1 Đây là lời Chúa Hằng Hữu phán dạy Giô-na con A-mi-tai:
2 "Con hãy vùng dậy, đi qua thành phố lớn Ni-ni-ve để lên tiếng tố cáo dân này vì tội ác chúng nó đã thấu đến trời cao."
3 Nhưng Giô-na vùng dậy, trốn qua Ta-si để lánh mặt Chúa. Giô-na xuống Gia-pha, tìm được tàu thủy, mua vé, xuống tàu để cùng một số người đi Ta-si, xa lánh mặt Chúa.
4 Nhưng Chúa Hằng Hữu khiến gió lớn thổi mạnh, tạo nên một trận bão to trên mặt biển; chiếc tàu bị dồi dập, gần vỡ tan.
5 Các thủy thủ khiếp sợ, mỗi người đều khấn vái thần mình, rồi ném bỏ hàng hóa xuống biển cho nhẹ tàu. Nhưng Giô-na đã xuống dưới khoang tàu, nằm ngủ say.
6 Thuyền trưởng đến gần gọi Giô-na: "Này anh chàng ngủ mê kia, làm sao thế? Dậy đi, kêu cầu thần của anh đi! Có lẽ thần ấy quan tâm và cứu chúng ta thoát chết."
7 Các người trên tàu bảo nhau: "Ta hãy tập họp, bốc thăm để tìm xem ai đem tai họa này đến cho ta." Họ bốc thăm thì trúng ngay Giô-na.
8 Họ bảo ông: "Anh phải khai cho chúng tôi biết lý do nào tai họa này xảy đến cho chúng ta. Anh làm nghề gì? Từ đâu đến đây? Quê quán anh ở đâu? Anh thuộc dân tộc nào?"
9,10 Giô-na đáp: "Tôi là người Hi-bá, tôi thờ kính Chúa Hằng Hữu là Chân Thần ngự trên trời, là Đấng Tạo Hóa đã dựng nên biển và đất." Rồi ông khai thật ông đã chạy trốn Chúa. Vì biển càng động mạnh hơn trước, các người đó vô cùng kinh hãi, hỏi Giô-na: "Tại sao anh làm như thế?
11 Chúng tôi phải xử trí với anh cách nào để cho biển lặng sóng êm?"
12 Giô-na đáp: "Các anh cứ bắt tôi ném xuống biển, thì biển lặng sóng êm ngay; vì tôi biết các anh bị trận bão lớn này chỉ vì tôi."
13 Họ nỗ lực chèo chống để tìm cách vào bờ, nhưng không được, vì biển càng động mạnh hơn nữa.
14 Họ cầu khẩn Chúa Hằng Hữu rằng: "Lạy Chúa Hằng Hữu, chúng con nài xin Ngài, xin đừng để chúng con chết vì mạng sống của người này. Xin đừng cho máu vô tội đổ trên chúng con. Lạy Chúa Hằng Hữu, vì chính Ngài làm điều gì Ngài muốn."
15 Họ nâng bổng Giô-na lên, ném xuống biển. Sóng gió liền lặng yên.
16 Điều này khiến các thủy thủ rất kính sợ Chúa Hằng Hữu. Họ dâng tế lễ cho Chúa và hứa nguyện với Ngài.
17 Nhưng Chúa Hằng Hữu đã cung ứng một con cá lớn để nuốt Giô-na và ông ở trong bụng cá ba ngày ba đêm.
1 Từ trong bụng cá, Giô-na cầu nguyện với Chúa Hằng Hữu, Chân Thần của mình:
2 "Trong cơn hoạn nạn, con kêu cầu Chúa Hằng Hữu, thì Ngài đáp lời; từ lòng âm phủ, con kêu cứu, thì Chúa nghe tiếng con.
3 Vì Chúa ném con trong vực sâu dưới đáy biển, dòng hải lưu bao bọc lấy con. Bao nhiêu lượn sóng lớn và ba đào của Chúa đều ầm ầm kéo qua trên đầu con.
4 Khi ấy, con thưa: 'Con đã bị ném khỏi mặt Ngài; dù vậy, con vẫn nhìn lại Đền Thánh Ngài.'
5 Nước bao phủ cả thân thể lẫn linh hồn con, vực sâu bao bọc chung quanh. Rong rêu vương vấn đầu con.
6 Con đã xuống tận đáy các hòn núi. Đất đã khóa cửa nhốt con vĩnh viễn. Lạy Chúa Hằng Hữu Chân Thần, Chúa đã đem mạng sống con ra khỏi huyệt mộ.
7 Khi con tuyệt vọng, con liền nhớ Chúa, và lời cầu nguyện con lên thấu Chúa, trong Đền Thánh Chúa.
8 Những kẻ thờ lạy thần tượng hão huyền xây lưng từ khước lòng thương xót Chúa dành cho mình.
9 Nhưng con sẽ dâng lời cảm tạ, dâng sinh tế cho Chúa và trả xong điều con hứa nguyện.
Sự giải cứu chỉ đến từ Chúa Hằng Hữu!"
10 Chúa ra lệnh cho con cá và nó mửa Giô-na ra trên đất khô.
1 Một lần nữa, Chúa Hằng Hữu lại bảo Giô-na:
2 "Con hãy vùng dậy, đi qua thành phố lớn Ni-ni-ve mà công bố sứ điệp Ta đã truyền cho con."
3 Vậy, Giô-na vùng dậy, đi qua Ni-ni-ve, theo lệnh của Chúa Hằng Hữu. Ni-ni-ve là một thành phố lớn, đi quanh thành phải mất ba ngày.
4 Vào thành, Giô-na đi một ngày và lớn tiếng tuyên bố: "Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-ve sẽ bị phá đổ!"
5 Nhân dân Ni-ni-ve tin Thượng Đế, nên họ thông báo ra lệnh nhịn ăn và mặc áo tang, từ nhỏ đến lớn đều răm rắp tuân hành.
6 Sứ điệp truyền đến tận hoàng đế Ni-ni-ve. Hoàng đế đang ngồi trên ngai liền đứng dậy, cổi bỏ vương bào, mặc áo tang và ngồi trong tro.
7 Hoàng đế truyền lệnh cho các nhà lãnh đạo quốc dân thông báo khắp kinh đô rằng: "Bất luận người hay vật, bất kể bầy bò hay bầy chiên, tất cả đều phải nhịn ăn. Tuyệt đối không được ăn uống,
8 tất cả người và vật đều phải mặc áo tang. Mỗi người phải gắng sức cầu khẩn Chân Thần. Mỗi người phải lìa bỏ con đường gian ác và công việc hung dữ của mình.
9 Biết đâu Chân Thần ngó lại, đổi ý, ngưng cơn phẫn nộ phừng phừng của Ngài và cho chúng ta thoát chết."
10 Thượng Đế thấy việc họ làm, biết họ lìa bỏ đường gian ác, nên đổi ý không giáng tai họa hình phạt như Ngài đã phán.
1 Nhưng các diễn biến này làm cho Giô-na rất phiền và tức giận.
2 Ông cầu khẩn Chúa Hằng Hữu rằng:
"Lạy Chúa Hằng Hữu, khi con còn ở quê hương, con đã nói sự việc sẽ diễn biến thế này mà! Vì thế, con đã trốn đi Ta-si, vì con biết Chúa là Chân Thần nhân từ, thương xót, chậm giận, giàu ân phúc, hay đổi ý, không giáng họa.
3 Lạy Chúa Hằng Hữu, con nài xin Chúa, bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, con thà chết còn hơn!"
4 Chúa Hằng Hữu hỏi: "Con giận có đáng không?"
5 Lúc ấy, Giô-na đã ra khỏi Ni-ni-ve, che một cái lều ở phía đông thành phố và ngồi dưới bóng mát chờ xem việc gì sẽ xảy ra.
6 Thượng Đế Hằng Hữu cung ứng sẵn một dây nho mọc cao lên rủ bóng che nắng trên đầu Giô-na. Giô-na rất thích dây nho đó.
7 Hôm sau, trời mới rạng đông, Thượng Đế cũng sắp đặt một con sâu cắn dây nho, cây liền khô héo.
8 Khi mặt trời lên cao, Thượng Đế lại sắp đặt một ngọn gió nóng cháy thổi đến, và mặt trời rọi xuống đầu Giô-na nóng hực đến nỗi ông ngất đi và xin chết: "Con thà chết còn hơn!"
9 Thượng Đế hỏi Giô-na, "Con giận về dây nho ấy có đúng không?" Ông thưa, "Con giận đến chết cũng đáng!"
10 Lúc ấy, Chúa Hằng Hữu phán dạy Giô-na: "Con thương tiếc một dây nho mà con không phải nhọc công vun trồng, một đêm mọc lên, một đêm đã chết.
11 Còn Ta lại không nên thương xót thành phố lớn Ni-ni-ve, trong đó có đến mười hai vạn người chưa biết phân biệt tay mặt với tay trái và một số gia súc rất nhiều hay sao?"