thêm nhiều con. 14 Và đây là tên các con ông sinh tại Giê-ru-sa-lem: Sa-mua, Sô-báp, Na-than, Sa-lô-môn, 15 Íp-ra, Ê-li-sua, Nê-phéc, Gia-phia, 16 Ê-li-sa-ma, Ê-li-a-đa và Ê-li-phê-lết.
17 Nghe tin Đa-vít được xức dầu làm vua Y-sơ-ra-ên, người Phi-li-tin kéo rốc toàn lực đến tấn công. Nhưng Đa-vít biết được, nên vào đồn. 18 Quân Phi-li-tin kéo đến, tràn ra trong thung lũng Rê-pha-im. 19 Đa-vít cầu hỏi ý Chúa: "Con nên ra đánh quân Phi-li-tin không? Chúa cho con thắng không?" Chúa đáp: "Nên. Ta sẽ cho con thắng." 20 Đa-vít đến Ba-anh Phê-rát-sim, đánh bại quân địch. Ông nói: "Như một dòng nước lũ, Chúa đánh thủng phòng tuyến địch trước mặt tôi." Và ông đặt tên nơi ấy là Phê-rát-sim. 21 Người Phi-li-tin chạy trốn, bỏ cả tượng thần mình lại. Quân Đa-vít lấy các tượng đem đi.
22 Nhưng quân Phi-li-tin quay lại, tràn ra trong thung lũng Rê-pha-im như trước. 23 Đa-vít lại cầu hỏi ý Chúa. Lần này Ngài bảo: "Đừng tiến thẳng tới, nhưng đi vòng sau lưng địch để tấn công bọc hậu ở chặng cây dâu. 24 Khi nào nghe tiếng bước trên ngọn cây dâu, con sẽ tấn công địch, vì Chúa đang đi trước con, đánh quân Phi-li-tin." 25 Đa-vít vâng lời Chúa, đánh bại quân Phi-li-tin từ Ghê-ba đến Ghê-xe.
1,2 Đa-vít tuyển chọn ba vạn người Y-sơ-ra-ên, dẫn họ đến Ba-lê Giu-đa để thỉnh Rương Giao Ước của Thượng Đế, Đấng ngự giữa các chê-ru-bim, có Danh hiệu là Chúa Hằng Hữu Toàn Năng.
3,4 Từ ngôi nhà của A-bi-na-đáp trên đồi, người ta đặt Rương của Thượng Đế trên một cỗ xe mới. Hai con của A-bi-na-đáp là U-xa và A-hi-ô dẫn xe đi.
5 Đa-vít và cả nhà Y-sơ-ra-ên hân hoan nhảy múa trước Chúa. Họ sử dụng các nhạc khí làm bằng gỗ tùng, thất huyền cầm, thụ cầm, trống cơm, phách và chập chỏa.
6 Khi đến sân đạp lúa của Na-côn, bò kéo xe bị sẩy chân nên U-xa đưa tay ra đỡ Rương của Thượng Đế.
7 Chúa nổi giận, phạt tội U-xa xúc phạm đến Rương, và ông chết ngay bên cạnh Rương Thượng Đế.
8 Đa-vít buồn phiền vì Chúa nổi giận với U-xa nên gọi nơi ấy là Phê-rết U-xa - Nơi Chúa nổi thạnh nộ trên U-xa - Tên này đến nay vẫn còn.
9 Vì sợ Chúa, hôm ấy Đa-vít nói: "Làm thế nào đem Rương của Chúa về với ta được?"
10 Vậy Đa-vít không đem Rương của Chúa vào thành Đa-vít như đã dự tính, nhưng đem đến nhà của Ô-bết-ê-đôm, người quê ở đất Gát.
11 Rương Giao Ước của Chúa ở trong nhà của Ô-bết-ê-đôm ba tháng. Chúa ban phước lành cho Ô-bết-ê-đôm và cả gia đình ông.
12 Nghe Chúa Hằng Hữu ban phước lành cho gia đình Ô-bết-ê-đôm, Đa-vít hân hoan thỉnh Rương về thành Đa-vít.
13 Khi những người khiêng Rương đi được sáu bước, Đa-vít dâng một con bò và một con thú béo tốt làm sinh tế.
14 Ông mặc một ê phót bằng vải gai, ra sức nhảy múa trước Chúa.
15 Và như thế, Đa-vít cùng cả nhà Y-sơ-ra-ên thỉnh Rương Giao Ước giữa tiếng reo hò và tiếng kèn vang dậy.
16 Khi Rương đến thành Đa-vít, Mỵ-canh con gái Sau lơ đứng bên cửa sổ thấy vua Đa-vít nhảy múa trước Chúa, liền đem lòng khinh bỉ Đa-vít.
17 Người ta đem Rương Giao Ước của Chúa đặt trong một cái trại Đa-vít vừa cất cho Rương, rồi vua dâng lễ thiêu và lễ thù ân trước Chúa.
18 Dâng xong, Đa-vít nhân Danh Chúa Toàn Năng chúc phước lành cho dân,
19 và phát quà cho họ, đàn ông cũng như đàn bà. Mỗi người nhận được một ổ bánh, một miếng thịt và một bánh trái nho. Sau đó, mọi người về nhà.
20 Đa-vít cũng về nhà chúc phước lành cho gia đình mình. Mỵ-canh ra đón vua, mỉa mai: "Hôm nay vua Y-sơ-ra-ên trông vẻ vang thật, ở trần trước mặt bọn nữ tì của thần dân, như kẻ hạ cấp vậy!"
21 Đa-vít trả lời: "Trước mặt Chúa, là Đấng đã bỏ Sau-lơ và cả gia đình vua để chọn ta làm vua Y-sơ-ra-ên của Ngài, nhất định ta phải ăn mừng.
22 Ta sẽ làm cho mình ra hèn hạ hơn nữa, coi thường chính mình, nhưng bọn nữ tì kia sẽ tôn trọng ta."
23 Vì vậy, Mỵ-canh không có con cái cho đến ngày qua đời.
1 Chúa Hằng Hữu cho Y-sơ-ra-ên hưởng thái bình. Đa-vít không còn phải chinh chiến với các nước lân bang.
2 Sau khi dọn vào sống trong cung điện, một hôm Đa-vít nói với tiên tri Na-than: "Nay ta sống trong cung cất bằng gỗ bách hương, còn Rương của Thượng Đế lại ở trong một cái trại."
3 Na-than đáp: "Vua cứ làm điều mình muốn, vì Chúa ở cùng vua."
4 Nhưng đêm hôm ấy, Chúa bảo Na-than:
5 "Con lặp lại cho Đa-vít nghe lời Chúa như sau: Con sẽ cất một cái Đền cho Ta ngự sao?
6 Từ ngày đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập, Ta không ngự trong Đền, nhưng ở trong trại và đi đó đây.
7 Trong suốt cuộc hành trình với nhân dân Y-sơ-ra-ên, có bao giờ Ta hỏi người lãnh đạo, người nhận lệnh Ta chăn dắt nhân dân, rằng tại sao không cất cho Ta một cái Đền bằng gỗ bách hương, hay không?"
8 Thượng Đế tiếp lời, bảo Na-than đi nói cho Đa-vít nghe những lời của Chúa Toàn Năng: "Ta đã chọn con làm vua Y-sơ-ra-ên trong lúc con còn đi chăn cừu nơi đồng cỏ.
9 Ta đã ở với con trong mọi bước đường, tiêu diệt kẻ thù trước mặt con. Ta đã làm cho tên tuổi con lẫy lừng, nổi tiếng nhất hoàn cầu.
10,11 Ta đã dự bị một chỗ cho Y-sơ-ra-ên ở, họ sẽ mọc rễ tại đó, ở mãi trong đất mình, không còn bị ai quấy nhiễu. Các dân tộc tàn ác sẽ không ức hiếp họ như dưới thời các thẩm phán nữa. Ta sẽ cho họ hưởng thái bình. Hơn nữa, Chúa Hằng Hữu sẽ xây dựng cho con một triều đại trường tồn.
12 Khi con qua đời, con con sẽ nối ngôi, và Ta sẽ cho vương quốc nó cường thịnh.
13 Nó sẽ cất cho Ta một Đền Thờ. Ta sẽ củng cố ngôi nước nó mãi mãi.
14 Ta làm Cha nó, nó làm con Ta. Nếu nó có lỗi, thì Ta sẽ trừng phạt như loài người dùng roi dạy con;
15 nhưng Ta vẫn thương xót nó, không bỏ nó như trường hợp của Sau-lơ đâu.
16 Vậy triều đại và vương quốc con sẽ tồn tại, ngôi con sẽ vững bền mãi mãi."
17 Na-than lặp lại cho Đa-vít nghe mọi lời của Chúa.
18 Đa-vít vào hầu trước Chúa, thưa rằng: "Lạy Chúa! Con và dòng họ con có ra gì mà Ngài cho con được thế này?
19 Lạy Chúa! Như thế Chúa còn cho là chưa đủ sao? Ngài còn nói về tương lai lâu dài về triều đại con. Lạy Chúa, đây đâu phải là cách đối xử của loài người?
20 Con còn nói gì hơn nữa, vì lạy Chúa, Chúa biết con.
21 Chúa làm những việc trọng đại này và đồng thời tiết lộ cho con hay, chỉ vì Chúa đã hứa và vì đó là những điều Ngài muốn.
22 Lạy Chúa, Ngài thật cao cả. Theo điều chúng con đã nghe, không có thần nào như Chúa, và ngoài Ngài không có Chân Thần nào khác.
23 Trên thế gian có dân nào như dân Y-sơ-ra-ên của Chúa? Chúa cứu chuộc họ, cho họ làm dân Ngài, và vì thế danh tiếng Ngài vang lừng. Chúa đã vì họ làm phép lạ, đuổi những dân khác và thần chúng nó đi, ngay trước mặt họ.
24 Chúa chọn Y-sơ-ra-ên làm dân Ngài mãi mãi, và Chúa làm Thượng Đế họ.
25 Và bây giờ, lạy Chúa, xin Ngài thực hiện những điều Ngài hứa cho con về triều đại con.
26 Xin Danh Chúa được ca tụng muôn đời: 'Chúa Toàn Năng là Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên.' Xin cho triều đại Đa-vít được thiết lập trước mặt Ngài.
27 Vì Chúa đã tiết lộ cho con hay Ngài sẽ xây dựng cho con một triều đại, nên lạy Chúa, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên, con mới dám dâng lên những lời cầu nguyện này.
28 Lạy Chúa, Ngài là Thượng Đế, lời Ngài là chân lý; và Chúa đã hứa cho con những điều tốt lành;
29 nên xin Chúa chúc phước lành trên triều đại con, cho được tồn tại trước mặt Ngài mãi mãi, vì lạy Chúa, Ngài đã hứa như thế. Được Chúa chúc phước, triều đại con chắc chắn sẽ hưởng phước lành mãi mãi."
1 Sau đó, Đa-vít đánh người Phi-li-tin và chinh phục họ, chiếm quyền kiểm soát các đô thị.
2 Vua cũng đánh bại người Mô-áp, bắt tù binh nằm từng hàng dưới đất rồi lấy dây đo, cứ hai dây giết, một dây tha cho sống. Từ đó, người Mô-áp phục dịch và triều cống Đa-vít.
3 Đa-vít còn đánh bại Ha-đa-đê-xe con của Rê-hốp vua Xô-ba khi vua này đang lo thu hồi quyền hành ở miền Phát-giang.
4 Đa-vít bắt sống một ngàn bảy trăm kỵ binh, hai mươi ngàn bộ binh. Vua chỉ giữ đủ số ngựa kéo một trăm cỗ xe, số còn lại đều bị cắt nhượng chân.
5 Trong số quân Sy-ri từ Đa-mách kéo đến tiếp viện Ha-đa-đê-xe, có hai mươi hai ngàn người bị Đa-vít giết.
6 Nhân đó, Đa-vít gửi một số quân đi đóng đồn ở Đa-mách. Người Sy-ri phải phục dịch và triều cống Đa-vít. Vậy, Chúa cho Đa-vít đánh đâu thắng đó.
7,8 Đa-vít đem về Giê-ru-sa-lem những cái khiên bằng vàng của các sĩ quan hầu cận Ha-đe-đê-xe, và rất nhiều đồng lấy được ở Bê-ta và Bê-rô-tôi, hai thành của Ha-đa-đê-xe.
9,10 Nghe tin Đa-vít đánh bại quân đội của Ha-đa-đê-xe, vua Ha-mát là Thôi sai hoàng tử Giô-ram đi mừng Đa-vít, vì giữa Ha-đa-đê-xe với Thôi vẫn chiến tranh liên miên. Giô-ram đem biếu Đa-vít những tặng vật bằng vàng, bạc và đồng.
11 Đa-vít lấy những phẩm vật này đem dâng hiến cho Chúa, cùng tất cả vàng bạc vua lấy được
12 từ Sy-ri, Mô-áp, Am-môn, Phi-li-tin, A-ma-léc và chiến lợi phẩm thu được của Ha-đa-đê-xe vua Xô-ba.
13 Sau trận chiến thắng quân Sy-ri ở thung lũng Muối trở về, danh tiếng Đa-vít vang lừng. Trong trận này vua giết mười tám ngàn địch.
14 Đa-vít còn sai quân chiếm đóng Ê-đôm, dân nước này phải phục dịch Đa-vít. Đúng là Chúa cho ông đánh đâu thắng đó.
15 Vậy, Đa-vít cai trị Y-sơ-ra-ên, thực thi công lý và bình đẳng cho mọi người.
16 Giô-áp con của Xê-ru-gia làm tổng tư lệnh quân đội, Giô-sa-phát con của A-hi-lút làm ngự sử,
17 Xa-đốc con của A-hi-túp, và A-hi-mê-léc con của A-bia-tha làm thầy tế lễ, Sê-ra-gia làm tổng thư ký,
18 Bê-na-gia con của Giê-hô-gia-đa chỉ huy đoàn vệ binh người Kê-rết và Phê-lết; còn các con trai Đa-vít đều làm quan trong triều.
1 Một hôm, Đa-vít hỏi: "Có ai trong nhà Sau-lơ còn sống không? Ta muốn vì Giô-na-than giúp đỡ người còn lại ấy."
2 Một người tên là Di-ba, trước kia làm đầy tớ trong nhà Sau-lơ được gọi vào chầu vua. Vua hỏi: "Ông là Di-ba phải không?" Di-ba thưa: "Dạ phải." Vua tiếp: "Trong gia đình Sau-lơ có ai còn sống không? Ta muốn chia xẻ ân huệ của Thượng Đế ban cho với người ấy." Di-ba đáp "Còn một người con trai của Giô-na-than, người này bị què." Đa-vít hỏi tiếp: "Người ấy ở đâu?" Thưa: "Ởã trong nhà của Ma-ki con của A-mi-ên, tại Lô-đê-ba." Vua Đa-vít sai đem người ấy đến.
6 Mê-phi-bô-sết - con Giô-na-than, cháu Sau-lơ - đến sấp mình dưới đất vái lạy Đa-vít. Đa-vít hỏi: "Mê-phi-bô-sết?" Thưa: "Dạ, kẻ đầy tớ bệ hạ đây."
7 Đa-vít vỗ về: "Đừng sợ. Vì Giô-na-than cha cậu, ta muốn giúp cậu, trả lại cho cậu tất cả đất đai của Sau-lơ ông nội cậu, và cậu sẽ ăn cùng bàn với ta mãi mãi."
8 Mê-phi-bô-sết vái dài và nói: "Tôi là ai? Tại sao bệ hạ lại ưu đãi một con chó chết như tôi?"
9 Vua gọi Di-ba, là đầy tớ của Sau-lơ, căn dặn: "Ta đã cho cháu nội của chủ ông tất cả tài sản của gia đình Sau-lơ trước kia.
10 Vậy ông sẽ cùng các con và đầy tớ mình (Di-ba có mười lăm con trai và hai mươi tôi tớ) cày cấy đất này, lấy hoa lợi phụng dưỡng nhà chủ. Tuy nhiên, Mê-phi-bô-sết sẽ luôn luôn ăn cùng bàn với ta."
11 Di-ba thưa: "Tôi xin tuân theo mọi điều vua truyền." Và như thế, Mê-phi-bô-sết ăn cùng bàn với vua như một hoàng tử.
12 Mê-phi-bô-sết có một con trai nhỏ là Mi-ca. Cả nhà Di-ba trở thành tôi tớ của Mê-phi-bô-sết.
13 Còn Mê-phi-bô-sết, dù bị què cả hai chân, lên sống ở Giê-ru-sa-lem vì được ăn chung với vua.
1 Sau đó, vua Am-môn qua đời. Hoàng tử Ha-nun lên ngôi kế vị.
2 Đa-vít quyết định tỏ tình thân thiện với Ha-nun vì Na-hách cha Ha-nun đã tốt đối với Đa-vít: Vua sai sứ thần đi chia buồn, nhưng khi sứ đến Am-môn,
3 các quan trong nước này nói với Ha-nun: "Không phải vì tôn trọng vua cha mà Đa-vít sai sứ đến chia buồn đâu, nhưng họ đến để do thám thành lũy, đợi ngày tấn công đó."
4 Nghe thế, Ha-nun bắt các sứ thần đem cạo nửa bộ râu, cắt áo dài họ cụt đến mông, rồi thả về.
5 Biết tin, Đa-vít sai người đi bảo các sứ thần tạm ở lại Giê-ri-cô, chờ râu mọc ra đều rồi sẽ về, vì họ hổ thẹn lắm.
6 Khi người Am-môn ý thức được việc chọc giận Đa-vít đã tác hại thế nào, họ mướn 20.000 bộ binh Sy-ri ở Bết-rê-hốp và Xô-ba, 1.000 quân của Ma-a-ca, và 12.000 quân ở Tóp.
7 Được tin này, Đa-vít sai Giô-áp thống lãnh đại quân gồm toàn dũng sĩ đi cự địch.
8 Người Am-môn kéo ra dàn quân tại cổng thành; còn người Sy-ri (ở Xô-ba và Re-hốp), người Tóp và người Ma-a-ca dàn quân riêng rẽ ngoài đồng.
9 Khi thấy phải nghênh địch cả hai mặt, Giô-áp chọn một số quân ưu tú của Y-sơ-ra-ên, dàn trận chống người Sy-ri, và
10 giao hết quân còn lại cho em mình là A-bi-sai để đối phó với người Am-môn.
11 Ông căn dặn: "Nếu thấy quân Sy-ri thắng thế, em phải giúp anh; còn nếu quân Am-môn thắng thế, anh sẽ tiếp tay em.
12 Can đảm lên, ta vì thành trì của Thượng Đế và vì dân tộc mà dốc chí nam nhi. Xin Chúa thực hiện ý Ngài."
13 Giô-áp dẫn cánh quân mình tấn công người Sy-ri, địch thua chạy.
14 Thấy quân Sy-ri chạy trốn, người Am-môn cũng bỏ chạy vào thành. Giô-áp rút quân về Giê-ru-sa-lem.
15,16 Sau khi bị quân Y-sơ-ra-ên đánh bại, người Sy-ri thu thập toàn lực kéo đến Hê-lam, hợp với đạo quân Ha-đa-đê-xe vừa chiêu tập ở bên kia Phát-giang. Lực lượng này đặt dưới quyền điều khiển của Sô-bác, chỉ huy trưởng quân đội Ha-đa-đê-xe.
17 Nhận được tin này, Đa-vít thu thập toàn lực, vượt sông Giô-đan, kéo đến Hê-lam. Quân Sy-ri dàn trận nghênh chiến,
18 nhưng bị Y-sơ-ra-ên đánh bại phải bỏ chạy. Đa-vít tiêu hủy bảy trăm cỗ xe, giết 40.000 kỵ binh Sy-ri. Tướng chỉ huy địch là Sô-bác tử trận.
19 Thấy Y-sơ-ra-ên chiến thắng, tất cả các chư hầu của Ha-đa-đê-xe liền cầu hòa, và chịu phải phục dịch Đa-vít. Vậy người Sy-ri không còn dám giúp người Am-môn nữa.
1 Đầu năm mới, khi vua các nước dấy binh chinh chiến, Đa-vít sai Giô-áp chinh phạt Am-môn và vây thành Ráp-ba. Còn Đa-vít ở lại Giê-ru-sa-lem.
2 Một hôm, vào lúc chiều tối, Đa-vít đang nằm trong cung, chợt ngồi dậy. Khi đang đi dạo trên sân thượng cung điện, vua thấy một người đàn bà tuyệt đẹp đang tắm.
3 Đa-vít sai người dọ hỏi, mới hay rằng nàng tên là Bát-sê-ba con của Ê-li-am vợ U-ri người Hết.
4 Đa-vít cho vời nàng đến và ngủ với nàng. Bết-sê-ba tẩy uế xong liền về nhà.
5 Khi biết mình có thai, nàng sai người báo tin cho Đa-vít.
6 Đa-vít nhắn bảo Giô-áp: "Sai U-ri người Hết về gặp ta."
7 Khi U-ri đến, Đa-vít hỏi thăm tin tức về Giô-áp, về quân sĩ và tình hình chiến trận.
8 Rồi vua bảo U-ri về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Đa-vít còn gửi quà đến nhà cho U-ri.
9 Nhưng U-ri không về nhà, chỉ ở ngoài cổng cung vua với các đầy tớ của Đa-vít đêm ấy.
10 Có người báo cho Đa-vít hay việc này, Đa-vít hỏi U-ri: "Đi vắng lâu ngày, tại sao ông không muốn về nhà?"
11 U-ri thưa: "Trong khi Rương Giao Ước, quân đội Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ tướng Giô-áp cho đến anh em binh sĩ, đều cắm trại ngoài đồng, lẽ nào tôi về nhà, ăn uống thỏa thuê và ngủ với vợ sao? Tôi xin thề với bệ hạ: Tôi chẳng bao giờ làm như thế."
12 Đa-vít nói: "Anh ở lại đây hôm nay, ngày mai hẵng đi." Vậy U-ri ở lại.
13 Đa-vít mời U-ri ăn và ép uống say. Nhưng đêm ấy cũng vậy, U-ri ngủ lại với các cận vệ của Đa-vít, chứ không chịu về nhà.
14 Sáng hôm sau, Đa-vít viết thư cho Giô-áp, gửi cho U-ri cầm đi, dặn rằng:
15 "Hãy bố trí quân ta, đặt U-ri vào vị trí nguy hiểm nhất ở tiền tuyến, rồi rút quân bỏ rơi U-ri cho nó chết."
16 Vậy trong lúc vây thành, Giô-áp xếp U-ri vào nơi địch kháng cự ác liệt nhất.
17 Khi quân trong thành xông ra giao chiến, có một số chiến sĩ Y-sơ-ra-ên tử trận, kể cả U-ri.
18 Khi Giô-áp sai người báo cáo tin tức chiến trận cho Đa-vít,
19 ông dặn người đem tin: "Báo cáo xong,
20 nếu vua nổi giận hỏi: 'Sao lại tiến gần thành mà chiến đấu? Không biết địch sẽ từ thành bắn xuống sao?
21 Ai giết A-bi-mê-léc con Giê-ru-ba-anh ở Thê-bết? Không nhớ đó là một người đàn bà từ trên thành ném thớt cối xuống sao? Thế mà vẫn còn đến gần thành!' Lúc ấy anh sẽ nói: 'Cả U-ri, người Hết cũng tử trận.' "
22 Vậy, người ấy theo lời Giô-áp dặn, báo cáo cho Đa-vít.
23 Người ấy còn giải thích: "Ban đầu địch quân thắng thế, xông ra tấn công tận ngoài đồng, nhưng sau bị ta đánh lui. Ta dồn địch về đến cổng thành;
24 nhưng lúc ấy, địch từ trên thành bắn tên xuống, giết mất mấy người của vua, cả U-ri người Hết cũng chết nữa."
25 Đa-vít bảo người đưa tin khuyến khích Giô-áp như sau: "Đừng lo gì về vụ này, vì cung kiếm sát hại người này kẻ kia vô chừng. Cứ công hãm ráo riết rồi sẽ chiếm được thành."
26 Khi được tin U-ri tử trận, Bát-sê-ba than khóc chồng.
27 Qua thời kỳ cư tang, Đa-vít rước Bát-sê-ba về, cưới làm vợ, và nàng sinh một con trai. Tuy nhiên, việc Đa-vít đã làm là một điều ác trước mắt Chúa Hằng Hữu.
1 Chúa Hằng Hữu sai Na-than đến gặp Đa-vít. Ông kể cho Đa-vít nghe câu chuyện này: "Trong thành kia có hai người, một giàu một nghèo.
2 Người giàu có vô số bò và cừu;
3 còn người nghèo chẳng có gì ngoài một con cừu cái người ấy mua được và nuôi nó lớn lên trong nhà cùng với con cái mình. Người cho nó ăn thứ gì mình ăn, uống thứ gì mình uống và ngủ trong lòng mình, như con gái nhỏ của mình vậy.
4 Hôm nọ, người giàu có khách đến thăm. Người này không muốn bắt bò, cừu mình đãi khách, nên bắt con cừu của người nghèo làm thịt khoản đãi."
5,6 Nghe chuyện, Đa-vít rất tức giận người giàu, và nói: "Ta thề trước Chúa, một người hành động tàn nhẫn như thế đáng chết lắm. Ngoài ra người ấy còn phải bồi thường bốn con cừu cho người kia."
7 Na-than nói: "Vua chính là người ấy. Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên, phán: 'Ta xức dầu cho ngươi làm vua Y-sơ-ra-ên, cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ,
8 cho ngươi nhà và cả vợ của chủ ngươi, cho ngươi cai trị cả Giu-đa và Y-sơ-ra-ên. Nếu vẫn chưa đủ, Ta còn sẽ cho thêm nhiều thứ nữa.
9 Tại sao ngươi dám coi thường điều răn Ta, làm điều tà ác, mượn lưỡi kiếm người Am-môn giết U-ri người Hết rồi cướp vợ người.
10 Vậy, vì ngươi coi thường Ta, cướp vợ U-ri, nên gươm sẽ không tha gia đình ngươi.
11 Ta còn cho người chính trong gia đình ngươi nổi lên làm hại ngươi. Vợ ngươi sẽ bị bắt đi làm vợ người khác, người ấy sẽ ngủ với vợ ngươi giữa thanh thiên bạch nhật.
12 Ngươi làm chuyện này thầm kín, nhưng Ta sẽ phạt ngươi công khai, trước mắt mọi người Y-sơ-ra-ên. ' "
13 Đa-vít thú tội với Na-than: "Ta có tội với Chúa." Na-than nói: "Chúa tha tội cho bệ hạ, bệ hạ không chết đâu.
14 Tuy nhiên, vì bệ hạ đã tạo cơ hội cho kẻ thù xúc phạm Danh Chúa, nên đứa bé vừa sinh phải chết."
15 Nói xong, Na-than quay về nhà. Chúa khiến đứa con Bát-sê-ba mới sinh bị đau ốm.
16 Đa-vít cầu xin Thượng Đế chữa cho đứa bé. Vua nhịn ăn, suốt đêm nằm dưới đất.
17 Những người lớn tuổi trong hoàng gia đến đỡ vua dậy, nhưng vua cứ nằm dưới đất và không chịu ăn.
18 Đến ngày thứ bảy, đứa bé chết. Các cận thần không dám cho Đa-vít hay, vì họ bảo nhau: "Khi đứa bé còn sống, ta nói, vua quay lưng đi. Nay ta nói nó chết rồi, không biết vua còn phản ứng tới đâu, sợ có hại cho vua."
19 Nhưng khi Đa-vít thấy họ thầm thì bàn tán, vua biết đứa bé đã chết, liền hỏi: "Nó chết rồi phải không?" Họ thưa: "Dạ, phải."
20 Đa-vít dậy tắm rửa, xức dầu, thay áo, lên Đền Chúa thờ lạy, rồi về cung, bảo dọn thức ăn cho mình.
21 Các cận thần ngạc nhiên, hỏi: "Bệ hạ hành động như thế có nghĩa gì? Khi đứa bé còn sống, bệ hạ nhịn ăn, khóc lóc; nhưng khi nó chết, bệ hạ dậy, ăn uống."
22 Vua đáp: "Khi nó còn sống, ta nhịn ăn, khóc lóc vì nghĩ rằng biết đâu Chúa sẽ thương tình, cho nó sống.
23 Nay nó chết rồi, ta còn nhịn ăn làm gì? Có đem nó trở lại được đâu? Ta sẽ đến với nó, chứ nó không về với ta."
24 Đa-vít an ủi Bát-sê-ba vợ mình, ăn ở với nàng, nàng thụ thai và sinh một đứa con trai khác. Vua đặt tên nó là Sa-lô-môn. Chúa thương yêu đứa bé,
25 sai Na-than đến thăm và đặt tên đứa bé là Giê-đi-đia, vì Chúa thương yêu nó.
26 Lúc ấy, Giô-áp đang tấn công thành Ráp-ba, đế đô của người Am-môn.
27 Ông sai sứ về trình với Đa-vít: "Tôi đánh chiếm được một phần của thành, nơi bờ sông.
28 Bây giờ, thỉnh cầu bệ hạ đem quân còn lại đến chiếm nốt thành để tôi khỏi chiếm thành và người ta khỏi lấy tên tôi đặt cho thành."
29,30 Đa-vít đem quân tới chiếm thành Ráp-ba, thu được vô số chiến lợi phẩm. Đa-vít còn lấy vương miện của vua Am-môn đang đội, đặt lên đầu mình. Vương miện này bằng vàng nhận ngọc, rất nặng.
31 Đa-vít bắt dân thành này về làm lao công, sử dụng cưa, cuốc, và làm việc trong lò gạch. Dân các thành khác của người Am-môn cũng chịu chung số phận. Rồi Đa-vít kéo quân về Giê-ru-sa-lem.
1 Hoàng tử Áp-sa-lôm con vua Đa-vít có một em gái rất đẹp tên là Ta-ma. Am-nôn, anh cùng cha khác mẹ của nàng, phải lòng nàng.
2 Bị tình yêu dày vò, Am-nôn sinh bệnh. Nhưng vì công chúa Ta-ma là một trinh nữ nên Am-nôn khó lòng tiếp xúc với nàng.
3 Am-nôn có một người bạn khôn ngoan xảo quyệt tên là Giô-na-đáp (con Si-mê-i, anh Đa-vít).
4 Một hôm Giô-na-đáp hỏi Am-nôn: "Sao hoàng tử không cho tôi biết lý do khiến hoàng tử mỗi ngày một tiều tụy?" Am-nôn tâm sự: "Tôi yêu Ta-ma, em của Áp-sa-lôm."
5 Giô-na-đáp bàn kế: "Hoàng tử giả ốm, nằm trên giường, khi vua cha đến thăm, hoàng tử nói: 'Xin cho Ta-ma đến đây nấu nướng, săn sóc miếng ăn cho con.' "
6 Vậy, Am-nôn theo kế thi hành. Khi vua đến, Am-nôn xin vua cho Ta-ma em gái mình đến làm bánh cho mình ăn.
7 Đa-vít sai người gọi Ta-ma, bảo nàng đến nhà Am-nôn, nấu ăn cho anh.
8 Ta-ma đến, lấy bột nhồi, làm bánh đem nướng trước mặt anh mình. Lúc ấy Am-nôn đang nằm trên giường.
9 Nhưng khi nàng đem bánh lên, Am-nôn từ chối không ăn, bảo: "Mọi người khác ra khỏi đây." Họ vâng lời, ra hết.
10 Am-nôn nói với Ta-ma: "Bưng bánh vào phòng cho anh ăn." Ta-ma vâng lời anh.
11 Nhưng khi nàng đem bánh tới, Am-nôn nắm lấy nàng, nói: "Em nằm với anh."
12 Nàng phản đối: "Đừng anh, đừng ép tôi. Trong Y-sơ-ra-ên không ai làm chuyện ô-nhục điên rồ như thế.
13 Phần tôi, tôi sẽ mang nhục này đi đâu? Còn anh, sẽ bị coi là phường phóng đãng. Vậy, xin thưa với phụ vương, chắc phụ vương sẽ không cấm anh cưới tôi đâu."
14 Nhưng Am-nôn không chịu nghe nàng và dùng sức mạnh cưỡng hiếp nàng.
15 Rồi bỗng nhiên, Am-nôn đổi yêu ra ghét. Bây giờ Am-nôn ghét nàng hơn yêu nàng khi trước, nên quay sang đuổi nàng: "Đi ra khỏi đây!"
16 Ta-ma nói: "Đừng anh, đừng làm một việc xấu hơn việc anh vừa mới làm." Am-nôn không nghe,
17,18 gọi đầy tớ bảo đuổi nàng ra rồi đóng cửa lại. Đầy tớ vâng lời. Lúc ấy nàng mặc một chiếc áo dài có tay cũng như các công chúa trinh trắng khác thường mặc.
19 Ta-ma lấy tro bỏ lên đầu, xé rách áo dài đang mặc, hai tay ôm đầu, vừa đi vừa khóc.
20 Áp-sa-lôm anh Ta-ma hỏi nàng: "Am-nôn cưỡng hiếp em rồi phải không? Bây giờ em cố lấy lại bình tĩnh đi. Dù sao người ấy cũng là anh của em. Không cần phải đau khổ như vậy." Từ đó, Ta-ma sống cô đơn buồn thảm trong nhà Áp-sa-lôm anh mình.
21 Vua Đa-vít nghe được chuyện này, rất tức giận.
22 Còn Áp-sa-lôm ghét cay ghét đắng Am-nôn và không nói với anh một lời.
23 Hai năm sau, nhân dịp gia đình có cuộc xén lông cừu ở Ba-anh Hát-so, gần Ép-ra-im, Áp-sa-lôm sai mời tất cả các hoàng tử đến dự.
24 Ông đến thưa với vua: "Nhân ngày con tổ chức xén lông cừu, xin mời phụ vương và quần thần đến chơi."
25 Vua đáp: "Không nên, nếu mọi người kéo tới thì con sẽ không lo xuể." Dù Áp-sa-lôm năn nỉ, vua chỉ chúc phước cho chứ không nhận lời.
26 Áp-sa-lôm lại thưa: "Nếu cha không đi, xin cho anh Am-nôn đi vậy." Vua hỏi: "Tại sao Am-nôn phải đi?"
27 Nhưng Áp-sa-lôm năn nỉ mãi cho đến khi vua bằng lòng cho Am-nôn và các hoàng tử đi.
28 Áp-sa-lôm dặn các đầy tớ mình: "Khi Am-nôn uống say, ta sẽ ra lệnh và các ngươi cứ giết nó đi. Can đảm lên, đừng sợ ai cả, vì các ngươi chỉ vâng theo lệnh ta."
29 Vậy, các đầy tớ Áp-sa-lôm giết Am-nôn theo lệnh chủ. Các hoàng tử khác vội vàng cưỡi lừa chạy trốn.
30 Họ chưa về tới, Đa-vít được tin báo "Áp-sa-lôm giết hết các hoàng tử, không sót một người."
31 Vua đứng dậy, xé áo, rồi phủ phục dưới đất. Quần thần có mặt tại đó cũng đều xé áo mình.
32,33 Lúc ấy, Giô-na-đáp (con Si-mê-i, anh Đa-vít) lên tiếng: "Không phải tất cả các hoàng tử đều bị giết đâu. Chỉ một mình Am-nôn chết mà thôi. Vì Áp-sa-lôm đã chủ tâm xếp đặt việc này từ ngày Ta-ma bị Am-nôn cưỡng hiếp. Vậy xin đừng buồn phiền quá về chuyện ấy vì tưởng rằng các hoàng tử đều chết hết."
34 Lúc ấy Áp-sa-lôm bỏ đi trốn. Người lính đứng trên vọng canh nhìn ra, thấy một đám đông từ xa đi tới theo lối ven đồi.
35 Giô-na-đáp thưa với Đa-vít: "Các hoàng tử về đó, đúng như tôi vừa nói."
36 Vừa lúc ấy các hoàng tử chạy vào, khóc lóc. Vua và quần thần cũng khóc.
37 Áp-sa-lôm chạy đến Ghê-sua, ở với vua Thanh-mai (con của A-mi-hút). Còn Đa-vít ngày ngày khóc thương con.
38 Áp-sa-lôm ở lại Ghê-sua ba năm. Lúc ấy, Đa-vít lại chạnh nhớ Áp-sa-lôm, vì vua đã bắt đầu nguôi ngoai việc Am-nôn mất.
1 Thấy vua có lòng thương nhớ Áp-sa-lôm,
2 Giô-áp sai người đi Thê-cô-a, mời một người đàn bà khôn khéo đến, bảo bà: "Bà phải mặc tang phục, không xức dầu, giả làm một người để tang lâu ngày,
3 và đi nói với vua những lời tôi dặn."
4 Đến trước mặt vua, người đàn bà phủ phục dưới đất, rồi nói: "Xin bệ hạ giúp tôi một việc."
5,6 Vua hỏi: "Ngươi có việc gì cần ta giúp?" Thưa: "Tôi ở góa từ ngày chồng tôi mất để nuôi hai đứa con trai. Một hôm, chúng nó cãi nhau ở ngoài đồng. Vì không có ai can gián nên đứa này đánh đứa kia chết.
7 Bây giờ, mọi người trong gia đình đòi tôi giao đứa con còn lại cho họ giết đi, để trả thù cho đứa chết. Như vậy, họ định dập tắt cụm than hồng còn lại, không chừa ai nối danh nối dõi chồng tôi cả."
8 Vua nói: "Ngươi cứ an tâm về nhà đi. Ta sẽ truyền lệnh về vụ này."
9 Người đàn bà Thê-cô-a lại thưa: "Xin đội ơn bệ hạ; tôi và gia đình nhà cha tôi gánh chịu trách nhiệm, còn bệ hạ và ngôi bệ hạ vô can."
10 Vua dặn: "Nếu có ai nói năng điều gì, thì dẫn người ấy đến đây. Như vậy họ sẽ không động đến ngươi nữa."
11 Bà ấy năn nỉ: "Xin bệ hạ thề trước Thượng Đế rằng con tôi sẽ không bị kẻ nào báo thù giết hại." Vua thề: "Con ngươi sẽ không mất một sợi tóc."
12 Đến đây, bà nói: "Xin bệ hạ cho tôi thưa thêm một lời." Vua bảo: "Nói đi."
13 Bà ấy tiếp: "Tại sao bệ hạ không xử mọi người dân Thượng Đế như nhau? Quyết định việc tôi như thế, bệ hạ đã kết án chính mình, vì bệ hạ không đem người con bị đày về.
14 Người nào rồi cũng có ngày chết, như nước đổ trên đất, không hốt lại được. Nhưng Thượng Đế không cất mạng sống đi, Ngài có cách đem những người bị đày đọa trở về.
15,16 Hôm nay, sở dĩ tôi đến đây xin bệ hạ cứu mạng con tôi khỏi tay những người đe dọa tiêu diệt chúng tôi, không cho chúng tôi hưởng cơ nghiệp Thượng Đế ban cho
17 vì tôi nghĩ rằng bệ hạ có quyền đem lại bình an cho chúng tôi, và bệ hạ giống như thiên thần của Thượng Đế, phân biệt thiện ác. Cầu Thượng Đế Hằng Hữu ở với bệ hạ."
18 Vua nói: "Ta muốn hỏi một điều, đừng giấu ta." Bà ấy thưa: "Xin bệ hạ cứ hỏi."
19 Vua hỏi: "Có phải Giô-áp xếp đặt vụ này không?" Thưa: "Không ai chối cãi gì với bệ hạ được. Đúng thế, chính tướng Giô-áp đã sai tôi, dặn tôi những lời phải nói trình.
20 Vì muốn đặt vấn đề dưới hình thức khác, nên Giô-áp đã làm như thế. Nhưng bệ hạ khôn ngoan như một thiên thần của Thượng Đế, biết hết mọi việc xảy ra dưới thế."
21 Vua bảo Giô-áp: "Thôi được! Hãy đưa Áp-sa-lôm về đây!"
22 Giô-áp phủ phục dưới đất vái lạy, chúc phước lành cho vua và nói: "Hôm nay tôi biết được vua có thiện cảm với tôi, nên mới thỏa mãn điều tôi thỉnh cầu."
23 Nói xong, Giô-áp đứng lên đi Ghê-sua, đem Áp-sa-lôm về Giê-ru-sa-lem.
24 Vua ra lệnh: "Áp-sa-lôm phải ở nhà, không được thấy mặt ta." Vậy Áp-sa-lôm không có phép diện kiến với vua.
25 Lúc ấy trong cả nước Y-sơ-ra-ên không có người nào đẹp trai bằng Áp-sa-lôm, thân thể không có một khuyết điểm nào cả. Vì thế được nhiều người khen chuộng.
26 Mỗi năm ông phải cắt tóc một lần vì tóc nhiều quá. Số tóc cắt đem cân được một kí lô rưỡi theo cân hoàng gia.
27 Ông có bốn con, ba trai một gái. Cô con gái rất xinh đẹp tên là Ta-ma.
28 Sau hai năm ở Giê-ru-sa-lem nhưng không được thấy mặt vua cha,
29 Áp-sa-lôm cho mời Giô-áp đến, định nhờ tâu giùm vua, nhưng Giô-áp không đến. Mời lần thứ hai cũng không thấy Giô-áp,
30 nên Áp-sa-lôm bảo đầy tớ: "Đi đốt ruộng lúa mạch của Giô-áp ở bên cạnh ruộng ta đi." Các đầy tớ vâng lời.
31 Giô-áp đến, hỏi Áp-sa-lôm: "Tại sao đầy tớ của hoàng tử đốt ruộng tôi?"
32 Áp-sa-lôm đáp: "Vì tôi muốn gặp mặt để nhờ ông đi nói vua giùm: 'Tại sao đem tôi về đây làm gì? Thà cứ để cho tôi ở Ghê-sua còn hơn. Bây giờ, xin bệ hạ cho tôi được yết kiến. Nếu xét thấy tôi có tội, bệ hạ cứ việc giết tôi đi.' "
33 Vậy, Giô-áp nói lại với vua. Vua đòi Áp-sa-lôm vào. Ông cúi gập mình, đầu chấm đất trước mặt vua, và vua hôn Áp-sa-lôm.
1,2 Sau đó, Áp-sa-lôm sắm một cỗ xe ngựa; có năm mươi người chạy trước xe. Áp-sa-lôm cũng thường dậy sớm, đi ra đứng bên cổng thành, đợi có ai đi kiện, xin vua xét xử, thì gọi đến hỏi: "Ông từ đâu đến?" Khi người kia đáp: "Từ thành nọ, đại tộc kia...,"
3 Áp-sa-lôm liền nói: "Trong vụ này, tôi xét thấy ông hoàn toàn phải. Nhưng tiếc thay, người của vua đâu có nghe ông."
4 Áp-sa-lôm tiếp: "Nếu tôi làm thẩm phán, ai có vụ kiện thưa gì đến với tôi, tôi sẽ công minh xét xử cho người ấy."
5 Và, hễ có người nào cung kính vái chào Áp-sa-lôm, ông liền dang tay ôm lấy người ấy mà hôn.
6 Hành động như thế, Áp-sa-lôm lấy lòng được nhiều người Y-sơ-ra-ên.
7 Bốn năm sau, một hôm Áp-sa-lôm thưa với vua: "Xin cho phép con đi Hếp-rôn dâng lễ vật thề nguyện cho Chúa.
8 Vì lúc còn ở Ghê-sua, con có khấn nguyện: 'Nếu Chúa đem con về Giê-ru-sa-lem, con sẽ dâng lễ vật cho Ngài.' "
9 Vua nói: "Chúc con đi bình an." Vậy, Áp-sa-lôm đi Hếp-rôn
10 Tại đây, ông bí mật sai người đi khắp các đại tộc Y-sơ-ra-ên xúi giục dân nổi loạn và căn dặn: "Khi nghe tiếng kèn thổi, anh em sẽ la lên: 'Áp-sa-lôm làm vua ở Hếp-rôn.' "
11 Khi rời Giê-ru-sa-lem, Áp-sa-lôm có mời hai trăm quan khách cùng đi với mình, nhưng họ không biết gì về mưu phản của ông.
12 Lúc dâng lễ, Áp-sa-lôm cho mời cả A-hi-tô-phe người Ghi-lô, là một cố vấn của Đa-vít, về với mình. Vậy cuộc nổi loạn lan rộng, số người theo ngày càng đông.
13 Có người đến báo cho Đa-vít: "Lòng dân ngả qua ủng hộ Áp-sa-lôm."
14 Đa-vít bảo quần thần đang ở với mình tại Giê-ru-sa-lem: "Chúng ta phải chạy ngay; nếu đợi Áp-sa-lôm đến, cả chúng ta và dân trong thành đều bị tàn sát."
15 Quần thần thưa: "Bất kỳ điều gì bệ hạ quyết định, chúng tôi xin thi hành."
16 Vậy vua và toàn thể hoàng gia vội vàng ra đi, chỉ có mười cung phi ở lại để giữ cung.
17,18 Vua đi trước, mọi người theo sau. Ra đến cuối thành, vua dừng lại cho mọi người đi trước, kể cả toán vệ binh người Kê-rết và Phê-lết cùng sáu trăm người Ghi-tít đã từ đất Gát đến theo vua.
19 Vua bảo Y-tai người Ghi-tít: "Ông theo chúng tôi làm gì? Tôi nghĩ ông nên quay lại với vua mới, vì ông là người ngoại quốc bỏ quê hương
20 vừa đến với chúng tôi hôm qua, hôm nay tôi không muốn ông theo chúng tôi lang thang chưa biết về đâu. Ông nên dẫn anh em người Ghi-tít quay về đi thôi. Cầu cho ông giữ được lòng nhân ái và trung thực."
21 Nhưng Y-tai đáp: "Tôi thề trước Thượng Đế và trên mạng sống bệ hạ, bệ hạ đi đâu tôi theo đó, dù chết hay sống cũng không màng."
22 Vua nói: "Đã thế thì đi!" Vậy Y-tai cùng toán quân mình với con cái đều đi lên trước.
23 Thấy vua và mọi người đi qua, ai cũng phải mủi lòng rơi lệ. Đoàn người băng suối Kít-rôn tiến về phía sa mạc.
24 Có A-bia-tha, Xa-đốc và người Lê-vi đem Rương Giao Ước của Thượng Đế đi nữa. Họ đặt Rương xuống, chờ cho đoàn người đi qua trước.
25 Nhưng vua nói với Xa-đốc: "Xin ông đem Rương của Thượng Đế trở vào thành. Nếu tôi được Chúa đoái hoài, Ngài sẽ cho tôi về để thấy Rương và Đền Thờ Ngài ngự.
26 Nhưng nếu Chúa không ưa thích tôi nữa, xin Ngài làm cho tôi điều Ngài muốn.
27 Vua thì thầm với thầy tế lễ Xa-đốc: "Chắc ông hiểu ý tôi: Ông và A-bia-tha trở về thành với A-hi-mát con ông và Giô-na-than con A-bia-tha.
28 Tôi sẽ chờ tin ông bên sông nơi nước cạn."
29 Vậy Xa-đốc và A-bia-tha đem Rương của Thượng Đế về Giê-ru-sa-lem rồi ở lại đó.
30 Đa-vít lên núi Ô-liu, đi chân không, trùm đầu lại, vừa đi vừa khóc. Những người khác cũng khóc lóc, trùm đầu.
31 Khi nghe tin A-hi-tô-phe theo Áp-sa-lôm, Đa-vít cầu: "Lạy Chúa xin làm cho lời bàn của A-hi-tô-phe ra ngớ ngẩn."
32 Lên đến đỉnh núi, nơi người ta thờ phụng Thượng Đế, Đa-vít thấy Hu-sai người ạt-kít đầu phủ bụi đất, áo xé rách, đến tìm mình.
33 Đa-vít rỉ tai Hu-sai: "Đi với tôi, ông chỉ thêm gánh nặng cho tôi;
34 nhưng nếu ông trở về Giê-ru-sa-lem, nói với Áp-sa-lôm: 'Tôi xin giúp việc vua như đã giúp cha vua,' ông sẽ vì tôi phá hỏng mưu kế của A-hi-tô-phe.
35 Bên ông còn có hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha. Nếu ông biết được tin gì trong cung vua, cứ cho họ hay.
36 Họ sẽ sai con là A-hi-mát (con Xa-đốc) và Giô-na-than (con A-bia-tha) đi báo tin cho tôi."
37 Vậy Hu-sai, là bạn của Đa-vít, về đến Giê-ru-sa-lem đúng ngay lúc Áp-sa-lôm vào thành.
1 Vừa đi quá đỉnh núi, Đa-vít gặp Di-ba, là đầy tớ của Mê-phi-bô-sết. Di-ba dẫn hai con lừa trên lưng chất hai trăm ổ bánh, một trăm bánh nho khô, một trăm trái cây mùa hè và một trăm bầu rượu.
2 Vua hỏi: "Ông đem các thức này đi đâu?" Di-ba thưa: "Đem lừa cho người nhà của bệ hạ cưỡi, bánh và các trái mùa hè cho các thanh niên ăn, rượu cho người ngất xỉu giữa sa mạc uống."
3 Vua lại hỏi: "Mê-phi-bô-sết ở đâu?" thưa: "Ông ấy ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: 'Ngày nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả lại cho ta ngôi nước của ông cha ta.' "
4 Nghe thế vua nói: "Thế thì tất cả tài sản của Mê-phi-bô-sết về phần ông." Di-ba thưa: "Xin cúi lạy bệ hạ. Chỉ cầu được bệ hạ thương tình."
5 Khi vua Đa-vít đến Ba-hu-rim, có một người từ nơi này đi ra chửi rủa vua. Người này là Si-mê-i con Ghê-ra, họ hàng với Sau-lơ.
6 Si-mê-i nhặt đá ném Đa-vít và quần thần. Các dũng sĩ và mọi người đứng quanh để bảo bọc vua.
7 Người ấy luôn miệng chửi rủa: "Quân sát nhân, phường đê tiện, đi nơi khác!
8 Thượng Đế báo oán cho gia đình Sau-lơ, máu họ đổ trên đầu ngươi. Ngươi cướp ngôi Sau-lơ, nhưng Thượng Đế lấy ngôi lại đem cho Áp-sa-lôm con ngươi. Bây giờ ngươi bị hoạn nạn vì ngươi là đứa sát nhân."
9 A-bi-sai con Xê-ru-gia nói vua: "Phường chó chết này sao dám chửi bệ hạ. Xin cho tôi đi lấy đầu nó."
10 Vua nói: "Không việc gì đến ông. Nếu Chúa bảo người này nguyền rủa, ta là ai mà dám phản đối?
11 Con ruột ta còn muốn giết ta huống hồ người Bên-gia-min này. Cứ để cho người ấy nguyền rủa, vì Chúa bảo người ấy làm.
12 Biết đâu Chúa sẽ trông thấy nỗi khổ của ta, ban phước lành cho ta vì ta đã chịu những lời chửi rủa này."
13 Vậy Đa-vít và đoàn người tiếp tục đi, còn Si-mê-i đi vòng qua sườn đồi bên kia, vừa đi vừa rủa, vừa ném đá và hất tung bụi đất.
14 Đến sông Giô-đan, vua và đoàn người đều mỏi mệt, nên dừng lại nghỉ ngơi.
15 Áp-sa-lôm, những người Y-sơ-ra-ên theo ông và A-hi-tô-phe vào Giê-ru-sa-lem.
16 Hu-sai người ạt-kít, bạn của Đa-vít, đến với Áp-sa-lôm, và tung hô: "Hoàng đế vạn tuế, Hoàng đế vạn tuế!"
17 Áp-sa-lôm hỏi: "Đây là cách ông tỏ lòng chân thành với bạn mình sao? Tại sao ông không đi theo bạn ông?"
18 Thưa: "Người được Chúa và toàn dân Y-sơ-ra-ên chọn lựa là người tôi theo.
19 Hơn nữa, tôi nên giúp con của bạn tôi chứ. Tôi xin phò bệ hạ như đã phò phụ vương bệ hạ vậy."
20 Áp-sa-lôm quay sang nói với A-hi-tô-phe: "Vậy ông góp ý cho biết ta nên làm gì?"
21 A-hi-tô-phe bàn: "Bệ hạ nên đến cùng các cung phi phụ vương để lại giữ cung. Khi mọi người thấy bệ hạ công khai sỉ nhục cha như vậy, người phe bệ hạ mới mạnh bạo lên."
22 Vậy người ta che một cái lều trên nóc cung và trước mặt mọi người, Áp-sa-lôm vào lều với các cung phi của vua cha.
23 Thuở ấy, lời bàn của A-hi-tô-phe được coi như lời Thượng Đế, vì thế A-hi-tô-phe bàn điều gì, Áp-sa-lôm làm điều ấy, cũng như Đa-vít trước kia vậy.
1 A-hi-tô-phe lại đề nghị với Áp-sa-lôm: "Để tôi chọn mười hai ngàn quân, đuổi theo Đa-vít ngay đêm nay.
2 Trong lúc ông ta đang mỏi mệt, chán nản, tôi sẽ xông đến tấn công, thế nào ông ta cũng hoảng hốt, mọi người sẽ bỏ chạy, tôi sẽ giết một mình Đa-vít,
3 còn mọi người khác tôi sẽ đem về với bệ hạ. Chỉ giết một người, mà mọi người được hưởng thái bình."
4 Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều cho lời bàn này là chí lý.
5 Nhưng Áp-sa-lôm nói: "Mời Hu-sai người ạt-kít đến đây, xem thử ông có ý kiến gì không."
6 Khi Hu-sai đến, Áp-sa-lôm kể cho ông nghe lời A-hi-tô-phe bàn, rồi hỏi: "Ta có nên làm như thế không? Nếu không, ông cho biết ý kiến."
7 Hu-sai đáp: "Lần này mưu của A-hi-tô-phe chưa được sâu.
8 Bệ hạ biết rõ, vua cha và thuộc hạ toàn là dũng sĩ, nay họ đang giận dữ khác nào gấu cái bị bắt mất con. Ngoài ra, vua cha là người thạo việc chiến trường, ông ta không ngủ đêm giữa đám ba quân đâu.
9 Có lẽ ông đang ẩn trong hang hố hoặc một nơi nào đó. Nếu ngay trận đầu, một số quân ta bị chém ngã, ai nghe cũng sẽ nói: 'Phe Áp-sa-lôm bị tàn sát vô số.'
10 Lúc ấy, dù người can đảm, có lòng dạ như sư tử cũng phải khiếp vía, vì ai trong Y-sơ-ra-ên cũng biết vua cha là một dũng sĩ và thuộc hạ ông đều là người gan dạ.
11 Vậy tôi đề nghị ta nên ra lệnh động viên toàn quốc, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba. Quân số sẽ đông như cát biển, và bệ hạ thân hành cầm quân ra trận.
12 Như thế, nếu biết được Đa-vít đang ở nơi nào, ta sẽ bủa vây tấn công, trùm kín đối phương như sương phủ đất và giết sạch không chừa một mống.
13 Nếu ông ta rút vào một thành nào, đại quân Y-sơ-ra-ên sẽ lấy dây thừng kéo đổ thành, đùa cả xuống thung lũng, không chừa một viên sỏi."
14 Áp-sa-lôm và mọi người nói: "Mưu của Hu-sai hay hơn kế của A-hi-tô-phe," vì Chúa đã làm cho mưu của A-hi-tô-phe bị bác bỏ, để Áp-sa-lôm mang họa.
15 Hu-sai báo cho hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha hay lời bàn của A-hi-tô-phe và lời đề nghị của mình trước mặt Áp-sa-lôm và các trưởng lão;
16 đồng thời ông dặn họ: "Xin lập tức sai người đi nói với vua Đa-vít: 'Đêm nay xin đừng ở bên khúc sông cạn nữa, nhưng phải qua sông ngay, nếu không bệ hạ và mọi người sẽ bị hại.' "
17 Vì sợ bại lộ nên Giô-na-than và A-hi-mát không vào thành, nhưng chờ ở Ên-đô-ghên cho đến khi một đầy tớ gái mang tin đến, để họ đi báo lại cho Đa-vít.
18 Nhưng có một thiếu niên thấy họ, báo cho Áp-sa-lôm. Hai người liền trốn đến Ba-hu-rim, vào nhà một người kia. Nhà này có một cái giếng ngoài sân, họ leo xuống giếng.
19 Vợ người chủ nhà lấy vải phủ miệng giếng, rải thóc lên trên để không ai nghi ngờ.
20 Khi người của Áp-sa-lôm đến hỏi: "Bà có thấy Giô-na-than và A-hi-mát không?" Bà đáp: "Họ đi qua suối rồi." Người của Áp-sa-lôm tìm một hồi chẳng thấy, nên quay về Giê-ru-sa-lem.
21 Sau khi họ đi khỏi, hai người ở dưới giếng leo lên, đi báo tin cho Đa-vít, kể lại lời bàn của A-hi-tô-phe và nói: "Xin bệ hạ sang sông ngay."
22 Đa-vít và những người theo vua qua đến bờ bên kia sông Giô-đan trước khi trời sáng.
23 A-hi-tô-phe thấy kế mình bàn không ai nghe, liền thắng lừa về quê. Sau khi xếp đặt mọi việc trong nhà, ông treo cổ tự tử. Người ta chôn A-hi-tô-phe cạnh mộ cha ông.
24 Đa-vít đến Ma-ha-na-im trong khi Áp-sa-lôm kéo đại quân Y-sơ-ra-ên qua sông Giô-đan.
25 Áp-sa-lôm chỉ định A-ma-sa làm tổng tư lệnh quân đội thay thế Giô-áp (Giô-áp là chú họ của A-ma-sa vì mẹ A-ma-sa, bà A-bi-ganh, có chồng là ích-ra người Y-sơ-ra-ên, con của bà Na-hách, bà này là chị của mẹ Giô-áp, tên là Xê-ru-gia).
26 Áp-sa-lôm và quân đội Y-sơ-ra-ên dừng lại đóng trại trong đất Ga-la-át.
27 Khi Đa-vít tới Ma-ha-na-im, Sô-bi (con của Na-hách ở Ráp-ba, thành của người Am-môn), Ma-ki (con của A-mi-ên ở Lô-đê-ba) và Bát-xi-lai (người Ga-la-át ở Rô-ghê-lim)
28,29 đem tiếp tế cho đa-vít và những người theo vua chăn chiếu, chậu, chén bát, lúa mì, lúa mạch, bột mì, hạt rang, đậu, đậu lăng, mật ong, bơ (lấy từ sữa cừu), và phó mát (lấy từ sữa bò). Họ nói: "Chắc ai cũng mệt mỏi, đói khát vì phải vượt sa mạc."
1 Đa-vít kiểm điểm quân sĩ theo mình, chỉ định sĩ quan chỉ huy đơn vị trăm người và ngàn người.
2 Vua chuẩn bị xuất quân, giao cho Giô-áp, A-bi-sa (con Xê-ru-gia, em Giô-áp) và Y-tai (người Ghi-tít) mỗi người chỉ huy một phần ba quân đội. Khi vua tuyên bố: "Ta sẽ thân hành ra trận với anh em,"
3 bầy tôi liền can gián: "Không, bệ hạ không nên đi. Nếu chẳng may chúng tôi thua chạy, hay có chết đến phân nửa cũng không quan trọng. Còn bệ hạ, bệ hạ quý bằng vạn lần chúng tôi. Nên xin bệ hạ cứ ở trong thành lo việc cứu viện thì hơn." Vua đành chịu: "Nếu mọi người cho như vậy là hơn thì ta ở lại vậy." Nói xong, vua ra đứng bên cổng thành. Quân sĩ theo đội ngũ diễn hành qua cổng trước mặt vua.
5 Vua truyền lệnh cho các tướng Giô-áp, A-bi-sai và Y-tai: "Phải vì ta nương tay cho Áp-sa-lôm trẻ người non dạ!" Lệnh vua truyền cho ba vị chỉ huy lọt vào tai toàn thể anh em binh sĩ.
6 Vậy họ kéo ra nghênh chiến quân Y-sơ-ra-ên, và hai bên giao tranh trong rừng Ép-ra-im.
7 Quân Đa-vít đánh bại quân Y-sơ-ra-ên. Số người bị giết hôm ấy lên đến hai vạn.
8 Chiến tranh lan rộng khắp miền, và hôm ấy số người chết trong rừng sâu nhiều hơn số người bị gươm chém.
9 Quân sĩ Đa-vít gặp Áp-sa-lôm đang cưỡi một con la. Con la đâm đầu chạy dưới những cành cây chằng chịt của một cây sồi thật lớn; tóc Áp-sa-lôm vướng vào cành; con la tiếp tục chạy và ông bị treo chơi vơi giữa trời đất.
10 Thấy thế, một thuộc hạ Đa-vít cấp báo với tướng Giô-áp.
11 Giô-áp hỏi: "Sao? Anh thấy Áp-sa-lôm à? Tại sao không giết đi? Đáng lẽ anh đã được tôi thưởng mười miếng bạc và một dây thắt lưng rồi.
12 Người ấy đáp: "Dù được một ngàn miếng bạc trong tay, tôi cũng không giết hoàng tử, vì chúng tôi đều nghe lệnh vua truyền cho ông, A-bi-sai và Y-tai: 'Phải vì ta, đừng hại Áp-sa-lôm.'
13 Nếu tôi có phản phúc giết hoàng tử, rồi thế nào cũng không giấu được vua, và chính ông là người tố cáo tôi."
14 Giô-áp nói: "Ta không phí thì giờ đứng đây nghe anh nữa đâu." Và ông lấy ba mũi giáo đâm vào tim Áp-sa-lôm, trong khi Áp-sa-lôm đang còn sống và bị treo trên cây.
15 Mười thanh niên mang khí giới của Giô-áp vây quanh Áp-sa-lôm và đánh ông chết.
16 Giô-áp thổi kèn hiệu thu quân. Quân Giô-áp quay lại, không đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên nữa.
17 Họ lấy xác Áp-sa-lôm ném xuống một hố lớn giữa rừng, rồi chất một đống đá lớn phủ lên trên. Quân Y-sơ-ra-ên chạy trốn, ai về nhà nấy.
18 Trước kia, khi Áp-sa-lôm thấy mình chưa có con trai để lưu danh nên có xây một cái bia đá trong Thung lũng Vua, đặt tên bia theo tên mình. Và cho đến nay bia này vẫn được gọi là bia kỷ niệm Áp-sa-lôm.
19 A-hi-mát con Xa-đốc nói: "Để tôi chạy đi báo tin mừng cho vua, vì Chúa đã cứu vua khỏi tay quân thù."
20 Nhưng Giô-áp đáp: "Một hôm khác con sẽ làm người đem tin mừng. Tin hôm nay không phải là tin mừng vì hoàng tử chết."
21 Giô-áp gọi một người tên Cúc, bảo: "Đi thuật cho vua điều anh thấy." Cúc cúi chào Giô-áp rồi chạy đi.
22 A-hi-mát lại nói với Giô-áp: "Dù thế nào cũng xin cho tôi chạy theo anh Cúc." Giô-áp hỏi: "Tại sao con muốn đi? Con chẳng được khen thưởng gì đâu."
23 A-hi-mát năn nỉ: "Dù thế nào đi nữa, xin để tôi đi. Giô-áp đành cho đi." A-hi-mát liền theo đường đồng bằng, chạy qua mặt Cúc.
24 Đa-vít ngồi tại một nơi giữa hai cổng thành. Lính canh leo lên nóc một cổng thành, thấy một người đang chạy đến.
25 Lính canh lớn tiếng báo tin cho vua. Vua nói: "Nếu chạy một mình, tức là người ấy đem tin." Khi người kia chạy gần tới,
26 lính canh thấy một người khác cũng chạy đến, liền gọi người gác cổng, nói: "Có một người khác chạy đến nữa, thấy không?" Vua nói: "Người này cũng đem tin."
27 Người lính canh nói: "Người trước có lối chạy giống A-hi-mát con Xa-đốc." Vua nói: "Đó là một người tốt. Chắc người ấy đem tin lành."
28 A-hi-mát chạy đến trước vua, nói lớn: "Mọi việc tốt đẹp," rồi cúi lạy vua và tiếp: "Ngơi khen Thượng Đế Hằng Hữu của bệ hạ, Đấng đã trừng phạt kẻ phản nghịch."
29 Vua hỏi: "Chàng Áp-sa-lôm thế nào, vô sự chứ?" A-hi-mát thưa: "Khi Giô-áp sai tôi đi, tôi nghe có tiếng huyên náo, nhưng không biết việc gì xảy ra."
30 Vua truyền: "Đứng sang một bên." A-hi-mát vâng lời.
31 Cúc chạy đến, nói: "Xin báo tin mừng cho bệ hạ. Hôm nay Chúa Hằng Hữu giải cứu bệ hạ khỏi tay phường phản loạn."
32 Vua hỏi: "Chàng Áp-sa-lôm bình an không?" Cúc thưa: "Cầu cho kẻ thù bệ hạ và những ai nổi dậy làm loạn đều chịu chung số phận với chàng."
33 Vua rất xúc động, bỏ đi lên phòng trên cổng thành, vừa đi vừa khóc lóc, than thở: "Áp-sa-lôm con ơi, con ta ơi! Áp-sa-lôm ơi! Ước gì ta được chết thay con. Áp-sa-lôm ơi! Con ơi! Con ta ơi!"
1 Có người cho Giô-áp hay việc vua khóc than thương tiếc Áp-sa-lôm.
2 Hôm ấy ngày vui mừng chiến thắng trở thành ngày quốc tang, khi nhân dân nghe tin vua đau đớn vì cái chết của hoàng tử Áp-sa-lôm.
3 Quân sĩ trở vào thành lén lút như một đoàn quân bại trận nhục nhã trở về.
4 Vua che mặt, lớn tiếng khóc than: "Áp-sa-lôm, con ơi! Áp-sa-lôm ơi! Con ơi! Con ta ơi!"
5 Giô-áp vào cung, nói với vua: "Hôm nay bệ hạ làm hổ mặt bầy tôi bệ hạ, những người vừa cứu mạng bệ hạ và mạng các hoàng tử, công chúa, hoàng hậu, cung phi.
6 Hóa ra bệ hạ thương người ghét mình và ghét người thương mình. Hôm nay bệ hạ tỏ cho mọi người thấy rằng anh em sĩ quan và binh sĩ đối với bệ hạ không giá trị gì cả. Và bây giờ tôi biết được rằng nếu Áp-sa-lôm sống còn tất cả chúng tôi đều chết hết, thì bệ hạ tất hài lòng lắm.
7 Thôi, xin bệ hạ đứng dậy, ra nói vài lời vỗ về anh em chiến sĩ; nếu không, tôi thề có Chúa, không một ai ở lại với bệ hạ nội trong đêm nay; và như thế, đây là tai họa lớn nhất bệ hạ chưa từng gặp từ thuở niên thiếu đến bây giờ."
8 Vua đứng dậy, ra ngồi ở cổng thành. Khi nhân dân nghe tin này, liền kéo nhau đến với vua. Trong khi ấy người Y-sơ-ra-ên ai về trại nấy cả rồi.
9,10 Bấy giờ, trong các đại tộc Y-sơ-ra-ên, người ta bàn luận sôi nổi về việc rước vua Đa-vít về kinh đô, vì vua đã cứu nước khỏi thế lực quân thù, khỏi ách người Phi-li-tin. Còn Áp-sa-lôm, người vừa được dân chọn làm vua và vì việc này Đa-vít phải bỏ chạy, nay đã tử trận.
11 Được tin này Đa-vít cử hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha đi nói với các trưởng lão đại tộc Giu-đa: "Các đại tộc Y-sơ-ra-ên đều tỏ ý muốn thỉnh vua về. Tại sao Giu-đa là đại tộc chót ủng hộ việc này?
12 Anh em là máu mủ ruột thịt của vua, không nên chậm trễ như thế."
13 Họ cũng nói với A-ma-sa: "Ông là cốt nhục của vua. Vua thề sẽ cử ông làm tổng tư lệnh thay thế Giô-áp."
14 Và như vậy, Đa-vít được lòng người Giu-đa. Họ đồng lòng cử đại diện đi thỉnh vua và bầy tôi của vua về.
15 Trên đường trở về, khi đến sông Giô-đan, người Giu-đa kéo đến Ghinh-ganh nghênh đón và hộ tống vua sang sông.
16 Si-mê-i con Ghê-ra (người Bên-gia-min) ở Ba-hu-rim vội vàng chạy theo người Giu-đa để đón vua Đa-vít.
17 Cùng đi với người này có một ngàn người Bên-gia-min. Cũng có Di-ba (tôi tớ của nhà Sau-lơ) dẫn theo mười lăm con và hai mươi đầy tớ mình, vội vàng đến sông Giô-đan trước khi vua tới.
18 Họ lội qua khúc sông cạn để giúp người nhà Đa-vít sang sông và để làm bất kỳ việc gì vua cần. Khi vua sắp sang sông, Si-mê-i phủ phục trước mặt Đa-vít,
19 năn nỉ: "Xin vua xá tội cho tôi. Xin bỏ qua lỗi lầm tôi phạm khi vua rời Giê-ru-sa-lem ngày nọ, đừng nhớ đến nữa.
20 Vì biết mình có tội, nên hôm nay tôi mới đến đây trước mọi người khác trong đại tộc Giô-sép để nghênh đón vua."
21 A-bi-sai (con Xê-ru-gia) hỏi: "Si-mê-i đã nguyền rủa người được Chúa xức dầu, không đáng tội chết hay sao?"
22 Nhưng Đa-vít đáp: "Con trai Xê-ru-gia ơi! Việc gì đến ông? Sao ông lại xung khắc với tôi hôm nay là ngày tôi khôi phục ngôi nước Y-sơ-ra-ên? Trong một ngày như thế này, không một người nào trong nước phải bị xử tử cả."
23 Quay sang Si-mê-i, vua thề: "Ngươi không chết đâu."
24,25 Mê-phi-bô-sết (cháu Sau-lơ) từ Giê-ru-sa-lem cũng đến đón vua. Từ ngày vua ra đi đến nay ông không săn sóc chân mìnha cũng không tỉa râu, giặt áo. Vua hỏi Mê-phi-bô-sết: "Tại sao ông không đi với ta?"
26 Ông đáp: "Tôi bị người đầy tớ đánh lừa. Tôi có bảo nó: 'Thắng lừa để ta đi theo vua,' vì tôi què.
27 Nhưng nó lại đi vu cáo tôi với bệ hạ. Tuy nhiên, bệ hạ như thiên sứ của Thượng Đế, nên xin cứ xử tôi cách nào bệ hạ cho là phải.
28 Vì số phận của đại gia đình tôi đáng lẽ chết cả, thế mà bệ hạ cho tôi ngồi ăn chung bàn, vậy tôi còn gì để phàn nàn nữa?"
29 Vua trả lời: "Thôi, nói đến việc này nữa làm gì, vì ta đã quyết định cho ông với Di-ba chia nhau đất đai."
30 Nhưng Mê-phi-bô-sết nói: "Cho Di-ba tất cả đi, vì bệ hạ trở về bình an là quí rồi."
31 Bát-xi-lai (người Ga-la-át) cũng từ Rô-ghê-lim đến, tiễn vua qua sông.
32 Ông ta là người đã cung cấp thực phẩm cho Đa-vít khi vua còn ở Ma-ha-na-im. Bát-xi-lai rất giàu và nay đã tám mươi tuổi.
33 Vua đề nghị với Bát-xi-lai: "Ông về Giê-ru-sa-lem với ta, ta sẽ săn sóc ông."
34 Bát-xi-lai đáp: "Tôi còn sống bao lâu mà lên Giê-ru-sa-lem với bệ hạ?
35 Nay tôi đã tám mươi tuổi, đâu còn phân định cái hay cái dở, đâu biết thưởng thức rượu ngon vật lạ hay giọng ca trầm bổng? Thế thì tôi còn ăn hại của bệ hạ làm gì?
36 Tôi chỉ cần được đi với bệ hạ qua sông, thế thôi. Còn chuyện đền đáp ân thưởng xin đừng nói đến làm gì!
37 Tôi xin phép được về để chết trong thành mình, bên mộ của cha mẹ mình. Tuy nhiên có Kim-ham đây, xin cho nó theo bệ hạ, và bệ hạ đãi nó thế nào tùy ý."
38 Vua đáp: "Được, Kim-ham đi với ta. Ta sẽ đãi Kim-ham theo ý ông muốn. Ngoài ra, ông muốn ta giúp gì, ta cũng sẵn sàng."
39 Vậy vua và mọi người qua sông. Vua hôn và chúc phước lành cho Bát-xi-lai. Ông quay lại trở về nhà mình.
40 Vua tiếp tục đi tới Ghinh-ganh, đem Kim-ham theo. Cả đại tộc Giu-đa và phân nửa các đại tộc Y-sơ-ra-ên tham dự việc rước vua về.
41 Người Y-sơ-ra-ên phàn nàn với vua: "Tại sao anh em người Giu-đa chỉ muốn làm một mình việc rước đón bệ hạ và mọi người sang sông?"
42 Nhưng người Giu-đa đáp: "Vì vua là người đồng tộc với chúng tôi. Tại sao anh em bất bình? Vua có cho chúng tôi ăn gì hoặc quà cáp gì cho chúng tôi đâu?"
43 Người Y-sơ-ra-ên đáp lời người Giu-đa: "Chúng tôi có đến mười đại tộc, tức có hơn anh em nhiều. Vậy sao anh em coi thường chúng tôi? Không phải chính chúng tôi nói đến việc thỉnh vua về trước tiên sao?" Lời qua tiếng lại và người Giu-đa còn nặng lời hơn người Y-sơ-ra-ên.
1 Lúc ấy có một người trong đám hạ cấp tên là Sê-ba (con của Bích-ri người Bên-gia-min) đứng ra thổi kèn kêu gọi người Y-sơ-ra-ên: "Chúng ta không có phần gì nơi Đa-vít, cũng chẳng hưởng gì nơi con của Giê-sê cả. Anh em Y-sơ-ra-ên ơi! Ai về trại nấy đi thôi!"
2 Tất cả người Y-sơ-ra-ên bỏ Đa-vít, theo Sê-ba. Còn người Giu-đa cứ theo vua, hộ tống vua từ sông Giô-đan về Giê-ru-sa-lem.
3 Về đến cung Giê-ru-sa-lem, vua bắt mười cung phi đã ở lại giữ cung trước kia, cầm giữ tại một nơi, cung cấp vật thực cần thiết, nhưng không đi lại với họ nữa. Vậy họ bị giam giữ như ở góa cho đến ngày chết.
4 Vua ra lệnh cho A-ma-sa tập họp quân đội Giu-đa và trình diện vua trong hạn ba ngày.
5 A-ma-sa lo việc triệu tập quân sĩ, nhưng quá ba ngày mà vẫn chưa hoàn tất sứ mệnh.
6 Đa-vít bảo A-bi-sai: "Sê-ba có thể nguy hiểm hơn cả Áp-sa-lôm. Vậy ông dẫn anh em thuộc hạ của ta đuổi theo người ấy, đừng để nó rút vào trong một thành kiên cố thì tai hại lắm."
7 Vậy A-bi-sai và Giô-áp từ Giê-ru-sa-lem ra đi, dẫn theo đoàn vệ binh người Kê-rết, Phê-lết và cả các dũng sĩ khác, đuổi theo Sê-ba.
8 Đi đến Ga-ba-ôn, nơi có tảng đá lớn, họ gặp A-ma-sa. Lúc ấy Giô-áp mặc binh phục, đeo kiếm nơi đai lưng. Khi ông bước tới, lưỡi kiếm tuột ra khỏi vỏ.
9 Giô-áp nói: "Chào anh. Mọi việc bình an chứ?" Tay phải ông nắm lấy râu A-ma-sa để hôn;
10 A-ma-sa không để ý đến lưỡi kiếm trong tay kia của Giô-áp, nên bị đâm một nhát vào bụng, ruột đổ ra, chết tại chỗ. Giô-áp không cần phải đâm lần thứ hai. Giô-áp và A-bi-sai tiếp tục cuộc săn đuổi Sê-ba.
11 Một người của Giô-áp đứng bên xác của A-ma-sa, kêu gọi: "Ai chuộng Giô-áp, ai phò Đa-vít, xin tiến lên theo Giô-áp!"
12 Nhưng xác của A-ma-sa đẫm máu nằm bên đường làm cho ai đến nơi, thấy đều dừng lại. Người của Giô-áp phải kéo xác khỏi đường cái, đem để trong đồng, rồi lấy áo đắp lại.
13 Sau khi xác được dẹp khỏi đường, mọi người tiến lên theo Giô-áp, truy nã Sê-ba.
14 Sê-ba đến A-bên Bết-ma-ca sau khi đi khắp các đại tộc Y-sơ-ra-ên. Những người Bê-ri đều theo Sê-ba.
15 Quân đội Giô-áp đến, vây thành A-bên Bết-ma-ca, đắp một lũy đất ngoài thành, đối diện đồn phòng thủ. Họ bắt đầu phá thành.
16 Có một người đàn bà khôn ngoan ở trong thành gọi lớn tiếng; "Nghe đây! Nghe đây! Xin mời tướng Giô-áp đến cho tôi thưa vài lời."
17 Giô-áp đến, người ấy hỏi: "Ông là Giô-áp phải không?" Ông đáp: "Phải." Người ấy tiếp: "Xin nghe tôi thưa vài lời." Ông bảo: "Nói đi!"
18 Người ấy nói: "Thuở xưa người ta thường nói: 'Phải hỏi ý kiến người A-bên mới nên việc được.'
19 Tôi là một người dân của thành A-bên hiếu hòa và trung hậu ấy. Còn ông, ông đi triệt hạ một thành phố cổ kính của Y-sơ-ra-ên, tiêu hủy sản nghiệp của Chúa sao?"
20 Giô-áp đáp: "Không phải thế! Ta không chủ tâm phá hủy.
21 Nhưng, có một người tên là Sê-ba, gốc miền đồi núi Ép-ra-im, đang ở trong thành. Hắn dám nổi loạn chống vua Đa-vít. Đồng bào chỉ cần giao nạp Sê-ba là tôi sẽ rút quân ngay." Người ấy nói: "Chúng tôi sẽ ném đầu nó qua tường cho ông."
22 Rồi người ấy khéo léo thuyết phục dân thành. Họ bắt Sê-ba chặt đầu, ném ra cho Giô-áp. Giô-áp thổi kèn lui quân. Tướng sĩ rời thành, quay về Giê-ru-sa-lem.
23 Lúc ấy, Giô-áp làm tổng tư lệnh quân đội Y-sơ-ra-ên; Bê-na-gia con Giê-hô-gia-đa chỉ huy đoàn vệ binh người Kê-rết và Phê-lết;
24 A-đô-ram chỉ huy đoàn lao công. Giê-sa-phát con A-hi-lút làm ngự sử,
25 Sê-ra-gia làm tổng thư ký; Xa-đốc và A-bia tha làm thầy tế lễ
26 và Y-ra người Giai-rơ làm tể tướng dưới triều Đa-vít.
1 Có một nạn đói kéo dài suốt trong ba năm dưới triều Đa-vít. Vua tìm kiếm, và cầu hỏi Chúa. Ngài cho vua biết: "Nguyên do vì Sau-lơ và người nhà đã sát hại dân Ga-ba-ôn."
2 Vậy, vua gọi người Ga-ba-ôn để nói chuyện. Họ không phải là người Y-sơ-ra-ên, nhưng là người Am-môn còn sống sót. Tuy Y-sơ-ra-ên đã có lời thề không giết họ, nhưng Sau-lơ, vì lòng ái quốc cuồng nhiệt, đã tìm cách tiêu diệt họ.
3 Đa-vít hỏi người Ga-ba-ôn: "Ta phải làm gì cho anh em để chuộc tội, để anh em chúc phước lành cho nước chúng tôi?"
4 Người Ga-ba-ôn đáp: "Chúng tôi không đòi hỏi vàng bạc gì cả trong vụ này, cũng không muốn giết ai trong Y-sơ-ra-ên." Đa-vít lại hỏi: "Vậy thì ta phải làm gì?"
5 Họ đáp: "Đối với một người đã giết hại chúng tôi, chủ trương tiêu diệt chúng tôi, cho chúng tôi không còn tồn tại trên lãnh thổ Y-sơ-ra-ên như thế,
6 chỉ xin bệ hạ giao cho chúng tôi bảy người trong các con trai của người ấy để chúng tôi treo họ trước Chúa Hằng Hữu trên núi Ngài tại Ghi-bê-a của Sau-lơ. Vua nói: "Được, ta sẽ giao họ cho anh em."
7 Vua tránh không động đến Mê-phi-bô-sết (con Giô-na-than, cháu Sau-lơ) vì vua đã có lời thề với Giô-na-than trước Chúa.
8 Nhưng vua bắt ạt-mô-ni và Mê-phi-bô-sết, là hai con trai của Rít-ba (bà này là con của Sau-lơ và Ai-gia). Vua cũng bắt năm con trai của Mê-ráp (bà này là con của Sau-lơ, chồng là ạt-ri-ên con Bạt-xi-lai ở tại Mê-hô-la).
9 Vua giao họ cho người Ga-ba-ôn, và họ đem những người này treo trên núi trước mặt Chúa. Bảy người cùng chết vào ngày đầu mùa gặt lúa mạch.
10 Rít-ba lấy bao bố trải trên một tảng đá và ở lại đó canh xác từ đầu mùa gặt cho đến khi mưa đổ xuống; ban ngày đuổi chim chóc, ban đêm canh không cho thú rừng đến gần xác.
11 Có người báo cho Đa-vít biết được những điều Rít-ba đã làm.
12 Đa-vít đi Gia-be Ga-la-át thu thập hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than, vì những người ở địa phương này đã cướp xác họ đem về. Trước đó người Phi-li-tin treo xác Sau-lơ và Giô-na-than tại công trường Bết-san, sau khi họ tử trận tại Ghinh-bô-a.
13,14 Đồng thời với việc thu góp hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than, người ta cũng lấy xương cốt của bảy người bị treo, đem tất cả về Xê-la trong đất Bên-gia-min và chôn trong khu mộ của Kích cha Sau-lơ. Sau khi người ta thi hành xong các điều vua truyền, Thượng Đế nghe lời cầu nguyện và thôi trừng phạt lãnh thổ.
15 Y-sơ-ra-ên lại có chiến tranh với người Phi-li-tin. Đa-vít thân hành ra trận cùng các thuộc hạ, nhưng vua cảm thấy mỏi mệt lắm.
16 Lúc ấy ích-bi-bê-nốp, một người dòng giống khổng lồ, sử dụng cây thương đồng nặng trên năm kí lô, lưng đeo thanh kiếm còn mới, tấn công Đa-vít và suýt giết được vua.
17 Nhưng A-bi-sai đến cứu kịp và giết người Phi-li-tin ấy. Nhân dịp này, tướng sĩ xin vua thề sẽ không ra trận nữa, vì họ sợ "ngọn đèn của Y-sơ-ra-ên bị dập tắt."
18 Sau đó, trong một trận tấn công quân Phi-li-tin ở Góp, Si-bê-cai người Hu-sai giết Sáp, một người thuộc dòng khổng lồ.
19 Trong một trận khác với người Phi-li-tin, cũng tại Góp, Ên-ha-nan con Gia-a-rê Ô-ri-ghim người Bê-liêm giết được em của Gô-li-át người Gát. Người Phi-li-tin này sử dụng một cây thương có cán lớn như cây trục máy dệt.
20 Tại Gát, trong một trận khác nữa, có một người khổng lồ có sáu ngón trên mỗi bàn tay và mỗi bàn chân (cộng hai mươi bốn ngón); và
21 khi người này nhục mạ Y-sơ-ra-ên, liền bị Giô-na-than (con của Si-mê-i, anh Đa-vít) giết.
22 Bốn người kể trên đều thuộc giống khổng lồ sống ở Gát, và đều bị các tướng sĩ của Đa-vít giết đi.
1 Đa-vít hát bài ca sau đây để ca tụng Chúa Hằng Hữu đã giải cứu mình khỏi tay quân thù:
2 "Chúa Hằng Hữu là Nguồn Năng Lực.
(Tôi yêu Ngài tha thiết keo sơn.)
3 Chúa Hằng Hữu là Thần Cứu Chuộc.
(Vững chãi hơn cả dải trường sơn.)
Tôi nấp trong Ngài lúc cô đơn.
Chúa là tấm khiên che bão tố,
Lũy an toàn, Linh Năng cứu độ.
4 "Tôi cầu xin với Thần Hằng Hữu.
Lập tức, Ngài ra tay giải cứu.
Ngài đáng được ca ngợi muôn đời.
5 Lưới tử vong giăng mắc quanh tôi,
Thác hủy diệt hung hăng gào thét,
6 Âm phủ thắt chặt dây oan nghiệt,
Lưới tử thần chằng chịt dưới chân.
7 Lúc hiểm nguy, tôi gọi Chân Thần,
Kêu van Đấng Tự Hữu Hằng Hữu.
Từ Thiên Đàng nghe tôi kêu cứu,
Chúa Toàn Năng lập tức ra tay:
8 Núi rung chuyển, lung lay.
Đất bằng nổi địa chấn,
Vì Chúa đang cơn giận.
9 Khói bay từ mũi Chúa,
Miệng Ngài phun ngọn lửa,
Đốt cháy cả đất đai.
10 Chúa xé trời ngự giá,
Bóng tối bọc chân Ngài.
11 Một thiên thầnd rước Chúa
Bay trên cánh gió tây.
12 Cảnh quanh Ngài đẹp quá,
Mây dày đặc vần xoay.
13 Bỗng nhiên,
Mặt Chúa sáng hào quang rực rỡ
Xuyên qua mây như tên lửa sáng ngời.
14 Ngài cho sấm sét rền trời.
Tiếng của Đấng Chí Cao vang dội
Tạo mưa đá, lửa hừng, gió thổi.
15 Chúa bắn tên, quân thù tán loạn;
Hàng ngũ vỡ tan vì chớp nhoáng.
16 Chúa Hằng Hữu quở to,
Nước biển rút cạn khô,
Hơi thở tốc địa cầu,
Phô đáy vực hư vô.
17 Chúa xuống từ trời cao
Kéo tôi khỏi nước sâu.
18 Thoát kẻ thù kiêu ngạo
Cường bạo và hỗn hào.
19 Khi tôi nguy khốn, họ đánh tràn,
Nhưng Chúa đã đưa tay phù hộ.
20 Chúa đem tôi vào chỗ an toàn
Chỉ vì tôi được Ngài ưa thích.
21 Chúa thưởng tôi với đức công bằng,
Báo đền các hành vi trong sạch.
22 Tôi tuân hành điều răn Chúa dạy,
Không phạm tội để rồi lẩn quất.
23 Luật pháp Ngài gần tôi mãi mãi,
Không một điều nào tôi sơ suất.
24 Tôi sống công minh trước mặt Ngài,
Giữ thân mình, lánh xa tội ác.
25 Chúa luôn tưởng thưởng người ngay.
Những ai trong sạch được Ngài ban ân.
26 Lòng nhân được Chúa khoan nhân.
Người công chính được Chân Thần đề cao.
27 Chúa giáng phúc cho người thánh sạch,
Dành tai ương cho kẻ tham gian.
28 Chúa cứu vớt nhân dân khốn khổ,
Nhưng hình phạt những kẻ kiêu căng.
29 Chúa Hằng Hữu thắp đèn tôi sáng,
Thượng Đế luôn dẫn lối soi đàng.
30 Do sức Chúa tôi tấn công quân địch,
Cậy Chân Thần, tôi vượt các trùng vi.
31 Thượng Đế thật muôn phần hoàn hảo.
Lời Ngài toàn Chân lý tinh thuần.
Chúa vẫn là Tấm Khiên che chở.
32,33 Ngoài Chúa ra, chẳng có Chân Thần.
Chúa trang bị cho tôi năng lực.
Tay Chúa luôn bảo đảm bình an.
Chân tôi bước vững vàng lanh lẹ,
Leo lên đỉnh núi cao an toàn.
Chúa vạch cho con đường thẳng tắp,
Đưa tôi vào rạng rỡ vinh quang.
34 Chúa luyện tay tôi sành chinh chiến,
Cánh tay tôi giương nổi cung đồng.
35 Chúa trao tôi tấm khiên cứu rỗi.
Tay phải Ngài bảo vệ ẵm bồng.
Chúa nâng tôi lên hàng cao cả,
36 Trước chân tôi, mở một con đường.
Nên tôi chẳng bao giờ vấp ngã.
37 Tôi đuổi theo, bắt kịp quân thù.
Chỉ trở về sau khi tận diệt.
38 Tôi thấy chúng chết nằm la liệt,
Không tên nào cựa quậy, ngóc đầu.
39 Chúa cho tôi sức mạnh can tràng,
Lại tăng cường nhuệ khí tiềm năng.
40 Chúa khiến địch quay lưng trốn chạy,
Bọn ghét tôi bị đánh tan hoang.
41 Chúng van xin, không ai tiếp cứu.
Chúng kêu cầu, Chúa có nghe chăng?
42 Tôi nghiền chúng ra như cám bụi,
Ném chúng như bùn đất ngoài đồng.
43 Chúa cho tôi khắc phục các nước,
Nhiều dân lạ dáo xếp, gông mang.
44 Tôi ra lệnh, chúng theo răm rắp
Người nước ngoài, gọi dạ, bảo vâng.
45 Quân thù kiệt lực và sợ khiếp,
Bỏ đồn binh, run rẩy quy hàng.
46 Chúa Hằng Hữu trường tồn bất biến,
Vầng Đá muôn đời được ca vang!
Duy Thượng Đế ra tay cứu độ,
Một mình Ngài là Đấng Chân Quang!
47 Chúa công minh báo oán thi ân,
48 Cứu thoát tôi khỏi lưới địch quân,
Qua bao nhiêu hiểm nguy khủng khiếp,
Vượt trùng vây của kẻ bạo tàn.
49 Chính vì thế, tôi hằng ca ngợi.
Tôn vinh Cứu Chúa giữa các dân.
Danh Ngài, tôi hân hoan chúc tụng,
50 Với người Ngài chọn, Chúa khoan nhân.
Lòng từ ái thi ân cứu rỗi
Chúa thương dòng dõi tôi vô ngần,
Muôn đời chẳng bao giờ dời đổi."
1 "Lời của Đa-vít con trai Gie-sê,
Một người được cất nhắc lên cao,
Được Thượng Đế của Gia-cốp xức dầu,
Giọng hát thi thiên của Y-sơ-ra-ên.
2 Thần Linh Chúa dùng miệng tôi bảo ban,
Lời Ngài ở nơi lưỡi tôi.
3 Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên phán dạy:
Vầng Đá dân ta có lời hay lẽ phải:
Người nào cai trị công minh,
Biết lãnh đạo trong tinh thần tin kính;
4 Người sẽ như ánh sáng bình minh
Vào một ngày trời quang mây tạnh,
Như ánh dương sau cơn mưa lạnh,
Làm cỏ non mọc lên xanh mởn.
5 Chính gia đình tôi Ngài đã chọn,
Và kết ước vĩnh viễn với tôi.
Mọi điều qui định Chúa không đổi dời.
Ngài luôn cứu giúp, cho tôi thành công,
Như điều tôi ước mong.
6 Trái lại, kẻ vô đạo sẽ bị vứt bỏ,
Như gai gốc, chẳng ai muốn động tay sờ mó.
7 Như đồ sắt rỉ hoặc cán thương.
Bị nhặt hết và đốt tan trong lửa hừng."
8 Sau đây là các chiến sĩ anh dũng trong đội quân Đa-vít:
Trước hết là Giô-sép Ba-sê-bết người Tách-kê-môn, còn gọi là A-đô-nô ở Ê-xen, đứng đầu nhóm tam hùng. Ông ta vung thương giết tám trăm địch quân trong cùng một trận.
9 Người thứ hai là Ê-lê-a-sa con của Đô-đô người A-hô-hi, một trong ba dũng sĩ đã cùng với Đa-vít cầm chân đạo quân Phi-li-tin để cho người Y-sơ-ra-ên rút lui.
10 Ông xông vào chém giết người Phi-li-tin cho đến khi tay rã rời, dính chặt vào cán kiếm, và Chúa cho ông chiến thắng vẻ vang. Người Y-sơ-ra-ên quay lại theo sau ông, nhưng chỉ để thu chiến lợi phẩm.
11 Người thứ ba là Sa-ma con Hà-ghi người Ha-ra. Khi quân Phi-li-tin lũ lượt kéo đến Lô-hi, tại một cánh đồng trồng đậu lăng, quân ông bỏ chạy.
12 Ông đứng giữa đồng đơn thân cự địch, giết vô số người Phi-li-tin, và Chúa cho ông đại thắng.
13 Ba người này (cũng thuộc nhóm ba mươi dũng tướng) đã đến hang đá A-đu-lam theo Đa-vít vào mùa gặt. Lúc ấy quân Phi-li-tin đang đóng quân tại thung lũng Rê-pha-im,
14 còn Đa-vít ở trong đồn, vì quân Phi-li-tin vừa chiếm đóng Bê-liêm.
15 Đa-vít bỗng thấy thèm uống nước giếng bên cổng thành Bê-liêm.
16 Ba ông ra đi, xuyên qua đồn địch, đến giếng bên cổng thành, múc nước đem về cho Đa-vít. Nhưng Đa-vít không uống, đem dâng trước mặt Chúa,
17 và nói: "Chúa ơi! tôi không uống được, vì đây là máu của những người đã liều mạng mình."
18 Cũng có A-bi-sai (em Giô-áp, con Sê-ru-gia) là người chỉ huy nhóm ba mươi dũng tướng. Có lần ông múa thương cự ba trăm địch một lúc, cuối cùng ông giết sạch. Vì thế A-bi-sai tạo được thanh thế ngang với tam hùng.
19 Tuy A-bi-sai được trọng vọng hơn ba vị anh hùng và chỉ huy họ, nhưng vẫn không có chân trong nhóm tam hùng.
20 Ngoài ra còn có Bê-na-gia (con của Giê-hô-gia-đa) ở Cáp-sê-ên là một dũng sĩ đã tạo được nhiều thành tích oanh liệt. Ông giết hai người Mô-áp có sức mạnh như sư tử. Một hôm khác, khi tuyết đang rơi, ông xuống một cái hầm gặp con sư tử liền giết đi.
21 Một hôm khác nữa, trong tay chỉ có một cây gậy, Bê-na-gia đấu với một người Ai Cập khổng lồ, vũ trang bằng một cây thương. Ông giật thương khỏi tay người Ai Cập, giết địch bằng khí giới của nó.
22 Những thành tích này làm cho tên tuổi Bê-na-gia chẳng kém gì tam hùng.
23 Ông được trọng vọng trong nhóm ba mươi dũng tướng, nhưng không được vào nhóm tam hùng. Đa-vít cử ông chỉ huy đoàn vệ binh.
24 Ba muơi dũng tướng gồm có: A-sa-ên (em Giô-áp), Ên-ca-nan (con Đô-đô) ở Bê-liêm,
25 Sa-ma và Hê-li-ca đều ở Ha-rốt,
26 Hê-lết ở Phan-ti, Y-ra (con Y-ke) ở Thê-cô-a,
27 A-bi-ê-xe ở A-na-tốt, Mê-bu-nai ở Hu-sa,
28 Sanh-môn ở A-hô-a, Ma-ha-rai và
29 Hê-lép (con Ba-a-na) đều ở Nê-tô-pha, ích-tai (con Ri-bai) ở Ghi-bê-a thuộc Bên-gia-min,
30 Bê-na-gia ở Phi-ra-thôn, Hi-đai ở suối Ga-ách,
31 A-bi-anh-bôn ở A-ra-ba, Ách-ma-vét ở Ba-hu-rim,
32 Ê-li-a-ba ở Sa-bôn, các con trai Gia-sen, Giô-na-than,
33 Sa-ma và A-hi-am (con Sa-ra) đều ở Ha-ra,
34 Ê-li-phê-lết (con A-ha-bai) ở Ma-a-ca, Ê-li-am (con A-hi-tô-phe) ở Ghi-lô,
35 Hết-rai ở Cát-mên, Pha-rai ở A-ráp,
36 Y-ganh (con Na-than) ở Xô-ba, Ba-ni ở Ga-đi,
37 Xê-lác người Am-môn, Na-ha-rai ở Bê-hê-rốt, là người mang khí giới cho Giô-áp (con Sê-ru-gia),
38 Y-ra và Ga-rép đều ở ích-rơ,
39 U-ri người Hết. Tổng cộng có ba mươi bảy chiến sĩ anh dũng.
1 Chúa Hằng Hữu lại giận dân Y-sơ-ra-ên, và giục Đa-vít kiểm tra dân số để nghịch với họ.
2 Vua bảo Giô-áp, tổng tư lệnh quân đội: "Ông đi kiểm tra dân số các đại tộc Y-sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba và cho ta biết tổng số."
3 Nhưng Giô-áp đáp: "Cầu xin Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của bệ hạ cho bệ hạ thấy gia tăng dân số gấp trăm lần dân số hiện hữu. Nhưng tại sao bệ hạ muốn làm việc này?"
4 Tuy nhiên lệnh vua mạnh hơn ý kiến của Giô-áp và các sĩ quan, nên họ đành từ giã vua đi kiểm tra dân số.
5 Họ qua sông Giô-đan, cắm trại phía nam A-rô-e, một thành giữa thung lũng Gát, rồi từ đó đi Gia-xe.
6 Kế đó, họ đi Ga-la-át, miền Ta-tim Hốt-si, Đan, vòng đến Si-đôn,
7 đồn Ty-rơ, các thành của người Hê-vi và người Ca-na-an. Xuống miền nam đến Giu-đa, tận Bê-e-sê-ba.
8 Sau chín tháng hai mươi ngày, họ hoàn tất công tác và trở về Giê-ru-sa-lem.
9 Giô-áp dâng bản phúc trình lên vua, theo đó Y-sơ-ra-ên có 800.000 người trong tuổi quân dịch, còn Giu-đa có 500.000.
10 Kiểm tra dân số xong, Đa-vít bị lương tâm cắn rứt, và thưa với Chúa: "Lạy Chúa Hằng Hữu! Con đã phạm một trọng tội; xin Chúa tha tội cho con, vì con thật điên rồ!"
11 Sáng hôm sau, vào lúc Đa-vít thức giấc, Chúa bảo tiên tri Gát là người thường liên lạc với Đa-vít,
12,13 đến gặp vua và nói: "Chúa cho bệ hạ chọn một trong ba điều: Hoặc bảy năm đói kém trong nước, hoặc ba tháng bị quân thù rượt đuổi, hoặc ba ngày bệnh dịch hoành hành trong lãnh thổ. Xin bệ hạ cân nhắc và quyết định để tôi thưa lại với Chúa, Đấng đã sai tôi."
14 Đa-vít đáp: "Ta buồn khổ quá! Nhưng, thà rơi vào tay Chúa còn hơn vào tay người ta, bởi Ngài rộng lòng thương xót."
15 Vậy, Chúa cho bệnh dịch hoành hành trong khắp nước Y-sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba. Bắt đầu từ sáng hôm ấy cho đến hết thời gian ấn định, có đến 70.000 người chết.
16 Khi thiên sứ ra tay hủy diệt Giê-ru-sa-lem, Chúa đổi ý về tai họa này, nên ra lệnh cho thiên sứ chấm dứt cuộc hủy diệt. Lúc ấy thiên sứ đang ở ngang sân đạp lúa của A-rau-na người Giê-bu.
17 Khi Đa-vít thấy thiên sứ giết hại dân, ông kêu xin Chúa: "Con mới chính là người có tội, còn đàn cừu này có làm gì nên tội đâu? Xin Chúa ra tay hành hạ con và gia đình con."
18 Ngay hôm ấy, tiên tri Gát đến, nói với Đa-vít: "Vua xây ngay cho Chúa một bàn thờ tại sân đạp lúa A-rau-na, người Giê-bu."
19 Theo lời Gát, Đa-vít thi hành lệnh Chúa.
20 Khi A-rau-na thấy vua và các tôi tớ vua đi tới, vội ra đón, phủ phục sát đất,
21 hỏi: "Bệ hạ đến có việc gì? " Đa-vít đáp: "Để mua sân đạp lúa của ông và xây trên ấy một bàn thờ cho Chúa; mong rằng tai họa sẽ chấm dứt, không hành hại dân nữa."
22 A-rau-na thưa: "Xin bệ hạ cứ tự nhiên sử dụng vật gì để tế, tùy ý. Đây sẵn có bò để dâng lễ thiêu, cũng có xe chở lúa và ách bò dùng làm củi.
23 Tôi xin dâng cho bệ hạ tất cả." Ông tiếp: "Chỉ cầu xin Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của bệ hạ nhậm lời bệ hạ."
24 Đa-vít đáp lời A-rau-na: "Không. Ta muốn mua của ông, chứ không muốn dùng vật không mất tiền dâng cho Chúa làm lễ thiêu như thế." Vậy Đa-vít trả năm mươi lạng bạc, để mua sân đạp lúa và mấy con bò,
25 rồi xây tại đó một bàn thờ cho Chúa, dâng lễ thiêu và lễ thù ân cho Ngài. Chúa nhậm lời cầu nguyện và bệnh dịch không hoành hành nữa.