1 Kinh đô một thời đông đảo, giờ đây ngồi cô đơn quạnh quẽ.
Đất nước một thời vang danh ngày nay buồn thiu như quả phụ
Nữ vương thống trị toàn quốc, bây giờ phải nộp cống thuế,
2 Đắng cay than khóc thâu đêm, nước mắt đầm đìa đôi má.
Với bao nhiêu tình nhân thuở trước, nay không còn một ai an ủi.
Bạn bè nàng đều trở mặt, lừa gạt và biến thành thù địch.
3 Giu-đa bị lưu đày, lầm than trong cảnh nước mất nhà tan; nhân dân bị bắt làm nô lệ.
Những người chạy tỵ nạn khắp các nước cũng không yên thân.
Tất cả bọn săn đuổi đã bắt kịp chúng, tại các nẻo đường eo hẹp.
4 Đường phố kinh đô tiêu điều.
Còn đâu những lễ lạc linh đình, tiệc tùng náo nhiệt với cảnh ngựa xe như nước, áo quần như nêm!
Các nhà lãnh đạo tinh thần than thở.
Các trinh nữ đau đớn đắng cay.
5 Quân thù đã chiến thắng, ung dung thống trị.
Chúa Hằng Hữu đã hình phạt dân Ngài về tội phản nghịch.
Dân chúng bị quân thù chận bắt và giải đi.
6 Tất cả vinh quang hào nháng của kinh đô đã tiêu tan.
Các nhà lãnh đạo lạc lõng như nai lạc bầy, tìm không ra đồng cỏ, nên kiệt lực trước quân thù săn đuổi.
7 Trong ngày lưu ly, khốn khổ, kinh đô nhớ lại thời vàng son xưa cũ.
Bây giờ nằm trong tay quân thù, nào ai ra tay cứu độ.
Quân thù hả hê ngắm kinh đô điêu tàn, và nhạo cười thành phố hoang vu.
8 Kinh đô đã phạm tội nặng nề nên bị bỏ như giẻ rách dơ dáy.
Những người kính nể nó trước kia nay trở mặt khinh khi vì thấy nó trần truồng.
Nó thở dài thườn thượt, và rút lui tìm nơi giấu mặt.
9 Nó cứ say đắm nhục dục, không chịu nhìn nhận cuộc đoán phạt chắc chắn sẽ xảy ra.
Bây giờ sụp đổ xuống đất đen, không một người an ủi, nó mới kêu than:
"Chúa ơi, xin đoái xem cơn hoạn nạn con đang chịu đựng, vì quân thù đã chiến thắng!"
10 Quân thù cướp đoạt mọi bảo vật của nó.
Các dân tộc nước ngoài, chính là các dân ngày trước không được phép gia nhập với hội chúng tại Đền Thờ, nay chiếm đóng nơi thành nó.
11 Nhân dân vừa than thở vừa đi tìm thực phẩm; đem vàng bạc, châu báu đổi lấy thức ăn mong phục hồi sinh lực.
Lúc ấy, nó mới cầu xin: "Thưa Chúa, xin đoái nhìn con, vì con bị mọi người khinh dể."
12 "Này, các khách qua đường! Quý vị không chạnh lòng xót thương sao?
Quý vị xem có dân tộc nào bị buồn đau tủi nhục như dân ta không?
Chỉ vì Chúa hình phạt dân ta trong ngày phẫn nộ.
13 Từ trời, Chúa đổ lửa xuống, thiêu đốt xương cốt ta.
Chúa đặt cạm bẫy trên đường ta đi và đẩy lui dân ta.
Chúa bỏ dân ta trong cảnh bệnh tật và để mặc nước ta bị điêu tàn suốt ngày này sang ngày khác.
14 Chúa dệt tội lỗi ta thành sợi dây để buộc cổ ta vào ách nô lệ.
Chúa tiêu diệt các lực lượng của quân ta và nộp mạng dân ta cho quân thù.
Dân ta đành thúc thủ trong tay địch quân tàn bạo!
15 "Chúa nghiền nát các chiến sĩ mạnh bạo nhất của dân ta giữa đất nước.
Một quân đội đông đảo kéo đến theo lệnh Ngài để tàn sát các trai trẻ; các trinh nữ bị Ngài chà đạp như người ta đạp nho làm rượu.
16 Vì đó ta khóc; mắt ta tuôn lụy dầm dề.
Người an ủi, khích lệ ta đã bỏ đi xa.
Con cái ta tàn mạt vì quân thù chiến thắng.
17 "Dân chúng kinh đô đưa tay lên kêu cứu, nhưng không một ai an ủi.
Chúa đã ra lệnh cho các dân tộc lân bang chống nghịch dân ta.
Chúng ghê tởm Giê-ru-sa-lem như rác rưởi ô uế.
18 "Chúa thật là công chính! Ngài phạt dân ta vì dân ta phản nghịch.
Nhưng này các dân tộc, hãy nghe tiếng thở than, hãy nhìn cảnh đau khổ của dân ta.
Thanh niên nam nữ đều bị bắt đi lưu đày.
19 Ta kêu gọi các nước liên minh, nhưng họ lừa gạt ta.
Các thầy tế lễ và lãnh đạo đều thiệt mạng trong thành phố giữa lúc họ lục lọi tìm chút cơm thừa canh cặn để lấy lại hơi sức.
20 Thưa Chúa, xin đoái xem, con đang gặp gian truân, linh hồn con bối rối; tim con thắt lại vì con đã phản loạn vô cùng với Chúa.
Trong đường phố, gươm quân thù tàn sát; trốn trong nhà cũng không thoát lưỡi hái tử thần.
21 Xin nghe tiếng con thở than.
Chẳng một người nào an ủi con!
Tất cả các nước thù địch đều nghe tin con gặp hoạn nạn.
Họ mừng rỡ vì tay Chúa đánh phạt ta, vào đúng thời điểm Ngài ấn định.
Xin Chúa đưa họ ra đoán phạt đúng ngày, để họ cùng chịu hoạn nạn như ta.
22 Xin đem ra xét xử những tội ác họ đã làm, và hình phạt họ như Ngài hình phạt ta.
Vì ta than thở triền miên, và tim ta như đứng lại."
1 Đám mây phẫn nộ của Chúa đã bao trùm kinh đô.
Thành phố đẹp nhất nước bị ném từ trời xanh đến đất đen, nằm lặng trong tro tàn.
Chúa không còn nhớ đến Đền Thờ Ngài trong ngày phẫn nộ.
2 Chúa đã tiêu diệt tất cả nhà cửa của Y-sơ-ra-ên, không chút xót thương.
Trong cơn phẫn nộ, Ngài hủy phá tất cả các pháo đài, chiến lũy.
Cả vương quốc cùng những người lãnh đạo đều tan ra như cát bụi.
3 Sức mạnh của quốc gia bị đè bẹp dưới cơn giận của Ngài.
Khi quân thù tổng tiến công, Chúa rút tay lại, không bảo vệ dân ta.
Chúa thiêu đốt cả đất nước như một trận hỏa hoạn kinh hồn.
4 Chúa giương cung nhắm bắn dân ta như bắn quân thù;
Ngài dùng sức mạnh đánh ngã các thanh niên ưu tú.
Cơn phẫn nộ Ngài đổ ra trên họ như lửa hừng.
5 Chúa đã tiến đánh dân ta như quân thù;
Ngài tiêu diệt các đền đài, chiến lũy, làm cho dân chúng kinh đô phải khóc than buồn thảm.
6 Chúa phá đổ Đền Thờ Ngài như nước biển đánh tan lâu đài cát.
Ngài chấm dứt các thánh lễ và các ngày lễ cuối tuần tại kinh đô; các vua và các thầy tế lễ đều gục ngã dưới cơn phẫn nộ Ngài.
7 Chúa đã khước từ bàn thờ Ngài vì Ngài khinh dễ lối thờ phượng giả tạo của nhân dân.
Chúa giao các cung điện của nước ta cho quân thù chiếm đóng.
Chúng ăn mừng trong Đền Thờ như dân Ngài đã liên hoan trong những ngày thánh lễ.
8 Chúa đã quyết định hủy diệt Giê-ru-sa-lem, vẽ các đường ranh giới cho quân thù tàn phá.
Các thành quách, tường lũy đỗ sập trước mặt Ngài.
9 Các cổng thành kiên cố hóa ra vô ích.
Cửa đóng then cài cũng như không, vì Chúa đã bẻ gãy.
Các nhà lãnh đạo dân ta bị bắt đi làm nô lệ nơi viễn xứ.
Nơi ấy, chẳng có Đền Thờ hay thánh luật, chẳng có khải tượng để hướng dẫn dân ta.
10 Các trưởng lão kinh đô âm thầm ngồi dưới đất, mặc áo tang.
Trong cơn buồn thảm, tuyệt vọng, họ vãi bụi đất lên đầu mình.
Các thiếu nữ kinh đô cúi đầu, nhục nhã.
11 Ta đã khóc đến nỗi không còn nước mắt; lòng ta tan nát, linh hồn bấn loạn khi ta thấy nỗi điêu linh của dân tộc.
Cả đến thiếu nhi và trẻ con còn bú cũng kiệt sức ngã chết trong đường phố kinh đô.
12 "Mẹ ơi! mẹ ơi! cho con ăn!" chúng kêu khóc đến khản tiếng, rồi gục xuống tắt hơi trong lòng các bà mẹ còm cõi.
13 Ôi Giê-ru-sa-lem, còn có cảnh tang thương nào bằng?
Ta làm sao an ủi ngươi?
Vết thương ngươi sâu như lòng biển, còn ai cứu chữa được?
14 Các tiên tri ngươi đã thuật những khải tượng giả dối, lừa gạt.
Họ không dám vạch trần tội lỗi ngươi để cứu ngươi khỏi nạn lưu đày.
Họ chỉ đưa ra những sứ điệp giả tạo để rồi gây ra hậu họa.
Các du khách viếng đất nước ngươi đều lắc đầu, chế nhạo:
"Đây có phải là thành phố mệnh danh là 'đẹp nhất thế giới,' 'vui nhất trần gian' hay không?"
16 Tất cả các thù nghịch ngươi đều biếm nhẻ, huýt gió, nghiến răng mà bảo:
"Chúng ta đã tiêu diệt nó! Bao nhiêu năm tháng đợi chờ, bây giờ đã đến ngày nó bị diệt vong trước mắt chúng ta."
17 Tuy nhiên, chính Chúa đã tiêu diệt Y-sơ-ra-ên, đúng như lời Ngài cảnh cáo.
Ngài đã thực hiện những lời Ngài hăm dọa từ xưa.
Chúa đã phá hủy không thương xót, để cho kẻ thù reo mừng chiến thắng và đề cao sức mạnh địch quân.
18 Các thành quách kinh đô, hãy khóc than trước mặt Chúa.
Dân chúng kinh đô, hãy tuôn lụy như dòng thác chảy suốt ngày đêm.
19 Hãy thức dậy ban đêm và kêu than với Chúa.
Hãy dốc đổ lòng mình như nước trước mặt Chúa.
Tay các ngươi hãy vươn lên cầu cứu, kêu nài Chúa xót thương con cháu các ngươi, vì chúng đang đói xỉu ở đầu đường phố.
20 "Thưa Chúa, xin Ngài đoái xem!
Những kẻ bị đoán phạt chính là dân Chúa!
Đàn bà phải ăn thịt con cái mình đang nâng niu sao?
Các thầy tế lễ và các tiên tri phải bị giết trong Đền Thánh của Chúa sao?
21 Già trẻ lớn bé đều nằm la liệt giữa đường phố.
Thanh niên nam nữ đều bị tàn sát dưới lưỡi gươm quân thù.
Chúa đã giết họ trong ngày phẫn nộ chẳng chút xót thương.
22 Chúa đã dụng ý gây ra cảnh khủng khiếp, tang thương.
Trong ngày Chúa đoán phạt, không một ai thoát khỏi hay sống sót.
Tất cả đàn con nhỏ bé dân ta từng nâng niu, nuôi dưỡng đều nay đã bị quân thù giết sạch."
1 Ta đã chứng kiến các tai họa do cây gậy phẫn nộ Chúa.
2 Chúa đã đem ta vào nơi tối tăm dày đặc, không một tia sáng.
3 Ngài chống nghịch ta, tay Ngài đè bẹp ta cả ngày lẫn đêm.
4 Ngài làm cho ta già trước tuổi và bẻ nát xương cốt ta.
5 Chúa dùng hoạn nạn đắng cay bao vây và tràn ngập ta.
6 Ngài bắt ta ngồi trong chỗ tối tăm như âm phủ.
7 Chúa xây tường lũy vây kín ta, nên ta không thể nào vượt thoát.
Ngài dùng xiềng xích nặng nề trói chặt ta.
8 Dù ta kêu cứu khản tiếng, Ngài vẫn bịt tai, không thèm nghe.
9 Chúa giam kín ta trong bốn bức tường đá phẳng lì;
Ngài buộc ta phải đi qua những khúc quanh khủng khiếp của cuộc đời.
10 Chúa rình bắt ta như gấu, như sư tử rình mồi.
11 Ngài kéo ta ra khỏi lối đi, và xé nát thân ta thê thảm.
12 Ngài giương cung bắn vào ta như cái đích cho người thiện xạ.
13 Tên đạn Ngài đã bắn trúng tim ta.
14 Dân tộc ta cười chê ta, cả ngày họ hát lãi nhãi những lời mỉa mai, châm chọc.
15 Chúa làm cho lòng dạ ta đắng nghét như uống phải ngãi cứu.
16 Ngài bắt ta nhai sỏi đến gãy cả răng và xô ta xuống tận bùn đen.
17 Chúa quăng linh hồn ta ra khỏi nơi bình an, phúc hạnh.
18 Tôi than: "Sức mạnh và hy vọng ta nhận từ nơi Ngài nay đã tiêu tan."
19 Xin Chúa nhớ cho cảnh hoạn nạn, khốn khổ đắng cay ta chịu đựng.
20 Linh hồn ta nhớ rõ mồn một nên ta cúi mặt thẹn thùng.
21 Tuy nhiên, khi ôn lại quá khứ, niềm hy vọng của ta bật sáng như ánh hừng đông.
22 Nhờ lòng nhân từ của Chúa, chúng ta không bị diệt vong, vì lòng thương xót của Ngài thật là vô tận.
23 Mỗi buổi sáng, Chúa thương một cách mới, và tỏ lòng thành tín vô hạn của Ngài.
24 "Chúa Hằng Hữu là Cơ Nghiệp của ta, vì thế ta đặt niềm hy vọng hoàn toàn trong Ngài," đây là lời xác nhận từ tận đáy lòng.
25 Chúa tỏ lòng nhân từ cho những người trông đợi và tìm kiếm Ngài.
26 Phúc cho người nào yên lặng đặt niềm hy vọng vào sự cứu độ của Chúa.
27 Người nào chịu Chúa rèn luyện theo kỷ luật trong tuổi thanh xuân thật là ích lợi.
28 Người ấy hãy ngồi yên học tập một mình cách im lặng, vì Chúa đã đặt ách trên vai mình.
29 Người ấy hãy nằm sắp mặt xuống đất - vì còn có một tia hy vọng.
30 Người ấy hãy đưa má cho người ta vả và chịu nhục nhã cùng cực.
31 Vì Chúa chẳng từ bỏ người ấy mãi mãi.
32 Dù đã làm cho đau buồn, Ngài vẫn còn cảm thương theo lòng bác ái bền chặt của Ngài.
33 Vì Chúa không bao giờ cố tình gây cho loài người khốn khổ, buồn rầu.
34-36 Ngươi chà đạp các tù nhân và kẻ khốn cùng khắp mặt đất;
Ngươi đã xâm phạm nhân quyền mà Đấng Tạo Hóa dành cho con người.
Ngươi đã làm lệch cán cân công lý, áp bức bóc lột dân lành.
Dĩ nhiên, Chúa Tể Hoàn Vũ không bao giờ bỏ qua.
37 Vì nếu Chúa không ra lệnh, ai dám tuyên chiến và kéo quân đánh bại ngươi?
38 Chính Chúa Toàn Năng quyết định nâng dân tộc này lên, hay hạ quốc gia kia xuống.
39 Tại sao con người lại phàn nàn oán trách khi bị hình phạt vì tội lỗi mình?
40 Đúng ra, ta phải tự xét mình để ăn năn và quay lại với Chúa.
41 Lòng ta hãy vươn lên, tay ta hãy đưa cao hướng về Chúa trên trời.
42 Vì chúng ta đã phạm tội và phản nghịch Chúa; Ngài không bỏ qua đâu!
43 "Thưa Chúa, cơn phẫn nộ Ngài đã tràn ngập chúng con, và giết chúng con không thương xót.
44 Chúa đã che phủ mặt Ngài bằng lớp mây dày, đến nỗi lời cầu nguyện của chúng con không thể xuyên qua.
45 Chúa đã biến chúng con thành rác rưới giữa các nước.
46 Tất cả các thù nghịch đều phản đối chúng con.
47 Chúng con vô cùng khiếp sợ vì bị mắc vào cạm bẫy, bị tàn phá và tiêu diệt."
48,49 Mắt ta tuôn trào giòng lệ suốt ngày đêm vì cảnh nước mất nhà tan của dân ta.
50 Ôi, ước gì Chúa từ trời cao nhìn xuống và đáp ứng tiếng kêu cứu của ta!
51 Tôi đau như xé ruột trước cảnh của các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem.
52 Ta bị săn bắt như con chim bởi những người chống nghịch ta vô cớ.
53 Họ quăng ta xuống hố thẳm và lăn đá chận trên miệng hố.
54 Nước phủ ngập đầu ta, đến nỗi ta than: "Đã đến giờ xuôi tay nhắm mắt!"
55 Nhưng thưa Chúa, từ lòng hố thẳm, con kêu cầu Danh Chúa.
56 Lập tức, Chúa nghe tiếng con kêu cứu, khóc than và lắng tai chú ý lời con khẩn nài.
57 Lập tức, Chúa đến gần con khi con kêu gọi; Ngài phán bảo con rõ ràng: "Con ơi, đừng sợ hãi!"
58 Thưa Chúa, Ngài là Luật Sư biện hộ cho con! Ngài đã cứu mạng con!
59 Chúa đã thấu rõ những bất công, áp bức con phải chịu dưới bàn tay bạo tàn.
Xin Chúa làm Thẩm Phán xét xử công minh.
60 Chúa đã thấy hết những âm mưu, độc kế.
61 Chúa đã nghe những lời nguyền rủa thậm tệ,
62 Những kế hoạch bí mật, những luận điệu tuyên truyền, những bài hát châm chọc, những nụ cười nham nhở.
64 Thưa Chúa, xin báo trả công minh những tội ác họ đã làm.
65 Xin khiến lòng họ cứng cỏi và nguyền rủa họ.
66 Xin đuổi theo họ và quét sạch họ khỏi mặt đất, dưới bầu trời của Chúa.
1 Vàng đã mất vẻ sáng; vàng ròng đã biến chất.
Đá trong nơi thánh bị đổ ra mặt đường phố.
2 Trai tráng ưu tú của Giê-ru-sa-lem ngày trước được quý như vàng ròng, nay bị xem thường như đồ gốm.
3,4 Chó sói còn biết cho con bú, nhưng dân ta đã trở nên hung dữ như chim đà, không thèm nghe tiếng đàn con kêu đói.
Lưỡi trẻ con dính chặt vào khẩu cái vì quá khát; nhưng trong thành không kiếm đâu ra một chén cơm, mẩu bánh.
5 Những kẻ thường ăn cao lương mỹ vị, nay trở thành hành khất trong đường phố.
Những kẻ thường sống trên nhung lụa, nay bới từng đống rác để kiếm chút gì cho dạ dày lép xẹp.
6 Ngày xưa, không do bàn tay loài người, Sô-đôm bị đoán phạt và sụp đổ trong khoảnh khắc.
Thế mà dân ta còn nặng tội hơn, nên bị hình phạt khủng khiếp hơn Sô-đôm.
7 Các nhà lãnh đạo dân ta xưa kia mập béo hồng hào, oai phong lẫm liệt;
8 Nhưng nay mặt đen như than, ốm o gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, đến nỗi đi ngoài đường, không ai nhận ra họ.
9 Những người tử trận còn đỡ khổ hơn những kẻ bị cơn đói dằn vặt lâu ngày cho đến chết.
10 Nhiều phụ nữ đầy tình mẫu tử, rốt cuộc cũng đã nấu thịt và ăn con mình trong ngày điêu linh.
11 Đến nay, cơn phẫn nộ của Chúa đã nguôi ngoai, sau khi tuôn tràn như thác lũ.
Ngọn lửa Ngài nhóm lên tại Giê-ru-sa-lem đã đốt cháy kinh thành tận nền móng.
12 Không ai ngờ thành quách vô cùng kiên cố của Giê-ru-sa-lem lại bị quân thù chọc thủng và tiến vào chiếm đóng.
13 Tội lỗi các tiên tri và tội ác các thầy tế lễ đã đem lại hậu quả khốc hại đó! Họ đã làm đổ máu người công chính giữa đất nước.
14 Họ quờ quạng đi qua các đường phố như người mù; áo quần họ bê bét máu người, đến nỗi không ai dám đụng đến.
15 "Người ô uế! Tránh xa ra! Đừng đụng đến!"
Dân chúng hét lên mỗi khi thấy họ.
Họ chạy trốn, lang thang lếch thếch, từ nước này qua nước khác, đến đâu cũng bị đuổi đi.
16 Chính Chúa đã làm cho họ bị tản lạc;
Ngài không còn đếm xỉa đến họ nữa; không ai còn tôn trọng các thầy tế lễ hay ưu đãi các phụ lão.
17 Dân ta trông đợi đồng minh giải cứu, nhưng không ai kéo viện binh đến.
Cường quốc hứa hẹn nhiều nhất với dân ta vẫn án binh bất động.
18 Mỗi khi đi xuống các đường phố kinh đô là tính mạng bị đe dọa.
Đã đến ngày nước mất nhà tan, không sao trì hoãn nữa.
Dân ta sắp bị diệt vong!
19 Quân thù nhanh như cắt, dù trốn lên núi cao, chúng cũng tìm ra; dù chạy ra ngoài sa mạc, chúng cũng đã dàn quân chờ sẵn.
20 Vua nước Giu-đa, được Chúa tấn phong và tượng trưng cho hồn nước, cũng bị quân thù sập bẫy bắt sống.
Thế mà, trước kia dân ta thường tự hào rằng dưới quyền lãnh đạo anh minh của nhà vua, nước ta không chịu thua bất cứ quốc gia nào trên thế giới.
21 Dân tộc Ê-đôm, các ngươi cứ reo mừng trong xứ U-rơ đi.
Nhưng rồi cũng đến phiên các ngươi bị đoán phạt nặng nề.
22 Cuộc lưu đày dân Giu-đa sẽ có ngày chấm dứt, nhưng Chúa sẽ đoán phạt dân Ê-đôm mãi mãi.
1 Thưa Chúa, xin Ngài nhớ đến thảm họa và niềm quốc hận của chúng con.
2 Nhà cửa, ruộng vườn, đất nước chúng con đã bị người nước ngoài chiếm đóng.
3 Chúng con mồ côi cha; mẹ chúng con chịu nỗi cơ hàn của một quả phụ.
4 Chúng con uống nước cũng phải trả tiền, mua củi cũng phải trả giá.
5 Bàn chân kẻ chiến thắng đạp trên đầu trên cổ chúng con.
Chúng con đều phải lao động đầu tắt mặt tối.
6 Dân tộc chúng con phải van xin Ai Cập và A-sy-ri viện trợ mới có gạo ăn qua ngày.
7 Tổ phụ chúng con phạm tội nhưng đã qua đời trước ngày đoán phạt, nên chúng con phải chịu hình phạt cho cả tội lỗi của họ.
8 Các người đầy tớ của chúng con ngày trước bây giờ trở thành ông chủ chúng con;
Không ai giải cứu chúng con khỏi bàn tay bạo tàn của họ.
9 Chúng con phải liều mạng xông xáo trong sa mạc để kiếm thức ăn, dù biết rõ quân thù đang phục kích.
10 Da chúng con tái mét đen đủi vì dạ dày lép kẹp.
11 Các thiếu phụ Giê-ru-sa-lem và các thiếu nữ ở mọi thành phố Giu-đa đều bị hiếp dâm.
12 Các nhà lãnh đạo chúng con bị quân thù treo lên mộc hình bằng một sợi giây buộc chặt cườm tay.
Các bô lão cũng bị chà đạp nhân phẩm.
13 Quân thù bắt trai tráng đi lao động vô cùng nặng nhọc, và buộc thiếu nhi mang gánh đến gãy lưng.
14 Cổng thành vắng bóng các phụ lão.
Tiếng đàn ca xướng hát của thanh niên đã tắt lịm.
15 Niềm hân hoan đã biến thành sầu thảm.
Cuộc nhảy múa thay bằng tiếng khóc than.
16 Hào quang trên đầu chúng con đã rơi xuống đất.
Khốn nạn cho chúng con vì phạm tội!
17 Lòng dạ nao sờn; tinh thần lụn bại.
Mắt mờ hẳn đi vì sầu muộn.
18 Kinh đô điêu tàn; đền thờ đổ nát.
Các trung tâm đông đảo đó nay hoang vắng, chỉ còn thú rừng lẩn quất săn mồi.
19 Thưa Chúa, muôn đời Chúa vẫn y nguyên!
Ngai Chúa ngự trị đời này sang đời khác.
20 Vì sao Chúa quên chúng con mãi mãi?
Vì sao Ngài lìa bỏ chúng con một thời gian dài?
21 Xin Chúa phục hưng chúng con.
Xin đem chúng con trở về với Ngài, chúng con hẳn sẽ đuợc phục hưng.
Xin Chúa đem chúng con trở lại những ngày vinh quang, vui mừng thuở trước.
22 Hay Chúa đã dứt khoát khước từ chúng con?
Không lẽ Chúa giận chúng con đến cùng?