1 Đây là gia phả của Chúa Cứu Thế Giê-xu, theo dòng dõi Đa-vít và Áp-ra-ham:
2 Áp-ra-ham sinh Y-sác; Y-sác sinh Gia-cốp; Gia-cốp sinh Giu-đa và các con;
3 Giu-đa sinh Pha-rê và Xa-ra (tên mẹ là Ta-ma); Pha-rê sinh Hết-rôm; Hết-rôm sinh A-ram;
4 A-ram sinh A-mi-na-đáp; A-mi-na-đáp sinh Na-ách-son; Na-ách-son sinh Sanh-môn;
5 Sanh-môn cưới Ra-háp, sinh Bô-ô; Bô-ô cưới Ru-tơ, sinh Ô-bết; Ô-bết sinh Gie-sê;
6 Gie-sê sinh Đa-vít.
Vua Đa-vít sinh Sa-lô-môn (mẹ là bà goá U-ri);
7 Sa-lô-môn sinh Rô-bô-am; Rô-bô-am sinh A-bi-gia; A-bi-gia sinh A-sa;
8 A-sa sinh Giô-sa-phát; Giô-sa-phát sinh Giô-ram; Giô-ram sinh Ô-xia;
9 Ô-xia sinh Giô-tham; Giô-tham sinh A-cha; A-cha sinh Ê-xê-chia;
10 Ê-xê-chia sinh Ma-na-se; Ma-na-se sinh A-môn; A-môn sinh Giô-sia;
11 Giô-sia sinh Giê-cô-nia và các con trước khi dân Do-thái bị lưu đày qua Ba-by-luân.
12 Sau khi bị lưu đày, Giê-cô-nia sinh Sa-la-thiên; Sa-la-thiên sinh Xô-rô-ba-bên;
13 Xô-rô-ba-bên sinh A-bi-út; A-bi-út sinh Ê-li-a-kim, Ê-li-a-kim sinh A-xô;
14 A-xô sinh Xa-đốc; Xa-đốc sinh A-kim; A-kim sinh Ê-li-út;
15 Ê-li-út sinh Ê-lê-a-sa; Ê-lê-a-sa sinh Ma-than; Ma-than sinh Gia-cốp;
16 Gia-cốp sinh Giô-sép, chồng Ma-ri. Ma-ri sinh Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế.
17 Vậy, từ Áp-ra-ham đến vua Đa-vít có mười bốn thế hệ; từ vua Đa-vít đến thời kỳ lưu đày có mười bốn thế hệ và từ thời kỳ lưu đày đến Chúa Cứu Thế cũng có mười bốn thế hệ.
18 Sự giáng sinh của Chúa Cứu Thế Giê-xu diễn tiến như sau: Cô Ma-ri đã đính hôn với Giô-sép, nhưng khi còn là trinh nữ, cô chịu thai do Thánh Linh.
19 Giô-sép, vị hôn phu của Ma-ri là người ngay thẳng, quyết định kín đáo từ hôn, vì không nỡ để cô bị sỉ nhục công khai.
20 Đang suy tính việc ấy, Giô-sép bỗng thấy một thiên sứ đến báo mộng: “Giô-sép, con cháu Đa-vít! Đừng ngại cưới Ma-ri làm vợ! Vì cô ấy chịu thai do Thánh Linh.
21 Ma-ri sẽ sinh con trai; hãy đặt tên là Giê-xu vì Ngài sẽ cứu dân Ngài khỏi xiềng xích tội lỗi.”
22 Việc xảy ra đúng như lời Thượng Đế đã bảo các nhà tiên tri loan báo:
23 “Này, một trinh nữ sẽ chịu thai,
Và sinh hạ một Con trai,
Đặt tên Em-ma-nu-ên
(Thượng Đế ở với chúng ta).”
24 Giô-sép tỉnh dậy, liền theo lời thiên sứ dặn, cưới vợ về nhà
25 nhưng vợ chồng không ăn ở với nhau cho đến khi Ma-ri sinh con, đặt tên là Giê-xu.
1 Chúa Giê-xu giáng sinh tại làng Bê-liêm xứ Giu-đê vào đời vua Hê-rốt. Lúc ấy, có mấy nhà bác học từ Đông phương đến thủ đô Giê-ru-sa-lem tìm hỏi:
2 “Vua dân Do-thái mới ra đời hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy ngôi sao Ngài bên Đông phương nên tìm đến thờ phượng Ngài.”
3 Được tin ấy, vua Hê-rốt rất lo ngại; dân chúng thủ đô cũng xôn xao.
4 Vua liền triệu tập các nhà lãnh đạo Do-thái vào triều chất vấn: “Các tiên tri thời xưa có nói Chúa Cứu Thế sẽ sinh tại đâu không?”
5 Họ đáp: “Muôn tâu, tại làng Bê-liêm xứ Giu-đê vì có nhà tiên tri đã viết:
6 Bê-liêm tại xứ Giu-đê không còn là một làng quê tầm thường.
Đã thành trú quán Thiên Vương,
là Người chăn giữ, dẫn đường dân Ta.”
7 Vua Hê-rốt gọi riêng các nhà bác học, hỏi cho biết đích xác ngày giờ họ nhìn thấy ngôi sao xuất hiện.
8 Rồi vua sai họ đến Bê-liêm và căn dặn: “Các ngươi cứ đến đó tìm Ấu Chúa. Khi nào tìm được, nhớ trở về đây báo cáo, để ta cũng đến thờ phượng Ngài.”
9 Các nhà bác học tiếp tục lên đường. Ngôi sao họ đã thấy bên Đông phương lại mọc lên sáng rực, hướng dẫn họ đến tận nơi Con Trẻ ở.
10 Thấy lại ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng.
11 Vào đến nhà, thấy Con Trẻ và mẹ Ngài, các nhà bác học liền quỳ xuống thờ lạy Ngài, rồi dâng hiến vàng, trầm hương và nhựa thơm.
12 Thượng Đế bảo họ không được trở lại gặp vua Hê-rốt, nên họ đi đường khác về quê hương.
13 Sau đó, một thiên sứ báo mộng cho Giô-sép: “Thức dậy, đem Con Trẻ và mẹ Ngài lánh qua Ai-cập! Đợi khi nào tôi báo tin sẽ trở về, vì Hê-rốt đang tìm giết Con Trẻ!”
14 Giô-sép vùng dậy, giữa đêm bế Con Trẻ và dìu mẹ Ngài sang Ai-cập,
15 rồi ngụ tại đó cho đến ngày Hê-rốt qua đời. Việc xảy ra đúng như lời tiên tri:
“Ta đã gọi Con Ta ra khỏi Ai-cập.”
16 Khi biết mình đã bị các nhà bác học đánh lừa, Hê-rốt vô cùng giận dữ. Vua ra lệnh giết tất cả các con trai tại Bê-liêm và vùng phụ cận, từ hai tuổi trở lại (vì theo lời khai của các nhà bác học, ngôi sao ấy xuất hiện đã hai năm)
17 Việc xảy ra đúng như lời nhà tiên tri Giê-rê-mi:
18 “Ra-ma phát tiếng kêu la đau buồn,
Tiếng Ra-chên than khóc đàn con,
Đau thương xé nát lòng mẹ goá,
Chẳng bao giờ tìm được khuây khoả,
Vì chúng đã khuất bóng nghìn thu!”
19 Khi Hê-rốt qua đời, một thiên sứ báo mộng cho Giô-sép tại Ai-cập.
20 “Hãy đem Con Trẻ và mẹ Ngài về quê hương, vì những người tìm giết Con Trẻ đã chết.”
21 Giô-sép liền đưa Con Trẻ và mẹ Ngài về Y-sơ-ra-ên.
22 Nghe tin A-khê-lâu, con Hê-rốt lên ngai làm vua xứ Giu-đê, Giô-sép lo ngại không dám về đó. Được Chúa chỉ dẫn trong mộng, Giô-sép lên xứ Ga-li-lê,
23 ở tại thành Na-xa-rét. Mọi việc diễn tiến đúng như lời tiên tri trong Thánh kinh:
“Ngài sẽ được gọi là người Na-xa-rét.”
1 Lúc đó, Giăng Báp-tít bắt đầu giảng dạy trong đồng hoang xứ Giu-đê:
2 “Phải ăn năn tội lỗi, trở về với Thượng Đế, vì Nước Trời gần đến!”
3 Từ mấy trăm năm trước, tiên tri Ê-sa đã viết về Giăng:
“Có tiếng gọi nơi hoang dã:
Ngươi hãy dọn đường cho Chúa,
Ngay thật mở lòng chờ đón Ngài.”
4 Giăng mặc áo lông lạc đà, thắt dây lưng da, ăn châu chấu và mật ong rừng.
5 Dân chúng từ thủ đô Giê-ru-sa-lem xứ Giu-đê và vùng đồng bằng sông Giô-đanh lũ lượt kéo đến nghe Giăng giảng dạy.
6 Họ xưng tội và xin Giăng làm lễ báp-tem dưới sông Giô-đanh.
7 Nhưng khi thấy nhiều thầy Biệt-lập và Sa-đức đến xin lễ báp-tem, Giăng từ khước: “Con cái loài rắn! Làm sao các ông có thể tránh thoát hình phạt của Thượng Đế?
8 Muốn chịu báp-tem, các ông phải có một đời sống mới, chứng tỏ lòng ăn năn.
9 Đừng tưởng mình là dòng dõi Áp-ra-ham thì Thượng Đế sẽ dung tha! Vì Thượng Đế có thể biến những hòn đá này thành con cháu Áp-ra-ham!
10 Lưỡi búa xét đoán của Thượng Đế đã vung lên! Cây nào không sinh quả tốt sẽ bị Ngài đốn quăng vào lửa.
11 “Tôi dùng nước làm báp-tem cho những người ăn năn tội, nhưng Đấng đến sau tôi sẽ làm báp-tem bằng Thánh Linh và lửa. Người cao quý hơn tôi vô cùng; tôi không xứng đáng hầu hạ Người.
12 Người sẽ sảy lúa thật sạch, đem trữ vào kho và đốt rơm rác trong lò lửa chẳng hề tắt.”
13 Từ xứ Ga-li-lê, Chúa Giê-xu xuống bờ sông Giô-đanh để nhờ Giăng làm báp-tem.
14 Nhưng Giăng hết sức từ chối: “Đúng ra, chính tôi phải xin Chúa làm báp-tem, sao Chúa lại bảo tôi làm báp-tem cho Chúa?”
15 Chúa đáp: “Cứ làm đi, vì chúng ta nên chu toàn mọi việc cần thiết!” Giăng vâng lời Ngài.
16 Sau khi chịu báp-tem, Chúa Giê-xu vừa lên khỏi nước, các tầng trời mở ra, Ngài thấy Thánh Linh của Thượng Đế giáng xuống đậu trên Ngài như bồ câu.
17 Từ trời có tiếng phán vang dội: “Đây là Con yêu dấu của Ta, làm hài lòng Ta hoàn toàn.”
1 Sau đó, Thánh Linh đưa Chúa Giê-xu vào sa mạc xứ Giu-đê cho quỷ Sa-tan cám dỗ.
2 Chúa nhịn ăn suốt bốn mươi ngày bốn mươi đêm nên Ngài đói.
3 Sa-tan liền đến cám dỗ: “Thầy cứ hoá đá thành bánh mà ăn, có thế mới chứng tỏ Thầy là Con Thượng Đế!”
4 Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Thánh kinh chép: ‘Người ta sống không phải chỉ nhờ cơm, nhờ bánh, nhưng nhờ vâng theo mọi lời Thượng Đế phán dạy.’”
5 Sa-tan liền đưa Chúa Giê-xu đến thành Giê-ru-sa-lem, đặt Ngài trên nóc Đền Thờ.
6 Nó xúi giục: “Để chứng tỏ Thầy là Con Thượng Đế, Thầy cứ lao mình xuống đi! Vì Thánh kinh chép: ‘Thượng Đế sẽ sai thiên sứ đưa tay nâng đỡ con, cho chân con khỏi vấp vào đá.’”
7 Chúa Giê-xu đáp: “Thánh kinh bảo: ‘Đừng dại dột thử thách Chúa là Thượng Đế ngươi.’”
8 Tiếp đó, Sa-tan đem Chúa Giê-xu lên đỉnh núi cao, chỉ cho Ngài các nước vinh quang rực rỡ khắp thế giới.
9 Nó quyến rũ: “Thầy chỉ cần quỳ gối lạy tôi, tôi sẽ cho Thầy tất cả!”
10 Chúa quở: “Lui đi Sa-tan! Vì Thánh kinh dạy: ‘Ngươi chỉ thờ lạy Chúa là Thượng Đế ngươi, và chỉ phục vụ Ngài mà thôi.’”
11 Sa-tan liền rút lui, và các thiên sứ đến phục vụ Chúa.
12 Được tin Giăng bị tù, Chúa Giê-xu lìa xứ Giu-đê về thành Na-xa-rét xứ Ga-li-lê.
13 Ngài lại rời Na-xa-rét, đến ngụ tại thành Ca-bê-nam bên bờ biển Ga-li-lê, cạnh vùng Sa-bu-luân và Nép-ta-li.
14 Việc xảy ra đúng như lời tiên tri Ê-sa:
15 ”Đất Sa-bu-luân và Nép-ta-li, cạnh bờ biển, bên kia sông Giô-đanh
Là miền Ga-li-lê có nhiều người nước ngoài cư trú.
16 Dân vùng ấy đang ngồi trong bóng tối đã thấy Ánh sáng chói loà,
Đang ở trong tử địa âm u bỗng được Ánh sáng chiếu soi.”
17 Từ đó, Chúa Giê-xu bắt đầu giảng dạy: “Hãy ăn năn tội lỗi, quay về Thượng Đế, vì Nước Trời gần đến!”
18 Một hôm, Chúa đang đi ven bờ biển Ga-li-lê, gặp hai anh em Si-môn Phê-rơ và Anh-rê đang thả lưới đánh cá, vì họ làm nghề chài lưới.
19 Chúa gọi: “Các con hãy theo Ta! Ta sẽ đào luyện các con thành người cứu vớt đồng loại.”
20 Họ liền bỏ cả lưới chài, đi theo Chúa.
21 Đi khỏi đó một quãng, Chúa thấy hai anh em Gia-cơ và Giăng, con trai Xê-bê-đê, đang ngồi vá lưới với cha trên thuyền. Chúa gọi hai anh em.
22 Họ lập tức bỏ thuyền, từ giã cha mình, đi theo Chúa.
23 Chúa Giê-xu đi khắp xứ Ga-li-lê, dạy dỗ trong các hội trường, công bố Phúc âm Nước Trời và chữa lành mọi bệnh tật cho nhân dân.
24 Danh tiếng Chúa đồn qua bên kia biên giới Ga-li-lê, lan khắp xứ Sy-ri, đến nỗi nhân dân đem tất cả người đau yếu đến với Ngài. Bất cứ bệnh tật gì, điên cuồng, tê liệt hay quỷ ám, Chúa đều chữa lành cả.
25 Đoàn dân đông đảo từ xứ Ga-li-lê, mười thành phố miền Đông Nam, thủ đô Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê và miền Đông sông Giô-đanh kéo nhau đi theo Chúa.
1 Thấy dân chúng tụ tập đông đúc, Chúa Giê-xu lên ngồi trên sườn núi và các môn đồ đứng xung quanh.
2 Chúa dạy dỗ nhân dân như sau:
3 “Phúc cho ai biết tâm linh mình nghèo khổ, vì sẽ hưởng Nước Trời.
4 “Phúc cho người than khóc, vì sẽ được an ủi.
5 “Phúc cho kẻ khiêm nhu, vì sẽ được đất đai.
6 “Phúc cho người khao khát điều công chính vì sẽ được thoả mãn.
7 “Phúc cho kẻ có lòng thương người, vì sẽ được Chúa thương.
8 “Phúc cho tâm hồn trong sạch, vì sẽ thấy Thượng Đế.
9 “Phúc cho người hoà giải, vì sẽ được gọi là con của Thượng Đế.
10 “Phúc cho ai chịu khủng bố khi làm điều công chính, vì sẽ hưởng Nước Trời.
11 “Phúc cho các con khi bị người ta nhục mạ, khủng bố và vu cáo đủ điều, chỉ vì các con theo Ta.
12 Các con nên hân hoan, mừng rỡ vì sẽ được giải thưởng lớn dành sẵn trên trời. Ngày xưa, các nhà tiên tri cũng từng bị khủng bố, hãm hại như thế.
13 “Các con là muối của nhân loại; nếu các con đánh mất phẩm chất của mình, làm sao lấy lại được? Các con sẽ trở thành vô dụng, bị vất bỏ và chà đạp như muối hết mặn.
14 Các con là ánh sáng của thế giới, như một thành phố sáng rực trên đỉnh núi cho mọi người nhìn thấy trong đêm tối.
15 Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng mọi người trong nhà.
16 Cũng thế, các con phải soi sáng cho mọi người, để họ thấy việc làm tốt đẹp của các con và ca ngợi Cha các con trên trời.
17 “Đừng tưởng Ta đến để huỷ bỏ luật pháp và lời tiên tri. Không, Ta đến để hoàn thành luật pháp và thực hiện các lời tiên tri.
18 Ta nói quả quyết: Một khi trời đất vẫn còn thì không một chi tiết nào trong luật pháp bị xoá bỏ, trước khi mục đích luật pháp được hoàn thành.
19 Người nào phạm điều răn nhỏ nhất và quyết rũ người khác làm theo là người hèn mọn nhất trong Nước Trời. Trái lại, người nào vâng giữ điều răn và dạy người khác làm theo là người lớn trong Nước Trời.
20 “Ta cho các con biết: nếu đức hạnh các con không khá hơn các thầy dạy luật và Biệt-lập, các con sẽ không được vào Nước Trời.
21 “Luật pháp Mai-sen dạy: ‘Không được giết người! Ai giết người phải bị đưa ra toà xử tội.’
22 Nhưng Ta bảo các con: người nào giận anh em mình cũng phải bị xét xử; người nào nặng lời nhiếc mắng anh em cũng phải ra toà; người nào nguyền rủa anh em sẽ bị lửa địa ngục hình phạt.
23 “Vậy, khi các con đứng trước bàn thờ dâng lễ vật cho Thượng Đế, chợt nhớ còn có điều bất hoà nào với anh em,
24 các con cứ để lễ vật trên bàn thờ, đi làm hoà với anh em, rồi sẽ trở lại dâng lễ vật cho Thượng Đế.
25 Khi có việc tranh chấp, nên tìm cách thoả thuận với đối phương trước khi quá muộn; nếu không, họ sẽ đưa các con ra toà, các con sẽ bị tống giam
26 và ở tù cho đến khi trả xong đồng nợ cuối cùng.
27 ”Luật pháp Mai-sen dạy: ‘Không được phạm tội ngoại tình.’
28 Nhưng Ta bảo các con: người nào nhìn đàn bà với con mắt thèm muốn là đã phạm tội ngoại tình trong lòng rồi.
29 Nếu mắt bên phải gây cho các con phạm tội, cứ móc quăng đi, vì thà chột mắt còn hơn cả thân thể bị ném vào hoả ngục.
30 Nếu tay phải gây cho các con phạm tội, cứ cắt bỏ đi, vì thà cụt tay còn hơn cả thân thể bị sa vào hoả ngục.
31 “Luật pháp Mai-sen dạy: ‘Người nào ly dị vợ, phải trao cho vợ chứng thư ly dị.’
32 Nhưng Ta bảo các con: nếu người nào ly dị song không phải vì vợ gian dâm, là gây cho nàng phạm tội ngoại tình khi tái giá. Còn người nào cưới nàng cũng phạm tội ngoại tình.
33 “Luật pháp Mai-sen dạy: ‘Không được bội lời thề, nhưng phải làm trọn mọi điều thề nguyện với Thượng Đế.’
34 Nhưng Ta bảo các con: đừng bao giờ thề thốt! Đừng chỉ trời mà thề, vì là ngai Thượng Đế,
35 đừng chỉ đất mà thề, vì là bệ chân Ngài; đừng chỉ thành Giê-ru-sa-lem mà thề vì là Thủ đô của Vua lớn.
36 Cũng đừng chỉ đầu mình mà thề vì các con không thể thay đổi một sợi tóc thành đen hay trắng.
37 Nhưng chỉ nên nói: ‘Đúng’ hay ‘Không’ là đủ. Càng thề thốt càng chứng tỏ mình sai quấy.
38 “Luật pháp Mai-sen dạy: ‘Người nào móc mắt kẻ khác, phải bị móc mắt; ai đánh gãy răng người, phải bị đánh gãy răng.’
39 Nhưng Ta bảo: đừng chống cự bạo lực! Nếu các con bị tát má bên này, cứ đưa luôn má bên kia!
40 Nếu có người đưa các con ra toà để đoạt chiếc áo ngắn, cứ cho luôn áo dài.
41 Nếu có ai bắt các con khuân vác một dặm đường, nên đi luôn hai dặm.
42 Ai xin gì, cứ cho; ai mượn gì, đừng từ chối.
43 “Người ta thường nói: ‘Yêu bạn ghét thù.’
44 Nhưng Ta bảo các con: phải yêu kẻ thù, và cầu nguyện cho người khủng bố hành hạ các con.
45 Có như thế, các con mới xứng đáng làm con cái Cha trên trời. Vì Ngài ban nắng cho người ác lẫn người thiện, ban mưa cho người công chính lẫn kẻ bất công.
46 Nếu các con chỉ yêu những người yêu mình thì tốt đẹp gì đâu? Người gian ác cũng yêu nhau lối ấy.
47 Nếu các con chỉ kết thân với anh em mình thì có hơn gì người khác? Người ngoại đạo cũng kết thân như thế.
48 Các con phải toàn hảo như Cha các con trên trời.
1 “Phải thận trọng! Đừng phô trương các việc từ thiện của mình, vì như thế các con sẽ mất phần thưởng của Cha các con trên trời.
2 Khi các con bố thí, đừng khua chiêng gióng trống cho người ta chú ý ca ngợi như bọn đạo đức giả từng làm trong hội trường và ngoài phố chợ. Ta cho các con biết, bọn ấy không còn được khen thưởng gì đâu.
3 Nhưng khi tay phải các con cứu tế, đừng để tay trái biết,
4 nên giữ cho kín đáo. Cha các con là Đấng biết mọi việc kín đáo sẽ thưởng cho các con.
5 “Khi các con cầu nguyện, đừng bắt chước bọn đạo đức giả đứng cầu nguyện giữa phố chợ và trong hội trường cốt cho mọi người trông thấy. Ta cho các con biết, bọn đó không còn được thưởng gì đâu.
6 Nhưng khi các con cầu nguyện, nên vào phòng riêng đóng cửa lại, kín đáo cầu nguyện với Cha trên trời, Cha các con biết hết mọi việc kín đáo sẽ thưởng cho các con.
7 “Khi cầu nguyện, các con đừng lảm nhảm nhiều lời như người ngoại đạo, vì họ tưởng phải lặp lại lời cầu nguyện mới linh nghiệm.
8 Đừng bắt chước họ, vì Cha các con biết rõ nguyện vọng các con trước khi các con cầu xin!
9 “Vậy, các con nên cầu nguyện như sau:
Lạy Cha yêu quý trên trời,
Danh Cha được tôn thánh khắp nơi!
10 Xin Nước Cha sớm đến,
Ý muốn Cha thực hiện dưới đất
Như đã từng thực hiện trên trời.
11 Xin cho chúng con đủ ăn hằng ngày!
12 Xin tha thứ hết lỗi lầm chúng con,
Như chúng con tha lỗi cho người.
13 Xin đừng đưa chúng con vào vòng cám dỗ,
Nhưng giải cứu chúng con khỏi điều gian ác.
14 “Cha các con trên trời sẽ tha lỗi các con nếu các con tha lỗi cho người khác,
15 Nhưng nếu các con không tha thứ, Ngài cũng sẽ không tha thứ các con.
16 “Khi nhịn ăn, các con đừng đóng kịch như bọn đạo đức giả để mặt mày hốc hác tiều tuỵ. Ta cho các con biết, bọn ấy không còn được thưởng gì đâu.
17 Nhưng khi các con nhịn ăn, phải rửa mặt, chải đầu.
18 Như thế, ngoài Cha trên trời, không ai biết các con đang đói. Cha các con là Đấng biết hết mọi việc kín đáo sẽ thưởng cho các con.
19 “Đừng tích trữ của cải dưới đất, dễ bị hư hỏng, huỷ hoại và trộm cắp.
20 Hãy tích trữ của cải trên trời, chẳng bị hư hỏng, huỷ hoại hay trộm cắp bao giờ.
21 Vì của cải các con để đâu, lòng các con sẽ bị thu hút vào đó.
22 “Mắt là ngọn đèn của thân thể. Nếu mắt các con sáng suốt, cả con người mới trong sạch.
23 Nhưng nếu mắt bị quáng loà, cả con người sẽ tối tăm, và cảnh tối tăm này thật là khủng khiếp!
24 “Các con không thể làm tôi hai chủ, vì sẽ ghét chủ này yêu chủ kia, trọng chủ này khinh chủ khác. Các con không thể phụng sự cả Thượng Đế lẫn Thần tài.
25 “Ta khuyên các con đừng lo âu vì vấn đề cơm áo. Đời sống không quý hơn cơm nước sao? Thân thể không trọng hơn quần áo sao?
26 Các con xem loài chim bay liệng trên trời, chúng chẳng gieo, gặt, cũng chẳng tích trữ vào kho, thế mà chúng vẫn sống, vì Cha các con trên trời nuôi chúng. Các con không có giá trị hơn loài chim sao?
27 Trong các con có ai lo âu mà kéo dài đời mình thêm được một giờ không?
28 “Sao các con lo âu về quần áo? Hãy xem hoa huệ ngoài đồng, chúng chẳng làm việc nặng nhọc, cũng chẳng xe tơ kéo chỉ.
29 Thế mà giàu có sang trọng như vua Sa-lô-môn cũng không được mặc áo đẹp bằng hoa huệ.
30 Cỏ hoa ngoài đồng là loài sớm nở tối tàn mà Thượng Đế còn cho mặc đẹp như thế, lẽ nào Ngài không cung cấp y phục cho các con đầy đủ hơn sao? Tại sao các con thiếu đức tin đến thế?
31,32 Vậy các con đừng lo âu về cơm áo, là những thứ người ngoại đạo mải lo tìm kiếm, vì Cha các con trên trời thừa biết nhu cầu của các con.
33 Nhưng trước hết các con phải tìm kiếm Thượng Đế để được Ngài tha tội và ngự trị trong lòng, Ngài sẽ cung cấp đầy đủ mọi nhu cầu cho các con.
34 Vì thế, các con đừng lo âu về tương lai. Ngày mai sẽ lo việc ngày mai; nỗi khó nhọc từng ngày cũng đã đủ rồi.
1 “Đừng lên án ai, các con sẽ khỏi bị lên án.
2 Vì các con lên án người ta cách nào, họ sẽ lên án các con cách ấy; các con lường cho người ta mức nào, họ sẽ theo mức ấy lường lại cho các con.
3 Sao các con nhìn thấy cái dằm trong mắt người khác mà không biết có cả khúc gỗ trong mắt mình?
4 Sao các con dám nói: ‘Để tôi lấy giúp cái dằm trong mắt anh!’ trong khi khúc gỗ vẫn nằm trong mắt mình?
5 Hạng đạo đức giả! Trước hết phải lấy khúc gỗ ra khỏi mắt mình, mới có thể thấy rõ và giúp đỡ người khác.
6 “Đừng đưa vật thánh cho người truỵ lạc, đừng trao châu ngọc cho kẻ khờ dại vì họ sẽ chà đạp rồi quay lại đả kích, xâu xé các con.
7 “Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, cửa sẽ mở ra.
8 Vì bất kỳ ai xin sẽ được, ai tìm sẽ gặp và cửa sẽ mở cho người nào gõ.
9 Có người cha nào khi con mình xin bánh mà cho đá,
10 hay xin cá lại cho rắn?
11 Các con vốn là người xấu xa còn biết cho con mình vật tốt, huống chi Cha các con trên trời chẳng ban vật tốt cho người cầu xin Ngài sao?
12 “‘Hãy làm cho người khác điều các con muốn người ta làm cho mình.’ Câu này đúc kết luật pháp Mai-sen và các sách tiên tri.
13 “Hãy đi cửa hẹp vào Nước Trời, vì cửa rộng và đường thêng thang dẫn xuống Địa ngục; quá nhiều người chọn lối đi dễ dãi đó!
14 Còn cửa hẹp và đường chật dẫn vào Nguồn Sống, lại có ít người tìm thấy.
15 “Phải đề phòng các giáo sư giả đội lốt chiên hiền lành trà trộn vào hàng ngũ các con, kỳ thực chỉ là muông sói hay cắn xé.
16 Cứ nhìn vào hành động mà nhận ra chúng nó, chẳng khác nào xem quả biết cây. Bụi gai độc chẳng bao giờ sinh quả nho; gai xương rồng không hề sinh quả nhãn.
17 Vì cây lành sinh quả lành; cây độc sinh quả độc.
18 Loại cây lành trong vườn chẳng bao giờ sinh quả độc; còn loại cây độc cũng chẳng sinh quả lành.
19 Cây nào không sinh quả lành đều bị chủ đốn bỏ.
20 Vậy, các con có thể nhận ra bọn giáo sư giả nhờ xem hành động của chúng.
21 “Không phải người nào gọi Ta là Chúa cũng được vào Nước Trời, chỉ những người vâng theo ý Cha Ta trên trời mới được vào đó.
22 Trong ngày Phán xét sẽ có nhiều người phân trần: ‘Thưa Chúa, chúng tôi đã giới thiệu Chúa cho nhiều người, đã dùng Danh Chúa để đuổi quỷ và làm nhiều phép lạ’
23 Nhưng Ta sẽ đáp: ‘Ta không hề biết các ngươi! Lui ngay cho khuất mắt Ta, vì các ngươi chỉ làm việc gian ác!’
24 “Ai nghe lời Ta và thực hành mới là người khôn ngoan, giống như người xây nhà trên vầng đá vững chắc.
25 Đến mùa mưa nước lũ, gió bão thổi mạnh tàn phá, nhưng ngôi nhà không sụp đổ vì đã xây trên vầng đá.
26 “Còn ai nghe lời Ta mà không thực hành là người khờ dại, chẳng khác gì xây nhà trên bãi cát.
27 Đến mùa mưa nước lũ, gió bão thổi tới tàn phá, ngôi nhà sụp đổ, hư hại nặng nề.”
28 Dân chúng nghe xong đều ngạc nhiên về lời dạy của Chúa.
29 Vì Ngài giảng dạy đầy uy quyền, khác hẳn các thầy dạy luật Do-thái.
1 Khi Chúa xuống núi, có đoàn dân đông đi theo.
2 Một người cùi đến gần, quỳ trước mặt Chúa, nài xin: “Nếu Chúa vui lòng, Chúa có thể chữa cho con lành bệnh.”
3 Chúa Giê-xu đưa tay sờ người cùi và bảo: “Ta sẵn lòng, lành bệnh đi!” Lập tức bệnh cùi biến mất.
4 Chúa căn dặn: “Con đừng cho ai biết, nhưng cứ đến ngay thầy tế lễ xin khám bệnh và dâng lễ vật như luật pháp Mai-sen ấn định, để chứng tỏ cho mọi người biết con được lành.”
5 Khi Chúa vào thành Ca-bê-nam, một viên đại đội trưởng La-mã đến cầu cứu:
6 “Thưa Chúa, đầy tớ của tôi đang nằm bại liệt ở nhà, đau đớn lắm.”
7 Chúa đáp: “Ta sẽ đến chữa lành cho.”
8 Đại đội trưởng thưa: “Chúa không phải đến, vì tôi không xứng đáng rước Chúa về nhà, Chúa chỉ đứng đây truyền lệnh, đầy tớ tôi sẽ được lành.
9 Tôi biết rõ, vì tôi thuộc quyền thượng cấp, và dưới quyền tôi cũng có nhiều binh sĩ. Tôi bảo tên này ‘đi!’, nó đi, bảo tên kia ‘đến!’, nó đến. Tôi bảo đầy tớ: ‘làm việc này!’ nó liền vâng lời. Tôi biết Chúa có quyền; Chúa chỉ truyền lệnh, bệnh đầy tớ tôi sẽ lành.”
10 Chúa Giê-xu ngạc nhiên quay lại bảo đoàn dân: “Thật ra trong cả xứ Y-sơ-ra-ên, Ta cũng chưa thấy ai có đức tin như người này.
11 Ta cho anh em biết: sẽ có nhiều người từ các dân tộc khắp thế giới đến dự tiệc trên Nước Trời với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp.
12 Trong khi đó, nhiều người Y-sơ-ra-ên được gọi là ‘con dân Nước Trời’ lại bị quăng ra chỗ tối tăm, là nơi đầy tiếng than khóc và nghiến răng.”
13 Chúa bảo viên đại đội trưởng: “Ông cứ an tâm về nhà! Việc sẽ xảy ra đúng như điều ông tin.” Ngay giờ đó, người đầy tớ được lành.
14 Chúa Giê-xu vào nhà Phê-rơ. Bà gia Phê-rơ đang sốt nặng, nằm trên giường bệnh.
15 Chúa nắm tay bà, cơn sốt liền dứt. Bà đứng dậy phục vụ Chúa.
16 Tối hôm ấy, người ta đem nhiều người bị quỷ ám đến gặp Chúa. Chúa chỉ quở một lời, các quỷ liền ra khỏi. Ngài cũng chữa lành mọi người bệnh tại đó,
17 đúng như tiên tri Ê-sai đã viết: “Người đã mang tật nguyền của chúng ta, gánh bệnh hoạn thay chúng ta.”
18 Thấy đoàn dân đứng chung quanh quá đông, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ sửa soạn vượt biển.
19 Một thầy dạy luật đến thưa Chúa: “Thưa thầy, dù Thầy đi đâu, tôi cũng xin theo!”
20 Chúa đáp: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Ta không có chỗ gối đầu!”
21 Một môn đồ tỏ vẻ do dự: “Thưa Chúa, đợi khi nào cha con mất, con sẽ theo Chúa”
22 Nhưng Chúa đáp: “Con cứ theo Ta ngay! Để những người chết phần tâm linh lo mai táng người chết của họ.”
23 Chúa và các môn đệ xuống thuyền, vượt biển qua bờ bên kia.
24 Thình lình có trận bão nổi lên, sóng cao hơn nóc thuyền. Nhưng Chúa Giê-xu đang ngủ,
25 Các môn đệ đến đánh thức Ngài, hớt hải thưa: “Chúa ơi, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!”
26 Chúa Giê-xu đáp: “Sao các con sợ hãi thế? Đức tin các con thật kém cỏi.” Chúa đứng dậy quở gió và biển, lập tức biển lặng gió yên.
27 Các môn đệ kinh ngạc hỏi nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng phải vâng lời?”
28 Qua đến bờ biển vùng Ga-đa-ren, có hai người bị quỷ ám đến gặp Chúa. Họ sống ngoài nghĩa địa, hung dữ đến nỗi chẳng ai dám đi ngang qua đó.
29 Họ kêu la: “Con Thượng Đế! Ngài đến đây làm gì? Chưa đến lúc Ngài hình phạt chúng tôi đâu!”
30 Gần đó có bầy heo đông đang ăn.
31 Bọn quỷ nài nỉ Chúa: “Nếu Ngài đuổi chúng tôi, xin cho chúng tôi nhập vào bầy heo.”
32 Chúa ra lệnh: “Đi ra!” Chúng ra khỏi hai người, nhập vào bầy heo. Cả bầy heo liền lao đầu qua bờ đá, rơi xuống biển, chết chìm dưới nước.
33 Bọn chăn heo chạy vào thành phố báo cáo. Mọi người trong thành kéo ra xem Chúa Giê-xu. Khi nhìn thấy Chúa, họ nài xin Ngài đi nơi khác.
1 Chúa Giê-xu xuống thuyền vượt biển về thành Ca-bê-nam là nơi Ngài thường cư trú.
2 Người ta mang đến một người bại nằm trên cáng. Thấy đức tin của họ, Chúa bảo người bại: “Vui lên con! Tội lỗi con được tha rồi!”
3 Mấy thầy dạy luật nghĩ thầm: “Ông này phạm thượng quá! Không lẽ ông tự cho mình là Thượng Đế sao?”
4 Chúa Giê-xu đọc được ý tưởng họ, liền hỏi: “Sao các ông nghĩ như thế?
5,6 Trong hai việc tha tội và chữa bệnh, việc nào dễ hơn? Để các ông biết Chúa Cứu thế ở trần gian có quyền tha tội, tôi sẽ chữa lành người bại này.” Chúa quay lại bảo người bại: “Con đứng dậy! Đem cáng về nhà!”
7 Người bại liền vùng dậy và đi về nhà.
8 Dân chúng thấy việc xảy ra đều kinh sợ. Họ ca ngợi Thượng Đế đã ban quyền năng phi thường cho loài người.
9 Trên đường đi, Chúa Giê-xu thấy Mã-thi đang làm việc tại sở thu thuế. Chúa gọi: “Con hãy theo Ta!” Mã-thi liền đứng dậy theo Ngài.
10 Chúa Giê-xu và các môn đệ ăn tối tại nhà Mã-thi. Có nhiều người thu thuế và người mang tiếng xấu trong xã hội ngồi ăn chung với Chúa.
11 Mấy thầy Biệt-lập bất bình, đến chất vấn các môn đệ Ngài: “Sao Thầy các anh ngồi ăn với hạng người xấu xa đó?”
12 Chúa Giê-xu đáp: “Vì người bệnh mới cần y sĩ, chứ người khoẻ mạnh không cần!”
13 Ngài tiếp: “Thôi, các ông cứ đi, học tập ý nghĩa câu Thánh kinh này:
‘Ta chẳng muốn sinh tế, lễ vật,
Ta chỉ muốn lòng nhân từ.’
Tôi đến trần gian không phải để thuyết giảng cho người thánh thiện, nhưng để kêu gọi người có tội quay về Thượng Đế.”
14 Một hôm, các môn đệ của Giăng đến hỏi Chúa Giê-xu: “Tại sao môn đệ của Thầy không nhịn ăn, còn chúng tôi và các thầy Biệt-lập đều phải nhịn ăn?”
15 Chúa Giê-xu đáp: “Bạn chàng rể có buồn rầu nhịn ăn trong ngày cưới không? Chỉ khi nào chàng rể đi, họ mới không thiết gì đến ăn uống nữa.
16 “Không ai vá miếng vải mới vào áo cũ, vì miếng vá sẽ toạc ra, đường rách càng rộng hơn.
17 Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì bầu da sẽ nứt, rượu chảy hết, mà bầu cũng không dùng được nữa. Muốn giữ cho lâu dài, rượu mới phải đổ vào bầu mới.”
18 Chúa Giê-xu đang giảng dạy, viên quản lý hội trường Do-thái đến quỳ lạy trước mặt Ngài, thưa: “Con gái tôi vừa chết! Xin Thầy đến đặt tay trên mình nó, cho nó sống lại.”
19 Chúa Giê-xu và các môn đệ đến nhà ông quản lý.
20 Một người đàn bà mắc bệnh băng huyết đã mười hai năm đi theo sau, sờ trôn áo Chúa,
21 vì bà tự nghĩ: “Chỉ sờ áo Chúa là ta lành bệnh!”
22 Chúa Giê-xu quay lại nhìn thấy bà liền bảo: “Con gái Ta ơi, con cứ an tâm! Đức tin của con đã chữa cho con lành.” Ngay lúc ấy, bà được lành bệnh.
23 Vào nhà quản lý hội trường, nhìn thấy phường nhạc nhà đám và dân chúng tụ tập huyên náo,
24 Chúa bảo: “Đi chỗ khác! Em bé chỉ ngủ chứ không chết đâu!” Họ quay lại chế nhạo Ngài.
25 Khi đám đông đi khỏi, Chúa vào bên giường đứa bé, nắm tay nó. Nó liền đứng dậy, lành mạnh như thường.
26 Tin ấy được loan truyền khắp nơi.
27 Chúa Giê-xu đang đi, hai người mù theo sau, kêu xin: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”
28 Khi Chúa vào nhà, họ cũng theo vào. Chúa hỏi: “Các con tin Ta có quyền chữa lành cho các con không?” Họ đáp: Thưa Chúa, chúng con tin!”
29 Chúa sờ mắt hai người, rồi bảo: “Theo đức tin các con, mắt các con phải được lành!”
30 Lập tức mắt hai người thấy rõ, Chúa bảo họ không được nói cho ai biết,
31 nhưng vừa ra khỏi nhà, họ đồn danh Chúa khắp nơi.
32 Họ vừa đi khỏi, người ta mang đến cho Chúa một người câm bị quỷ ám.
33 Chúa đuổi quỷ, người câm liền nói được. Dân chúng kinh ngạc bảo nhau: “Đây là việc dị thường, chưa từng thấy!”
34 Nhưng các thầy Biệt-lập bình phẩm: “Ông ấy dùng quyền của Quỷ vương mà trừ quỷ.”
35 Chúa Giê-xu đi khắp các thành phố, làng mạc trong vùng, giảng dạy trong các hội trường, công bố Phúc âm Nước Trời. Đến nơi nào, Ngài cũng chữa lành mọi bệnh tật.
36 Thấy nhân dân đông đảo, Chúa động lòng thương xót vì họ yếu đuối khốn khổ, tản lạc bơ vơ chẳng khác đàn chiên không có người chăn.
37 Chúa bảo các môn đệ: “Mùa gặt thật trúng, song thợ gặt quá ít.
38 Các con hãy cầu xin Chủ mùa gặt đưa thêm nhiều thợ gặt vào đồng lúa của Ngài!”
1 Chúa Giê-xu gọi mười hai sứ đồ đến gần, cho họ quyền năng đuổi quỷ và chữa bệnh.
2 Đây là mười hai sứ đồ: Si-môn (Chúa đặt tên là Phê-rơ); Anh-rê, em Si-môn; Gia-cơ, con Xê-bê-đê; Giăng, em Gia-cơ;
3 Phi-líp; Ba-thế-lâm; Thô-mai; Mã-thi, người thu thuế; Gia-cơ, con A-phê; Tha-đê;
4 Si-môn, đảng viên Xê-lốt và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt (người phản Chúa sau này).
5 Chúa sai mười hai sứ đồ lên đường và căn dặn: “Đừng đi đến các dân ngoại quốc hoặc vào các thành phố người Sa-ma-ri,
6 nhưng trước hết hãy đi tìm các con chiên thất lạc của nhà Y-sơ-ra-ên,
7 loan báo cho họ biết Nước Trời đã đến gần,
8 chữa lành bệnh tật, trị chứng phong cùi, khiến người chết sống lại, đuổi quỷ khỏi người bị ám. Các con đã được ban tặng quyền năng, nên hãy phục vụ miễn phí cho nhân dân.
9 “Đừng mang theo tiền bạc,
10 túi hành trang. Đừng mang thêm áo choàng, giày dép, cũng đừng cầm gậy đi đường, vì các con sẽ được người Ta săn sóc, tiếp đãi.
11 Khi vào thành phố hay xã thôn nào, nên tìm đến nhà người chân thành xứng đáng, ở lại đó cho đến khi đi nơi khác.
12 Khi xin phép ở lại, phải tỏ tình thân thiện.
13 Nếu thấy họ xứng đáng, các con cầu phúc lành cho họ; nếu không, phúc lành sẽ trở về các con.
14 Nếu nhà nào hay thành nào không tiếp rước, nghe lời các con, cứ giũ áo ra đi để chứng tỏ các con không còn chịu trách nhiệm về số phận của họ.
15 Ta nói quả quyết, đến ngày Phán xét, các thành phố gian ác như Sô-đôm và Gô-mô-rơ còn có thể dung thứ hơn thành ấy.
16 “Này, Ta sai các con đi như chiên vào giữa bầy muông sói. Phải thận trọng như rắn và hiền lành như bồ câu!
17 Phải đề phòng! Người ta sẽ bắt giải các con ra toà, đánh đập các con giữa hội trường.
18 Vì Ta, họ sẽ giải các con đến trước mặt các vua và các tổng trấn. Đó là cơ hội để các con nói về Ta cho họ và cho các dân tộc nước ngoài.
19 Khi bị đưa ra toà, đừng lo phải nói những gì, vì đúng lúc, Thánh Linh sẽ cho các con những lời đối đáp thích hợp.
20 Lúc ấy không phải các con nói nữa, nhưng chính Thánh Linh của Cha các con trên trời sẽ nói qua môi miệng các con.
21 “Anh sẽ phản bội, đem nộp em cho người ta giết. Cha sẽ nộp con. Con cái sẽ phản nghịch, đưa cha mẹ vào chỗ chết.
22 Mọi người sẽ ganh ghét các con, vì các con là môn đệ Ta. Ai nhẫn nhục chịu đựng cho đến cuối cùng sẽ được cứu.
23 “Nếu các con bị khủng bố trong thành này, nên trốn qua thành khác. Trước khi các con đi khắp các thành trong nước, Ta đã đến rồi.”
24 “Môn đệ không hơn thầy: tôi tớ không hơn chủ.
25 Cùng lắm, môn đệ chịu khổ nhục bằng thầy, tôi tớ bị hành hạ bằng chủ. Người ta dám gọi Ta là Quỷ vương, còn có tên xấu nào họ chẳng đem gán cho các con?
26 “Đừng sợ họ, vì chẳng có gì che giấu mãi; tất cả các bí mật đều sẽ được công bố cho mọi người.
27 “Những điều Ta dạy các con ban đêm, nên nói lớn giữa ban ngày; những lời Ta thì thầm bên tai, cứ loan báo cho mọi người biết.
28 “Đừng sợ những người muốn giết hại các con vì họ chỉ có thể giết thể xác, mà không giết được linh hồn. Phải sợ Thượng Đế, vì Ngài có quyền huỷ diệt cả thể xác và linh hồn trong hoả ngục.
29 Hai con chim sẻ chỉ bán một xu, nhưng nếu Cha các con không cho phép, chẳng một con nào rơi xuống đất.
30 Ngài biết cả số tóc trên đầu các con.
31 Đừng lo sợ, vì các con quý hơn chim sẻ.
32 “Ai công khai xưng mình là môn đệ Ta, Ta cũng sẽ công nhận họ trước mặt Cha Ta trên trời.
33 Còn ai công khai chối bỏ Ta, Ta cũng chối bỏ họ trước mặt Cha Ta trên trời.
34 “Đừng tưởng Ta đến để đem hoà bình cho thế giới. Không, Ta đến để chia loài người làm hai.
35 Vì Ta, mâu thuẫn sẽ diễn ra giữa con trai với cha, con gái với mẹ, con dâu với mẹ chồng.
36 Kẻ thù không ở đâu xa, nhưng ở ngay trong nhà.
37 Nếu các con yêu cha mẹ hơn Ta, các con không đáng làm môn đệ Ta. Ai yêu con trai con gái mình hơn Ta cũng không đáng làm môn đệ Ta.
38 Nếu các con không vác cây thập tự mình theo Ta, các con không đáng làm môn đệ Ta.
39 “Ai tham sống sợ chết sẽ mất mạng, nhưng ai hy sinh tính mạng vì Ta, sẽ được sống.
40 “Ai tiếp rước các con là tiếp rước Ta. Ai tiếp rước Ta là tiếp rước Thượng Đế, Đấng sai Ta đến.
41 Nếu các con tiếp rước một nhà tiên tri vì tôn trọng người của Thượng Đế, các con sẽ nhận phần thưởng như nhà tiên tri. Nếu các con tiếp rước một người công chính vì tôn trọng đức công chính, các con sẽ nhận phần thưởng như người công chính.
42 Nếu các con cho một người hèn mọn này uống một chén nước lạnh vì người ấy là môn đệ Ta, chắc chắn các con sẽ được tưởng thưởng.”
1 Dặn bảo mười hai sứ đồ xong, Chúa Giê-xu đi vào các thành phố miền đó giảng dạy.
2 Giăng Báp-tít ở trong tù, nghe mọi việc Chúa Cứu Thế đã làm, liền sai các môn đệ mình đến hỏi Chúa:
3 “Thầy có phải là Chúa Cứu Thế không? Hay chúng tôi còn phải chờ đợi Ngài?”
4 Chúa Giê-xu đáp: “Cứ về thuật lại cho Giăng mọi việc anh em chứng kiến tại đây:
5 người mù được thấy, người què được đi, người cùi được sạch, người điếc được nghe, người chết sống lại và người nghèo được nghe giảng Phúc âm.
6 Cũng nhắn cho Giăng lời này: ‘Phúc cho người nào không nghi ngờ Ta.’”
7 Sau khi môn đệ Giăng đi khỏi, Chúa Giê-xu bình luận về Giăng cho dân chúng nghe: “Khi vào tìm Giăng trong đồng hoang, anh em mong sẽ gặp một người như thế nào? Người yếu ớt như lau sậy ngả theo chiều gió?
8 Hay người ăn mặc sang trọng? Không, người ăn mặc sang trọng chỉ sống trong cung điện.
9 Hay anh em đi tìm một nhà tiên tri? Đúng, Giăng chẳng những là nhà tiên tri mà còn quan trọng hơn nữa!
10 Vì Thánh kinh đã chép về Giăng:
‘Này Ta sai sứ giả Ta đi trước Con,
Người sẽ dọn đường cho Con.’
11 “Ta nói quả quyết, trong đời này chẳng có ai lớn hơn Giăng, nhưng trong Nước Trời, người nhỏ nhất còn lớn hơn Giăng.
12 Từ khi Giăng truyền giảng và làm báp-tem đến nay, có vô số người nhiệt thành lũ lượt vào Nước Trời, vì tất cả luật pháp và lời tiên tri đều được công bố cho đến thời đại Giăng.
14 Nói rõ hơn, Giăng chính là “Ê-li” mà các tiên tri loan báo sẽ đến vào giai đoạn khởi đầu của Nước Trời.
15 Ai có tai, nên lắng nghe!
16 “Ta có thể so sánh thế hệ này với ai? Họ giống như đám trẻ chơi ngoài phố trách nhau:
17 ‘Bọn tao diễn trò vui, bay không thích, mà diễn trò buồn, bay cũng không ưa!’
18 Thấy Giăng thường nhịn ăn, nhịn uống, họ bảo: ‘Ông ấy khùng!’
19 Thấy Ta ăn uống, họ lại chỉ trích: ‘Người này ham ăn mê uống, kết bạn với bọn người tội lỗi xấu xa!’ Nhưng phải chờ xem kết quả, mới biết thế nào là khôn ngoan thật!”
20 Rồi Chúa khởi sự lên án những thành phố đã chứng kiến rất nhiều phép lạ Chúa làm, nhưng vẫn ngoan cố không chịu ăn năn quay về Thượng Đế:
21 “Khốn cho thành Cô-ra-xin, khốn cho thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ Ta làm nơi đây được thực hiện tại thành Ty-rơ và thành Si-đôn, dân hai thành ấy hẳn đã mặc áo gai, rải tro lên đầu để tỏ lòng ăn năn từ lâu rồi!
22 Đến ngày Phán xét cuối cùng, Ty-rơ và Si-đôn còn đáng được dung thứ hơn Cô-ra-xin và Bết-sai-đa!
23 Còn thành Ca-bê-nam được đem lên tận trời sao? Không, nó sẽ bị ném xuống hoả ngục! Vì nếu các phép lạ Ta làm tại đây được thực hiện tại thành Sô-đôm, hẳn thành ấy còn tồn tại đến ngày nay.
24 Đến ngày Phán xét cuối cùng, Sô-đôm còn đáng được dung thứ hơn Ca-bê-nam!”
25 Lúc ấy, Chúa Giê-xu cầu nguyện: “Thưa Cha, là Chúa tể vũ trụ, Con tạ ân Cha, vì đối với người tự cho là khôn ngoan, Cha đã giấu kín chân lý để tiết lộ cho con trẻ biết.
26 Thưa Cha, việc ấy đã làm Cha hài lòng.
27 “Cha Ta đã giao hết mọi việc cho Ta. Chỉ một mình Cha biết Con, cũng chỉ một mình Con - và những người được Con tiết lộ - biết Cha mà thôi.
28 “Những ai đang nhọc mệt và nặng gánh ưu tư, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các con được nghỉ ngơi.
29 Ta có lòng khiêm tốn, dịu dàng; hãy mang ách với Ta và học theo Ta, các con sẽ được an nghỉ trong tâm hồn.
30 Vì ách Ta êm dịu và gánh Ta nhẹ nhàng.”
1 Một hôm, nhằm ngày thứ bảy - lễ Cuối tuần của người Do-thái - Chúa Giê-xu và các môn đệ đi ngang qua đồng lúa mì. Các môn đệ đói nên hái bông lúa, vò ăn.
2 Các thầy Biệt-lập nhìn thấy, liền phàn nàn với Chúa: “Môn đệ của Thầy làm thế là trái luật! Không được hái lúa vào ngày thứ bảy!”
3 Chúa Giê-xu đáp: “Các ông chưa đọc chuyện vua Đa-vít và các bạn đồng hành bị đói sao?
4 Vua vào trong Đền Thờ ăn bánh thánh dành riêng cho các thầy tế lễ, và chia cho các bạn cùng ăn. Việc ấy chẳng trái luật sao?
5 Các ông cũng chưa đọc sách luật Mai-sen nói về các thầy tế lễ phục vụ trong Đền Thờ phải làm việc ngày thứ bảy mà không mắc tội sao?
6 Tôi cho các ông biết, tại đây có Đấng cao trọng hơn Đền Thờ.
7 Nếu các ông hiểu ý nghĩa câu Thánh kinh:
‘Ta chẳng muốn sinh tế, lễ vật,
Ta chỉ muốn lòng nhân từ’’
hẳn các ông không còn lên án người vô tội.
8 Vì Chúa Cứu Thế cũng là Chúa của ngày lễ.”
9 Chúa Giê-xu đến hội trường,
10 gặp một người bị teo bàn tay. Người ta hỏi Chúa: “Chữa bệnh trong ngày thứ bảy có hợp pháp không? Họ muốn gài bẫy để tố cáo Ngài.
11 Chúa Giê-xu đáp: “Nếu chiên của các ông bị rơi xuống hố trong ngày lễ, các ông có tìm cách cứu nó lên ngay hôm ấy không?
12 Con người còn quý trọng hơn chiên biết bao! Phải, làm việc thiện trong ngày lễ là hợp pháp!”
13 Rồi Chúa bảo người teo tay: “Con xoè bàn tay ra!” Anh vâng lời, bàn tay teo liền được lành như tay kia.
14 Các thầy Biệt-lập bỏ về, họp nhau để tìm mưu giết Chúa.
15 Chúa Giê-xu biết ý định họ, nên rời khỏi hội trường. Dân chúng kéo nhau theo Chúa rất đông. Ngài chữa lành mọi người bệnh
16 và bảo họ đừng cho người khác biết về Ngài.
17 Việc ấy xảy ra đúng theo lời tiên tri Ê-sa:
18 “Đây là Đầy tớ Ta, được Ta lựa chọn,
Là Người Ta yêu quý, làm Ta thoả lòng.
Ta sẽ đổ Thánh Linh trên Người,
Người sẽ xét xử các dân tộc.
19 Người sẽ chẳng tranh giành, kêu la,
Cũng chẳng lớn tiếng ngoài đường phố.
20 Người sẽ chẳng tiêu diệt kẻ yếu
Cũng chẳng dập tắt hy vọng mong ùmanh
Cho đến lúc Người đưa công lý đến cuộc toàn thắng
21 Danh Người sẽ là nguồn hy vọng cho mọi dân tộc.”
22 Người ta mang đến Chúa Giê-xu một người bị quỷ ám, đã câm lại mù. Được Chúa chữa lành, người ấy liền nói và thấy được.
23 Dân chúng kinh ngạc bảo nhau: “Ông này chắc là Chúa Cứu Thế!”
24 Nhưng các thầy Biệt-lập bảo: “Ông ấy dùng quyền của Quỷ vương để đuổi quỷ.”
25 Biết dụng ý của họ, Chúa giảng giải: “Một quốc gia chia rẽ phải bị tiêu diệt. Một thành phố hay một gia đình chia rẽ cũng không thể bền vững.
26 “Nếu Sa-tan đuổi Sa-tan thì nước nó bị chia rẽ và tự tiêu diệt.
27 Nếu tôi nhờ quyền năng Sa-tan để đuổi quỷ, môn đệ các ông sẽ nhờ quyền năng nào? Chính họ sẽ xét xử các ông.
28 Nhưng nếu tôi nhờ Thánh Linh của Thượng Đế để đuổi quỷ, thì Nước Trời đã đến với các ông rồi!
29 Không ai vào nhà một người chủ nô cường bạo để giải phóng đám nô lệ mà trước hết không trói người ấy lại. Nếu không thắng Sa-tan, không ai đuổi quỷ sứ của nó được.
30 Ai không hợp tác với tôi là chống lại tôi, ai không quy tụ quanh tôi sẽ bị phân tán.
31,32 “Mọi tội lỗi và lời phạm thượng của loài người đều có thể được tha thứ, ngay cả lời xúc phạm Chúa Cứu Thế; nhưng ai xúc phạm đến Thánh Linh sẽ chẳng bao giờ được tha, dù trong đời này hay đời sau.”
33 Nhờ xem quả mà biết cây. Cây lành sinh quả lành, cây độc sinh quả độc.
34 Loài rắn độc kia! Gian ác như các ông làm sao nói được lời ngay thẳng trong sạch? Vì do những điều chất chứa trong lòng mà miệng nói ra.
35 Người tốt do lòng thiện mà nói ra lời lành; người xấu do lòng ác mà nói ra lời dữ.
36 Đến ngày Phán xét cuối cùng, mọi người phải khai hết những lời vô ích mình đã nói.
37 Lời nói sẽ định đoạt số phận mỗi người. Do lời nói người này được tha bổng, cũng do lời nói, người kia bị kết tội.”
38 Một hôm, các thầy dạy luật và Biệt-lập đến thưa với Chúa Giê-xu: “Thưa thầy, chúng tôi muốn xem Thầy làm dấu lạ.”
39 Chúa Giê-xu đáp: “Thế hệ gian ác vô đạo này đòi xem dấu lạ, nhưng dấu lạ Giô-na cũng đủ rồi.
40 Như Giô-na đã nằm trong bụng cá ba ngày ba đêm, tôi sẽ vào lòng đất ba ngày ba đêm.
41 Đến ngày Phán xét, dân Ni-ni-ve sẽ đứng lên buộc tội thế hệ này. Vì khi Giô-na cảnh cáo, họ đã ăn năn lìa bỏ tội ác, quay về Thượng Đế. Nhưng tại đây có Đấng lớn hơn Giô-na mà dân này không chịu ăn năn!
42 Đến ngày Phán xét, Nữ hoàng Sê-ba sẽ đứng lên buộc tội thế hệ này, vì bà đã từ một nước xa xăm đến nghe lời lẽ khôn ngoan của vua Sa-lô-môn, nhưng tại đây có Đấng lớn hơn Sa-lô-môn mà chẳng ai muốn nghe!
43-45 “Thế hệ gian ác này giống như người bị quỷ ám. Khi quỷ ra khỏi, liền đến vùng khô khan tìm nơi an nghỉ nhưng không tìm được. Quỷ tự nhủ: ‘Ta sẽ trở về với nạn nhân cũ.’ Lúc trở lại, thấy tấm lòng người ấy dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn còn vô chủ, quỷ liền rủ bảy quỷ khác độc ác hơn, cùng vào chiếm cứ tấm lòng ấy. Vậy người ấy lâm vào tình trạng bi thảm hơn trước.”
46 Chúa Giê-xu đang giảng dạy dân chúng, mẹ và các em Ngài đến đứng bên ngoài muốn nói chuyện với Ngài.
47 Nghe báo cáo,
48 Chúa hỏi: “Ai là mẹ Ta? Ai là em Ta?”
49 Ngài chỉ các môn đệ: “Đây là mẹ và anh em Ta!
50 Vì tất cả những người làm theo ý muốn Cha Ta trên trời đều là anh em, chị em và mẹ Ta.”
1 Cũng trong ngày đó, Chúa Giê-xu ra khỏi nhà, đến bờ biển.
2 Dân chúng tụ tập rất đông đảo, nên Chúa xuống một chiếc thuyền, ngồi đó giảng dạy, còn dân chúng đứng trên bờ, chăm chú nghe.
3 Chúa dùng nhiều ngụ ngôn dạy dỗ họ:
“Một người ra đồng gieo lúa.
4 Lúc vãi hạt giống, có hạt rơi trên đường mòn, liền bị chim ăn sạch.
5 Có hạt dính vào lớp đất mỏng phủ trên đá; cây non sớm mọc lên
6 nhưng khi bị ánh mặt trời thiêu đốt, nó héo dần rồi chết, vì rễ không bám sâu vào lòng đất.
7 Có hạt rơi giữa bụi gai, bị gai mọc lên chận nghẹt.
8 Những hạt gieo vào đất tốt kết quả gấp ba mươi, sáu mươi hay một trăm lần.
9 Ai có Tai, nên lắng nghe!.”
10 Các môn đệ đến hỏi Chúa: “Sao Thầy hay dạy những chuyện ngụ ngôn khó hiểu đó?”
11 Chúa đáp: “Thượng Đế cho các con hiểu huyền nhiệm về Nước Trời, còn những người khác không hiểu được.
12 Vì ai có, sẽ cho thêm để được dư dật, nhưng ai không có, dù còn gì cũng bị lấy đi.
13 Cho nên Ta dùng ngụ ngôn để họ có thể nghe, xem, nhưng chẳng hiểu gì,
14 đúng như lời tiên tri Ê-sa:
‘Họ nghe nhưng không hiểu,
Nhìn mà không thấy
15 Vì tấm lòng chai lì,
Đôi tai nghễnh ngãng,
Và đôi mắt khép kín.
Nếu mắt họ mở ra,
Tai nghe, lòng hiểu,
Hẳn họ quay về với Ta
Và Ta chữa lành cho.’
16 “Nhưng, phúc cho mắt các con vì thấy được, phúc cho tai các con, vì nghe được.
17 Có biết bao nhà tiên tri và người công chính thời xưa mong mỏi được thấy những việc các con thấy, và nghe những lời các con nghe, mà không được
18 “Và đây là ý nghĩa ngụ ngôn người gieo giống.
19 Người nghe Phúc âm Nước Trời mà không hiểu chẳng khác gì hạt giống rơi nhằm đường mòn chai đá. Vừa nghe xong, liền bị Sa-tan đến cướp hạt giống đi.
20 Hạt giống rơi nơi lớp đất mỏng phủ trên đá tượng trưng cho người nghe Đạo, vội vui mừng tiếp nhận,
21 nhưng quá hời hợt, mầm sống không vào sâu trong lòng. Khi bị hoạn nạn, khủng bố vì Phúc âm, họ vội buông tay đầu hàng.
22 Hạt giống rơi nhằm bụi gai là những người nghe Đạo nhưng quá lo âu về đời này và ham mê phú quý đến nỗi làm cho Đạo bị nghẹt ngòi, không thể nào kết quả được.
23 Còn hạt giống rơi vào vùng đất tốt chỉ về người nghe Đạo và hiểu rõ, nên đem lại kết quả dồi dào, dìu dắt ba mươi, sáu mươi hay cả trăm người khác vào Nước Trời.”
24 Chúa Giê-xu kể cho dân chúng nghe một ngụ ngôn khác:
“Nước Trời giống một người gieo lúa ngoài đồng.
25 Đang đêm, lúc mọi người an giấc, kẻ thù đến gieo cỏ dại lẫn với lúa.
26 Khi lúa lớn lên, trổ bông kết hạt, cỏ dại cũng lớn theo.
27 Đầy tớ đến trình với chủ: ‘Thưa, trước kia chủ gieo lúa nhưng bây giờ cỏ dại mọc đầy đồng!’
28 Chủ giải thích: ‘Kẻ thù gieo cỏ dại vào đó!’ Đầy tớ hỏi: ‘Chủ muốn chúng tôi giẫy cỏ đi không?’
29 Chủ trả lời: ‘Không, giẫy cỏ thế nào cũng động đến lúa.
30 Cứ để yên cho đến mùa gặt, Ta sẽ bảo thợ gặt gom cỏ dại đốt sạch, rồi thu lúa vào kho.’”
31 Chúa kể tiếp: “Nước Trời giống như hạt cải người ta gieo ngoài đồng.
32 Đó là hạt nhỏ nhất trong các loại hạt giống, nhưng khi mọc lên trở thành cây lớn, đến nỗi chim có thể đến làm tổ trên cành.”
33 Chúa còn dạy ngụ ngôn này nữa: “Nước Trời giống như men làm bánh. Một thiếu phụ kia lấy men trộn vào bột, nhồi cho đến lúc đống bột dậy lên.”
34 Đó là những ngụ ngôn Chúa Giê-xu dạy dỗ dân chúng. Ngài luôn luôn dùng ngụ ngôn giảng dạy,
35 đúng theo lời tiên tri:
“Ta sẽ dùng ngụ ngôn giảng dạy
Ta sẽ kể những huyền nhiệm từ khi sáng tạo trời đất.”
36 Chúa Giê-xu rời đám đông đi vào nhà. Các môn đệ theo vào xin Chúa giải thích ngụ ngôn ‘cỏ dại ngoài đồng.’
37 Chúa đáp: “Ta là người gieo lúa.
38 Đồng ruộng là thế gian. Hạt giống là công dân Nước Trời, còn cỏ dại là người theo quỷ Sa-tan.
39 Kẻ thù gieo cỏ dại vào lúa chính là Sa-tan; mùa gặt là ngày tận thế; thợ gặt là các thiên sứ.
40 “Cũng như cỏ dại bị gom lại đốt đi, đến ngày tận thế,
41 Ta sẽ sai thiên sứ tập họp những kẻ gây ra tội lỗi và người gian ác lại,
42 ném chúng vào lò lửa là nơi đầy tiếng than khóc và nghiến răng.
43 Còn những người công chính sẽ chiếu sáng như mặt trời trong Nước Chúa. Ai có tai, nên lắng nghe!
44 “Nước Trời giống như châu báu chôn dưới đất. Có người tìm được, vui mừng bán cả gia tài, lấy tiền mua miếng đất đó.
45 “Nước Trời còn giống trường hợp nhà buôn đi tìm ngọc quý.
46 Khi tìm thấy viên ngọc vô giá, liền bán hết của cải để mua viên ngọc.”
47 “Nước Trời cũng giống như người đánh cá quăng lưới xuống biển bắt đủ thứ cá.
48 Khi lưới đã đầy, người ấy kéo vào bờ, ngồi chọn cá tốt bỏ vào thùng, và vất bỏ mọi thứ khác.
49 Cũng vậy, trong ngày tận thế, thiên sứ sẽ đến chia rẽ người gian ác với người công chính,
50 ném người gian ác vào lò lửa, là nơi khóc lóc và nghiến răng.
51 “Các con có hiểu những ngụ ngôn ấy không?” Môn đệ đáp: “Thưa Thầy, hiểu.”
52 Chúa lại tiếp: “Người nào vốn thông thạo luật pháp Mai-sen, nay làm môn đệ Ta là người có hai thứ châu báu: châu báu Cựu ước và châu báu Tân ước.”
53,54 Kể xong các ngụ ngôn, Chúa Giê-xu trở về quê hương, ngồi dạy dân chúng trong hội trường. Mọi người đều kinh ngạc về lời lẽ khôn ngoan và các phép lạ của Chúa.
55 Họ bảo nhau: “Ông ấy con nhà thợ mộc, chúng ta đều biết cả! Mẹ là bà Ma-ri; các em trai là Gia-cơ, Giô-sép, Si-môn, Giu-đe;
56 các em gái cũng đều sinh trưởng tại đây. Sao ông ấy tài giỏi thế?”
57 Vì đó họ khước từ Ngài. Nhưng Chúa Giê-xu nhận xét: “Các tiên tri chẳng bao giờ được gia đình tôn kính, hay quê hương ca ngợi!”
58 Chúa làm rất ít phép lạ tại quê hương, vì người ta không tin Ngài.
1 Nghe báo cáo các hoạt động của Chúa Giê-xu,
2 vua Hê-rốt bảo các cận thần: “Người này chắc là Giăng Báp-tít sống lại, nên mới làm được nhiều việc dị thường như thế!”
3 Trước đó ít lâu, vua đã bắt Giăng xiềng lại và tống giam theo lời yêu cầu của Hê-rô-đia, vợ Phi-líp, em Hê-rốt,
4 vì Giăng dám tố cáo vụ Hê-rốt cướp vợ của em.
5 Vua muốn giết Giăng, nhưng sợ dân chúng nổi loạn, vì mọi người đều công nhận Giăng là nhà tiên tri.
6 Trong buổi liên hoan mừng ngày sinh Hê-rốt, con gái Hê-rô-đia ra khiêu vũ giữa tiệc, khiến Hê-rốt say mê.
7 Vua thề sẽ cho cô gái bất cứ điều gì cô xin.
8 Vì mẹ xúi giục, cô gái xin lấy đầu Giăng Báp-tít để trên mâm.
9 Hê-rốt tỏ vẻ buồn phiền, nhưng đã lỡ thề, vua không thể rút lời trước mặt quan khách, đành ra lệnh làm theo ý cô gái.
10 Đao phủ chém Giăng trong ngục,
11 đặt thủ cấp trên mâm, đưa cô gái bưng về cho mẹ.
12 Các môn đệ của Giăng đến lấy xác về mai táng, rồi báo cáo mọi việc cho Chúa Giê-xu.
13 Hay tin ấy, Chúa Giê-xu xuống thuyền đến nơi thanh vắng. Nhưng dân chúng biết được, liền từ nhiều thành phố, làng mạc, theo đường bộ kéo nhau chạy trước đến chỗ Chúa định đi.
14 Vừa lên bờ, thấy đoàn dân đông đảo đang chờ đợi, Chúa động lòng thương xót, chữa lành bệnh tật cho họ.
15 Gần tối, các môn đệ đến bên Chúa, thưa: “Đã quá giờ ăn tối; giữa nơi hoang vắng này chẳng có gì ăn cả. Xin Thầy cho dân chúng giải tán, để họ vào làng mua thức ăn.”
16 Chúa đáp: “Họ chẳng cần đi đâu cả. Chính các con hãy cho họ ăn!”
17 Các môn đệ ngạc nhiên: “Thầy bảo sao? Chúng con chỉ có năm ổ bánh nhỏ và hai con cá mà thôi!”
18 Chúa bảo: “Đem lại đây!”
19 Chúa cho dân chúng ngồi trên bãi cỏ. Ngài cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời cảm tạ Thượng Đế, rồi bẻ ra, đưa các môn đệ phân phát cho dân chúng.
20 Mọi người đều ăn no. Các môn đệ đi lượm những mẩu bánh thừa, đựng được mười hai giỏ.
21 Số người ăn bánh vào khoảng 5.000, không kể phụ nữ, thiếu nhi.
22 Chúa lập tức bảo các môn đệ xuống thuyền chèo trước qua bờ bên kia, còn Ngài ở lại cho dân chúng ra về.
23 Sau khi từ giã dân chúng, Chúa lên núi cầu nguyện một mình. Đến tối, Chúa vẫn còn trên núi,
24 trong khi thuyền các môn đệ ra khơi, gặp sóng to gió lớn.
25 Khoảng bốn giờ sáng, Chúa đi bộ trên mặt biển đến gần thuyền;
26 các môn đệ trông thấy, rú lên khủng khiếp vì tưởng gặp ma.
27 Chúa liền trấn an: “Ta đây, các con đừng sợ!”
28 Phê-rơ thưa: “Nếu đúng là Chúa, xin cho phép con đi trên mặt nước đến gần Chúa.”
29 Chúa đáp: “Được, con lại đây!”
Phê-rơ ra khỏi thuyền, đi trên mặt nước lại gần Chúa.
30 Nhìn thấy sóng gió chung quanh, Phê-rơ lo sợ, bắt đầu chìm xuống nước, liền kêu lớn: “Chúa ơi, xin cứu con!”
31 Chúa lập tức đưa tay nắm chặt Phê-rơ: “Đức tin con thật kém cỏi! Sao con nghi ngờ Ta?”
32 Chúa và Phê-rơ vừa bước vào thuyền, sóng gió đều lặng yên.
33 Mọi người trên thuyền đến lạy Chúa và nhìn nhận: “Thầy đúng là Con Thượng Đế!”
34 Thuyền tới bờ bên kia, đậu vào bến Ghê-nê-xa-rết.
35 Dân chúng trong thành nhận ra Chúa Giê-xu, nên vội vã vào các làng mạc chung quanh báo tin và đem tất cả người bệnh đến với Chúa.
36 Họ xin Chúa cho người bệnh sờ trôn áo Ngài; ai sờ áo Chúa đều được lành.
1 Các thầy dạy luật và Biệt-lập từ Giê-ru-sa-lem đến chất vấn Chúa Giê-xu:
2 “Sao môn đệ Thầy không tuân theo tục lệ của người xưa truyền lại? Họ không rửa tay trước khi ăn!”
3 Chúa đáp: “Thế sao tục lệ của các ông vi phạm mệnh lệnh của Thượng Đế?
4 Thượng Đế dạy: ‘Phải hiếu kính cha mẹ! Ai nguyền rủa cha mẹ phải bị xử tử!’
5,6 Nhưng các ông bảo con cái khỏi cung phụng cha mẹ, nếu lấy tiền phụng dưỡng dâng cho Đền Thờ. Vậy tục lệ các ông đặt ra đã huỷ bỏ mệnh lệnh của Thượng Đế.
7 Hạng đạo đức giả! Tiên tri Ê-sa đã nói về các ông thật đúng:
8 “Miệng dân này nói lời tôn kính Ta
Nhưng lòng họ cách xa Ta.
9 Việc họ thờ phượng Ta thật vô ích.
Thay vì vâng giữ mệnh lệnh Ta,
Họ đem dạy luật lệ do họ đặt ra!”
10 Chúa gọi đoàn dân đến dạy bảo: “Anh em lắng nghe và cố hiểu lời nầøy:
11 Vật đưa vào miệng không làm con người dơ bẩn, nhưng điều gì ra từ miệng mới làm ô uế con người.”
12 Các môn đệ thưa: “Lời Thầy vừa nói làm mất lòng phái Biệt-lập.”
13 Chúa đáp: “Cây nào Cha Ta không trồng sẽ bị nhổ đi.
14 Đừng tiếc làm gì! Họ đã mù quáng, lại ra lãnh đạo đám người mù, nên chỉ đưa nhau xuống hố thẳm!”
15 Phê-rơ xin Chúa giải nghĩa câu ‘vật vào miệng không làm dơ bẩn con người...’
16 Chúa đáp: “Con cũng không hiểu nữa sao?
17 Con không biết thức ăn vào miệng, chỉ qua cơ quan tiêu hoá, rồi ra khỏi thân thể sao?
18 Còn lời nói độc ác phát ra từ lòng mới thực sự làm dơ bẩn con người.
19 Vì từ lòng dạ con người sinh ra tư tưởng ác, như giết người, ngoại tình, gian dâm, trộm cắp, dối trá, phỉ báng.
20 Những thứ ấy mới làm dơ dáy con người. Trái lại, không làm lễ rửa tay trước bữa ăn chẳng làm hoen ố tâm hồn con người đâu!”
21 Chúa Giê-xu rời xứ Ga-li-lê đến miền Ty-rơ và Si-đôn.
22 Một người đàn bà Ca-na-an ở vùng đó đến kêu xin: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi, vì con gái tôi bị quỷ ám! Quỷ hành hạ nó kinh khiếp lắm!”
23 Chúa không đáp một lời. Các môn đệ thưa: “Xin Thầy bảo bà ấy đi chỗ khác, vì bà kêu la ồn ào quá!”
24 Chúa quay lại bảo bà: “Ta được sai đến đây để cứu giúp đàn chiên lạc của nhà Y-sơ-ra-ên - chứ không phải để lo cho người nước ngoài.”
25 Nhưng bà đến gần Chúa, quỳ lạy cầu khẩn: “Xin Chúa cứu giúp tôi!”
26 Chúa đáp: “Đâu có thể lấy bánh của con cái đem quăng cho chó ăn!”
27 Bà thưa: “Vâng, đúng thế! Nhưng chó chỉ ăn bánh vụn trên bàn chủ rơi xuống!”
28 Chúa dạy: “Bà là người có đức tin lớn. Lời cầu xin của bà đã được chấp thuận.” Ngay lúc đó, con gái bà được lành.
29 Chúa Giê-xu đi dọc theo bờ biển Ga-li-lê, lên ngồi trên ngọn đồi.
30 Một đoàn dân đông mang theo người què, người mù, người câm, người tàn tật, bệnh hoạn...đem đặt quanh chân Chúa Giê-xu. Chúa chữa lành tất cả.
31 Thật là một cảnh tượng lạ lùng: người câm nói, người què đi, người mù thấy rõ, người bệnh tật được chữa lành. Ai nấy đều ngạc nhiên sững sờ, rồi ca ngợi Thượng Đế của dân Y-sơ-ra-ên.
32 Chúa Giê-xu gọi các môn đệ đến gần bảo: “Ta thương đoàn dân này. Họ ở đây với ta đã ba ngày, thức ăn đã hết. Ta không muốn để họ nhịn đói ra về, vì có thể bị ngất xỉu giữa đường.”
33 Các môn đệ thưa: “Giữa chỗ hoang vắng, chúng ta tìm bánh đâu cho đủ để đãi đoàn dân đông đảo này?”
34 Chúa hỏi: “Các con còn thức ăn không?” Họ đáp: “Thưa, còn bảy ổ bánh và mấy con cá nhỏ.”
35 Chúa bảo dân chúng ngồi xuống đất.
36 Ngài cầm bảy ổ bánh và mấy con cá, tạ ân Thượng Đế, rồi bẻ ra trao cho môn đệ đem phân phát cho đoàn dân.
37 Sau khi tất cả đều ăn no, người ta lượm thức ăn thừa, đựng đầy bảy giỏ.
38 Số người ăn bánh được 4.000, chưa kể phụ nữ, thiếu nhi.
39 Chúa Giê-xu cho dân chúng ra về, còn Ngài xuống thuyền đến vùng Ma-ga-đan.
1 Một hôm, các thầy Biệt-lập và Sa-đức muốn gài bẫy Chúa Giê-xu nên đến xin Ngài làm một dấu lạ trên trời.
2,3 Chúa đáp: “Các ông rất thạo xem dấu hiệu thời tiết trên trời. Trời đỏ ban chiều, ai cũng nói: ‘Ngày mai nắng ráo.’ Buổi sáng, trời đỏ âm u, ai cũng biết: ‘Suốt ngày mưa bão.’ Nhưng các ông chẳng hiểu dấu hiệu của thời đại!
4 Thế hệ gian ác, hoài nghi nay đòi xem dấu lạ trên trời, nhưng dấu lạ Giô-na cũng đủ rồi!” Nói xong, Chúa bỏ đi nơi khác.
5 Khi thuyền cập bến bên kia, các môn đệ Chúa mới biết họ quên mang theo bánh.
6 Chúa dạy: “Các con phải cẩn thận, đề phòng men của phái Biệt-lập và Sa-đức.”
7 Các môn đệ tự trách: “Thầy bảo thế vì chúng ta quên đem bánh theo!”
8 Chúa Giê-xu biết được, liền quở họ: “Đức tin các con thật kém cỏi! Sao cứ lo lắng vì không có thức ăn?
9 Các con chưa hiểu sao? Các con không nhớ năm ổ bánh Ta cho 5.000 người ăn mà còn thừa bao nhiêu giỏ?
10 Cũng không nhớ bảy ổ bánh Ta cho 4.000 người ăn mà còn thừa bao nhiêu giỏ sao?
11 Tại sao các con nghĩ Ta nói về thức ăn? Ta bảo các con phải đề phòng men của phái Biệt-lập và Sa-đức!”
12 Lúc ấy các môn đệ mới hiểu Chúa không nói về men làm bánh, nhưng về lời dạy sai lạc của các thầy Biệt-lập và Sa-đức.
13 Khi đến thành Sê-sa-rê Phi-líp, Chúa hỏi các môn đệ: “Người ta nói Ta là ai?”
14 Các môn đệ đáp: “Thưa, có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người khác cho là Ê-li, người lại bảo là Giê-rê-mi hoặc một nhà tiên tri khác.”
15 Chúa lại hỏi: “Các con biết Ta là ai không?”
16 Si-môn Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế, Con Thượng Đế hằng sống!”
17 Chúa Giê-xu khen: “Si-môn, con Giô-na, Thượng Đế ban phúc cho con! Vì chính Cha Ta trên trời đã tiết lộ cho con biết sự thật đó, chứ không phải loài người.
18 “Con là Phê-rơ, nghĩa là đá. Ta sẽ xây dựng Hội thánh Ta trên vầng đá này, quyền lực của Địa ngục không thắng nổi Hội thánh đó.
19 Ta sẽ trao chìa khoá Nước Trời cho con, cửa nào con đóng dưới đất, cũng sẽ đóng lại trên trời, cửa nào con mở dưới đất, cũng sẽ mở ra trên trời!”
20 Rồi Chúa Giê-xu cấm các môn đệ không được cho ai biết Ngài là Chúa Cứu Thế.
21 Từ lúc đó, Chúa Giê-xu nói rõ cho các môn đệ biết chương trình Chúa lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, chịu nhiều đau khổ do các nhà lãnh đạo Do-thái, và bị giết, nhưng ba ngày sau sẽ sống lại.
22 Phê-rơ đưa Chúa ra một nơi, can gián: “Thượng Đế chẳng bao giờ để việc ấy xảy đến cho Chúa đâu!”
23 Chúa Giê-xu quay lại bảo Phê-rơ: “Lui đi, Sa-tan! Đừng hòng cám dỗ Ta! Ngươi chỉ suy luận theo quan điểm loài người chớ không theo ý Thượng Đế!”
24 Rồi Chúa bảo các môn đệ: “Nếu ai muốn làm môn đệ Ta, phải phủ nhận chính mình, vác cây thập tự mình theo Ta.
25 Ai tham sống sợ chết, sẽ mất mạng. Ai hy sinh tính mạng vì Ta, sẽ được sống.
26 Nếu một người chiếm được cả thế giới nhưng mất linh hồn thì có ích gì? Vì không có gì đánh đổi được linh hồn.
27 Ta sẽ trở lại với các thiên sứ trong vinh quang của Cha Ta để thưởng phạt mỗi người tuỳ theo việc họ làm.
28 Ta cho các con biết: một vài người đang đứng đây sẽ còn sống cho đến khi nhìn thấy Ta vào trong Nước Ta.”
1 Sáu ngày sau, Chúa Giê-xu đem riêng Phê-rơ, Gia-cơ, và Giăng em Gia-cơ lên một ngọn núi cao.
2 Chúa hoá hình ngay trước mặt họ: gương mặt Chúa sáng rực như mặt trời, áo Ngài trắng như ánh sáng.
3 Thình lình Mai-sen và Ê-li hiện ra thưa chuyện với Chúa.
4 Phê-rơ buột miệng: “Thưa Chúa, ở đây thật tuyệt! Nếu Chúa muốn, con sẽ dựng ba chiếc lều cho Chúa, Mai-sen và Ê-li.”
5 Khi Phê-rơ đang nói, một đám mây sáng chói bao phủ mọi người, và từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta, làm hài lòng Ta hoàn toàn! Mọi người phải nghe lời Con!”
6 Nghe tiếng đó, các môn đệ vô cùng kinh hãi, vội sấp mặt xuống đất.
7 Chúa Giê-xu đến bên cạnh sờ họ, bảo: “Đứng dậy! Đừng sợ!”
8 Họ nhìn lên, chỉ còn thấy một mình Chúa Giê-xu.
9 Lúc xuống núi, Chúa dặn ba môn đệ đừng thuật lại cho ai việc họ vừa thấy, trước khi Ngài sống lại.
10 Các môn đệ hỏi: “Sao các thầy dạy luật quả quyết Ê-li phải đến trước Chúa Cứu Thế?”
11 Chúa đáp: “Đúng! Ê-li đến trước để chuẩn bị mọi việc.
12 Ê-li đã đến rồi nhưng chẳng ai nhìn nhận, lại còn bị nhiều người bạc đãi. Chính Ta cũng sẽ chịu đau khổ dưới tay những người ấy.”
13 Các môn đệ hiểu Chúa gọi Giăng Báp-tít là Ê-li.
14 Dưới chân núi, một đoàn dân đông đang chờ đợi Chúa. Một người bước tới, quỳ xuống trước mặt Ngài:
15 “Thưa Chúa, xin thương xót con trai tôi vì nó bị điên loạn, thường bị ngã vào lửa và rơi xuống nước, khốn khổ lắm!
16 Tôi đã mang đến cho các môn đệ Chúa, nhưng họ không chữa được!”
17 Chúa trách: “Những người ngoan cố hoài nghi kia, Ta phải ở với các anh bao lâu nữa? Phải chịu đựng các anh cho đến bao giờ? Đem ngay đứa bé lại đây!”
18 Chúa quở trách quỷ. Quỷ liền ra khỏi đứa bé. Từ giờ đó, đứa bé được lành.
19 Các môn đệ hỏi riêng Chúa: “Sao chúng con không đuổi quỷ ấy được?”
20 Chúa đáp: “Vì đức tin các con quá kém cỏi. Với đức tin bằng hạt cải, các con có thể bảo hòn núi này: ‘Dời đi chỗ khác!’, nó sẽ đi ngay. Chẳng có việc gì các con không làm được.
21 Nếu không cầu nguyện và nhịn ăn, các con không thể đuổi thứ quỷ này được.”
22 Một hôm, ở xứ Ga-li-lê, Chúa Giê-xu báo trước cho các môn đệ: “Ta sẽ bị phản bội, nộp vào tay người ta,
23 họ sẽ giết Ta, nhưng ba ngày sau, Ta sẽ sống lại.” Các môn đệ buồn bã lắm.
24 Về đến thành Ca-bê-nam, Phê-rơ bị các nhân viên thu thuế Đền Thờ gạn hỏi: “Thầy của anh có đóng thuế không?”
25 Phê-rơ đáp: “Có chứ!”
Ông vào nhà định thưa chuyện với Chúa, nhưng Chúa hỏi trước: “Con nghĩ sao? Các vua chúa đánh thuế con cái trong nhà hay người ngoài?”
26 Phê-rơ thưa: “Người ngoài!” Chúa tiếp: “Còn con cái trong nhà khỏi đóng thuế.
27 Nhưng chúng ta không muốn để người ta phiền lòng, bây giờ con hãy ra biển câu cá. Được con cá đầu tiên, con banh miệng nó sẽ thấy một đồng bạc. Con lấy đồng bạc đó đem đóng thuế cho Ta với con!”
1 Lúc ấy, các môn đệ đến hỏi Chúa: “Ai là người lớn nhất trong Nước Trời?”
2 Chúa Giê-xu gọi một đứa trẻ đến gần, cho đứng giữa đám đông,
3 rồi dạy: “Nếu các con không được đổi mới, thành như em bé, các con sẽ chẳng được vào Nước Trời.
4 Ai khiêm tốn hạ mình như em bé này, là người lớn nhất trong Nước Trời.
5 Ai nhân danh Ta tiếp rước một em bé như nó, tức là tiếp rước Ta.
6 Nhưng nếu ai làm cho một em bé đã theo Ta mất đức tin, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy ném xuống biển còn hơn!
7 “Khốn cho thế giới đầy dẫy cạm bẫy tội lỗi! Cạm bẫy tất nhiên phải có, nhưng khốn cho ai gài bẫy để người khác phạm tội!
8 Vậy nếu tay hay chân xui các con phạm tội, hãy cắt bỏ nó đi! Thà què cụt mà lên Thiên đàng còn hơn lành lặn mà bị quăng vào lửa đời đời.
9 Nếu mắt xui các con phạm tội, hãy móc nó vứt đi! Thà chột mắt mà lên Thiên đàng còn hơn đủ hai mắt mà xuống hoả ngục.
10 “Các con phải thận trọng, đừng bao giờ khinh thường các em bé này! Vì Ta cho các con biết, thiên sứ của các em luôn luôn được quyền đến gần Cha Ta trên trời.
11 Vì Ta đến trần gian để cứu vớt người lầm đường lạc lối.
12 “Các con nghĩ xem, một người nuôi một trăm con chiên, nếu có mọât con thất lạc, người ấy không bỏ chín mươi chín con trên đồi, lặn lội tìm kiếm con chiên đi lạc hay sao?
13 Khi tìm được, người ấy hân hoan vác con chiên thất lạc trở về, vui mừng vì nó hơn vì chín mươi chín con được an toàn.
14 Cũng thế, Cha các con trên trời chẳng muốn một em nào trong đám trẻ này bị hư vong.
15 “Nếu anh em có lỗi với con, nên đến nói riêng cho anh ấy biết. Nếu anh ấy giác ngộ nhận lỗi, thì con được lại anh em.
16 Nếu anh không nghe, con nên mời một vài nhân chứng đến xác nhận điều con nói.
17 Nếu anh vẫn không nhận lỗi, con báo cáo cho Hội thánh. Nếu ngoan cố không nghe Hội thánh, anh sẽ bị Hội thánh tuyệt giao và khai trừ.
18 Ta quả quyết với các con, điều gì các con cấm đoán dưới đất sẽ bị cấm đoán trên trời, điều gì các con cho thực hành dưới đất sẽ được thực hành trên trời.
19 Ta cũng quả quyết: Nếu hai người trong các con đồng tâm cầu xin bất cứ điều gì, Cha Ta trên trời sẽ thực hiện điều đó.
20 Nếu hai ba người trong các con nhân danh Ta họp mặt, Ta sẽ đến với họ.”
21 Phê-rơ bước tới hỏi: “Con phải tha thứ mấy lần cho người có lỗi với con? Bảy lần là nhiều phải không, thưa Chúa?”
22 Chúa đáp: “Không! Bảy mươi lần bảy!
23 “Nước Trời giống như cuộc kết toán sổ sách của một nhà vua.
24 Khi đang tính sổ, người ta điệu vào một người mắc nợ vua sáu mươi triệu đồng.
25 Vì anh không có tiền trả, vua truyền lệnh đem bán anh, vợ con và tài sản để lấy tiền trả nợ.
26 “Nhưng anh quỳ xuống van lạy: ‘Xin bệ hạ triển hạn cho, tôi sẽ trả dần số nợ’
27 “Vua thương hại, tha hết nợ và trả tự do cho anh.
28 “Anh hí hửng ra về, giữa đường gặp người bạn nợ mình một trăm đồng, liền túm cổ đòi trả nợ ngay.
29 Người bạn quỳ xuống năn nỉ: ‘Xin anh triển hạn, tôi sẽ trả cho anh sòng phẳng.’
30 Nhưng anh không chịu, nhẫn tâm bắt bỏ tù cho đến khi trả hết nợ.
31 “Bạn hữu thấy chuyện đau lòng, liền báo cáo lên nhà vua.
32 Vua cho bắt người đã được tha hết nợ đến, khiển trách: ‘Ngươi thật là độc ác, bần tiện! Ta đã tha món nợ lớn cho ngươi vì ngươi khẩn khoản nài xin.
33 Sao ngươi không biết thương xót bạn, như Ta đã thương xót ngươi?”
34 Vua nổi giận, ra lệnh giam anh vào xà lim cho đến ngày thanh toán xong món nợ khổng lồ!
35 “Cha Ta trên trời đối xử với người không tha thứ anh em mình cũng như thế!”
1 Giảng dạy xong, Chúa Giê-xu lìa xứ Ga-li-lê, đến miền Đông sông Giô-đanh, xứ Giu-đê.
2 Một đoàn dân đông đi theo Chúa. Ngài chữa cho những người bệnh được lành.
3 Các thầy Biệt-lập đến chất vấn để gài bẫy Chúa: “Thầy nghĩ sao? Bất luận vì lý do nào, người chồng cũng được phép ly dị vợ mình không?”
4 Chúa đáp: “Các ông không đọc Thánh kinh sao? Thánh kinh chép: ‘Từ ban đầu, Thượng Đế tạo nên người nam, người nữ
5 và: ‘Người nam phải lìa cha mẹ để kết hợp với vợ mình, hai người thành một’
6 Vợ chồng không phải là hai nữa, nhưng chỉ là một. Vậy chẳng ai có thể phân ly những người Thượng Đế đã phối hợp.”
7 Họ lại hỏi: “Nếu thế, tại sao Mai-sen dạy người chồng khi muốn ly dị, phải trao cho vợ chứng thư ly dị?”
8 Chúa Giê-xu đáp: “Mai-sen cho phép ly dị vì lòng dạ các ông cứng cỏi, nhưng đó không phải ý định của Thượng Đế từ ban đầu.
9 Tôi quả quyết: người nào ly dị vợ, rồi cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình - trừ trường hợp ly dị vì vợ gian dâm.”
10 Các môn đệ thưa: “Nếu thế, thà đừng cưới vợ còn hơn!”
11 Chúa đáp: “Không phải mọi người đều có thể sống độc thân, chỉ những người được Thượng Đế giúp đỡ mà thôi.
12 Có người không có khả năng sinh sản từ lúc lọt lòng mẹ; có người mất khả năng ấy vì tay người ta; cũng có người từ khước hôn nhân vì Nước Trời. Người nào có đủ sức, cứ theo đó mà sống!”
13 Người ta đem trẻ con đến gần Chúa Giê-xu để Ngài đặt tay cầu nguyện. Các môn đệ quở trách họ, không cho quấy rầy Chúa.
14 Nhưng Chúa Giê-xu bảo: “Cứ để trẻ con đến gần Ta, đừng ngăn cản, vì Nước Trời thuộc về những người giống các em ấy.”
15 Trước khi đi nơi khác, Chúa đặt tay lên đầu ban phúc cho các em.
16 Một thanh niên đến hỏi Chúa: “Thưa Thầy, tôi phải làm điều thiện gì để được sống vĩnh cửu?”
17 Chúa Giê-xu đáp: “Tại sao anh hỏi Ta về điều thiện? Chỉ có một Đấng Thánh Thiện là Thượng Đế. Muốn hưởng sự sống vĩnh viễn, anh phải vâng giữ các điều răn.”
18 Anh hỏi tiếp: “Thưa, những điều nào?” Chúa đáp: “Đừng giết người; đừng ngoại tình, đừng trộm cắp; đừng làm chứng dối;
19 phải hiếu kính cha mẹ và yêu người đồng loại như chính bản thân.”
20 Anh tự hào: “Tôi đã vâng giữ những điều ấy. Vậy tôi còn thiếu gì nữa?”
21 Chúa đáp: “Muốn được hoàn toàn, anh về bán hết tài sản lấy tiền phân phát cho người nghèo để chứa của cải trên trời, rồi theo Ta.”
22 Nghe Chúa dạy, người thanh niên buồn rầu bỏ đi, vì anh rất giàu có.
23 Chúa Giê-xu liền bảo các môn đệ: “Người giàu vào Nước Trời thật khó!
24 Ta cho các con biết, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước của Thượng Đế.”
25 Nghe Chúa dạy, các môn đệ đều kinh ngạc: “Vậy thì ai được cứu?”
26 Chúa nhìn các môn đệ: “Đối với loài người, việc ấy không ai làm được. Nhưng Thượng Đế làm mọi việc được cả!”
27 Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy, vậy chúng con sẽ được gì?”
28 Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết với các con: Đến lúc Ta ngồi trên ngai vinh quang trong Nước Trời, các con là môn đệ Ta cũng sẽ ngồi trên mười hai ngai để xét xử mười hai chi tộc Y-sơ-ra-ên.
29 Người nào bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, vợ con và tài sản mình để theo Ta, sẽ nhận lại gấp trăm lần, và sẽ hưởng sự sống vĩnh cửu.
30 Tuy nhiên, nhiều người đang dẫn đầu sẽ lui lại hàng cuối, và nhiều người đang ở hàng cuối sẽ vượt lên hàng đầu!”
1 “Nước Trời giống trường hợp người chủ vườn nho, sáng sớm đi mướn công nhân về hái nho trong vườn.
2 Chủ thoả thuận trả mỗi ngày một đồng bạc, và đưa họ vào vườn làm việc.
3 “Vài giờ sau, chủ ra phố, thấy một số người đang đứng chờ xin việc làm.
4 Chủ bảo: ‘Vào vườn tôi hái nho, tôi sẽ trả tiền công sòng phẳng cho!’
5 Khoảng mười hai giờ trưa và ba giờ chiều, chủ lại mướn thêm công nhân như trước.
6 “Độ năm giờ chiều, chủ lại ra phố, thấy còn một số người đứng đó, liền hỏi: ‘Sao hôm nay các anh không làm việc?’
7 “Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi’ Chủ bảo: ‘Vào vườn tôi hái nho!’
8 “Đến tối, chủ bảo quản gia gọi công nhân vào lãnh tiền, người vào làm sau được phát trước.
9 Bắt đầu, người làm từ năm giờ chiều vào, mỗi người lãnh được một đồng bạc.
10 Lần lượt đến người làm từ sáng sớm, tưởng sẽ được nhiều hơn, nhưng mỗi người cũng lãnh được một đồng bạc.
11 Nhận tiền xong, họ phản đối:
12 ’Mấy người đến sau chỉ làm có một giờ, sao chủ trả cho họ bằng chúng tôi? Chúng tôi phải làm việc vất vả và phơi nắng suốt ngày!’
13 “Nhưng chủ trả lời: ‘Này bạn, tôi chẳng xử tệ với bạn đâu! Chính bạn đã thoả thuận làm việc mỗi ngày một đồng bạc.
14 Cầm tiền về đi! Chẳng qua là tôi muốn trả cho mấy người đến sau bằng bạn.
15 Chẳng có gì trái lẽ khi tôi sử dụng tiền tôi theo ý muốn. Hay bạn nổi lòng ganh tị thấy tôi tử tế rộng rãi với họ sao?.’”
16 Chúa kết luận: “Người đầu lui lại hàng cuối và người cuối vượt lên hàng đầu là thế.”
17 Trên đường lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đem riêng mười hai sứ đồ ra một nơi,
18 nói cho họ biết những việc sắp xảy ra:
“Chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, Ta sẽ bị phản bội, nộp cho các thầy trưởng tế và các thầy dạy luật, họ sẽ lên án xử tử Ta.
19 Rồi họ sẽ giao nộp Ta cho chính quyền La-mã; người La-mã sẽ chế giễu, đánh đập và đóng đinh Ta vào cây thập tự. Nhưng đến ngày thứ ba, Ta sẽ sống lại.”
20 Mẹ của Gia-cơ và Giăng đem hai con mình đến gần Chúa, quỳ lạy Ngài để xin một ân huệ.
21 Chúa hỏi: “Bà muốn xin gì?” Bà thưa: “Xin Chúa cho hai con tôi được ngồi bên phải và bên trái ngai của Chúa trên Nước Trời.”
22 Chúa đáp: “Bà không hiểu điều bà cầu xin!” Rồi Ngài quay lại hỏi Gia-cơ và Giăng: “Các con có thể uống chén mà Ta sắp uống không?” Họ liền đáp: “Thưa Thầy, chúng con uống được!”
23 Chúa dạy: “Các con sẽ uống chén Ta, nhưng việc ngồi bên cạnh Ta, Ta không có quyền định đoạt, vì những chỗ ấy dành cho những người Cha Ta lựa chọn.”
24 Mười sứ đồ kia rất là bực tức khi hay được điều Gia-cơ và Giăng cầu xin.
25 Nhưng Chúa gọi họ đến dạy bảo: “Các con biết vua chúa các dân tộc nước ngoài cai trị rất tàn ác, và bọn quan lại cũng đua nhau hà hiếp nhân dân.
26 Nhưng giữa các con, không ai làm điều đó. Trái lại, ai muốn làm lớn phải làm tôi tớ người khác.
27 Ai muốn lãnh đạo phải làm nô lệ cho anh em.
28 Các con nên bắt chước Ta, vì Ta đến trần gian không phải để cho người phục vụ, nhưng để phục vụ người, và hy sinh tính mạng cứu chuộc nhiều người.”
29 Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ rời thành Giê-ri-cô, một đoàn dân đông đi theo Ngài.
30 Có hai người mù đang ngồi bên lề đường, nghe Chúa Giê-xu đi ngang qua, liền kêu lớn: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”
31 Đoàn dân quở hai người mù, bảo không được la lối om sòm, nhưng hai người lại kêu lớn hơn: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”
32 Chúa Giê-xu dừng bước, cho gọi hai người mù đến hỏi: “Các anh muốn Ta giúp gì đây?”
33 Họ thưa: “Lạy Chúa, xin cho mắt chúng con được sáng!”
34 Chúa Giê-xu thương xót sờ mắt hai người. Lập tức mắt họ được sáng, họ liền đi theo Chúa.
1 Khi gần đến Giê-ru-sa-lem, ngang làng Bê-pha-giê trên sườn núi Ô-liu, Chúa Giê-xu sai hai môn đệ đi trước
2 và dặn: “Các con đi thẳng vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa cái buộc bên cạnh một lừa con. Cứ mở dây dắt chúng về đây cho Ta!
3 Nếu có ai hỏi, các con trả lời: ‘Chúa cần dùng chúng’, người ta sẽ cho đi.”
4 Việc xảy ra đúng theo lời tiên tri:
5 “Hãy loan báo cho nhân dân Giê-ru-sa-lem:
Vua các ngươi đang đến thăm
Khiêm tốn cưỡi lừa con.”
6 Hai môn đệ vâng lệnh ra đi, làm đúng điều Chúa dạy.
7 Họ dắt lừa cái và lừa con về, lót áo mình trên lưng để Chúa lên cưỡi.
8 Trong dân chúng, nhiều người lấy áo mình trải trên đường, người khác bẻ nhánh cây rải trước mặt Chúa.
9 Người vượt lên trước, kẻ chạy theo sau, tung hô: “Hoan hô Con vua Đa-vít!” ...“Hoan hô Sứ giả của Thượng Đế!.”.. “Hoan hô Thượng Đế Chí Cao!”
10 Cả thủ đô đều náo động khi Chúa tiến vào thành. Dân chúng thủ đô hỏi: “Ông này là ai?”
11 Đám đông theo Chúa đáp: “Nhà tiên tri Giê-xu, ở Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê!”
12 Chúa Giê-xu đi thẳng vào Đền Thờ, đuổi hết những người mua bán ra ngoài, lật đổ bàn của bọn đổi tiền và ghế của bọn bán bồ câu.
13 Chúa quở trách: “Thánh kinh chép: ‘Đền Thờ Ta là nơi cầu nguyện’, nhưng các anh đã biến thành sào huyệt trộm cướp!”
14 Lúc ấy, những người mù loà, què quặt kéo nhau đến với Chúa và được chữa lành trong Đền Thờ.
15 Tuy nhiên, các thầy trưởng tế và dạy luật thấy các phép lạ Chúa thực hiện và nghe tiếng trẻ con hoan hô ‘Con vua Đa-vít’ vang dậy Đền Thờ, họ lấy làm bực tức,
16 đến chất vấn Chúa: “Thầy có nghe bọn trẻ con nói gì không?”
Chúa đáp: “Có! Thế các ông chưa đọc câu Thánh kinh: ‘Người sẽ được các em bé miệng còn hôi sữa ca ngợi’ sao?”
17 Rồi Chúa bỏ họ, ra khỏi thủ đô, về trọ tại làng Bê-ta-ni đêm ấy.
18 Sáng hôm sau, lên đường vào thủ đô sớm. Chúa Giê-xu đói.
19 Ngài thấy một cây vả bên vệ đường, liền lại gần nhưng không thấy trái, chỉ toàn cành lá rườm rà. Chúa quở: “Cây này sẽ chẳng bao giờ ra trái nữa!” Cây vả lập tức héo khô.
20 Các môn đệ ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cây vả khô héo nhanh chóng như thế?”
21 Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết: Nếu các con có đức tin, không chút nghi ngờ, không những các con bảo cây vả khô đi, mà còn có thể ra lệnh thì núi này cũng bị bứng lên và quăng xuống biển.
22 Bất cứ điều gì các con cầu xin và tin quyết, các con sẽ nhận được.”
23 Chúa Giê-xu vào sân Đền Thờ giảng dạy. Thình lình, các thầy trưởng tế và các trưởng lão Do-thái bước vào hỏi Chúa: “Thầy cậy uy quyền gì để làm việc đó? Ai uỷ quyền cho Thầy?”
24 Chúa Giê-xu đáp: “Tôi cũng hỏi một câu, nếu các ông trả lời được, tôi sẽ giải đáp câu hỏi của các ông.
25 Lễ báp-tem của Giăng bắt nguồn từ đâu? Từ trời hay từ người?” Họ thảo luận với nhau: “Nếu ta nói từ trời, ông ấy sẽ hỏi: Sao các ông không tin Giăng?
26 Nếu ta nói từ người, thì nguy với nhân dân vì nhân dân đều công nhận Giăng là nhà tiên tri của Thượng Đế.”
27 Vậy họ thưa với Chúa: “Chúng tôi không biết!” Chúa đáp: “Nếu thế, tôi cũng không nói cho các ông biết nguồn gốc uy quyền của tôi.”
28 “Các ông nghĩ thế nào về chuyện này: Người kia có hai con trai. Ông bảo đứa con trưởng: ‘Con ơi, hôm nay con ra vườn nho làm việc!’
29 Nó đáp: ‘Con không muốn đi!’ nhưng sau hối hận, ra vườn làm việc.
30 Người cha lại sai đứa con thứ ra vườn. Nó nhanh nhẩu đáp: ‘Vâng, con đi ngay!’ Nhưng cứ ở nhà, không chịu đi.
31 Vậy người con nào vâng lời cha?”
Họ đáp: “Người con trưởng.”
Chúa Giê-xu tiếp: “Tôi quả quyết với các ông bọn thu thuế và gái giang hồ sẽ vào Nước Trời trước các ông.
32 Vì Giăng bảo các ông ăn năn, quay về Thượng Đế, nhưng các ông không nghe; còn bọn thu thuế và gái giang hồ tin lời Giăng. Các ông đã thấy rõ nhưng vẫn không chịu ăn năn và không tin lời Giăng.”
33 “Các ông nghe thêm ngụ ngôn này: Người kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào hầm ép nho, xây tháp canh, cho tá điền mướn rồi lên đường đi xa.
34 Đến mùa hái nho, chủ sai người nhà về thu hoa lợi.
35 Nhưng họ bị các tá điền bắt giữ; người bị đánh đập, người bị giết, người bị ném đá.
36 Chủ lại phái đến một nhóm tôi tớ đông hơn nữa. Họ cũng bị các tá điền đối xử tàn tệ và giết hại như trước.
37 Sau hết, chủ sai con trai mình đến gặp các tá điền, vì nghĩ rằng họ sẽ kính nể con mình.
38 Nhưng, khi vừa thấy con trai chủ, các tá điền bảo nhau: ‘Nó là con thừa tự, ta phải giết nó để chiếm đoạt tài sản!’
39 Họ liền bắt người con, kéo ra ngoài vườn nho rồi giết đi.
40 Vậy, khi chủ vườn nho trở về sẽ đối xử với các tá điền ấy ra sao?”
41 Họ đáp: “Chủ sẽ tiêu diệt bọn gian ác ấy, cho người khác mướn vườn, canh tác và nộp hoa lợi đúng mùa.”
42 Chúa Giê-xu hỏi: “Các ông chưa đọc lời Thánh kinh này sao? ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá móng. Đây là việc diệu kỳ Chúa đã thực hiện’
43 Tôi cho các ông biết: Chỗ của các ông trong Nước Trời sẽ dành cho những người biết nộp cho Chúa phần hoa lợi của Ngài.
44 Ai ngã vào tảng đá sẽ bị tan xác, còn tảng đá ấy rơi nhằm ai, sẽ nghiền họ ra bụi.”
45 Các thầy trưởng tế và Biệt-lập nghe Chúa giải thích, biết Ngài ám chỉ họ,
46 nên tìm cách bắt Chúa, nhưng còn e ngại nhân dân, vì nhân dân đều công nhận Chúa là nhà tiên tri.
1 Chúa Giê-xu thuật thêm một ngụ ngôn:.
2 “Nước Trời được ví như một nhà vua tổ chức tiệc cưới cho thái tử.
3 Vua cho người nhắc nhở tân khách đã được mời đến dự tiệc, nhưng họ đều từ chối.
4 Vua lại sai người khác giục giã: Tiệc đã dọn sẵn. Bò và thú béo đã nấu xong. Mời tân khách đến dự!’
5 Nhưng họ chẳng quan tâm, mỗi người cứ lo việc riêng. Người đi thăm ruộng, kẻ đi buôn bán.
6 Có người lại bắt các sứ giả hạ nhục và thủ tiêu.
7 “Vua nổi giận, cho quân đội tiêu diệt bọn sát nhân và thiêu huỷ thành phố của họ.
8 Rồi vua bảo các cận thần: ‘Tiệc cưới đã dọn xong, nhưng tân khách đã được mời đều không xứng đáng.
9 Vậy, cứ đi ra các đường phố lớn, gặp ai cũng mời về dự tiệc!’
10 “Họ đi khắp các ngã đường, đem về đủ hạng người, không phân biệt tốt xấu, nên phòng tiệc đầy dẫy tân khách ăn uống nhộn nhịp.
11 “Vua vào phòng tiệc, gặp một tân khách không mặc áo lễ (vua may sẵn cho mỗi người).
12 Vua hỏi: ‘Này bạn, sao đã vào đây mà không mặc áo lễ?’ Người ấy cứng miệng không đáp.
13 “Vua truyền tả hữu trói người ấy, ném ra ngoài, vào chỗ tối tăm đầy tiếng khóc lóc và nghiến răng.
14 Vì nhiều người được mời, nhưng ít người được chọn.”
15 Các thầy Biệt-lập họp nhau bàn mưu gài bẫy Chúa Giê-xu để có lý do bắt Ngài.
16 Họ sai người cùng đi với các đảng viên Hê-rốt đến hỏi Chúa: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân chính, lấy công tâm giảng dạy Đạo Thượng Đế, không nể sợ, thiên vị ai.
17 Xin Thầy cho biết: Có nên nộp thuế cho Hoàng đế La-mã không?”
18 Chúa Giê-xu biết rõ dụng ý họ, liền bảo: “Hạng đạo đức giả! Các ông muốn gài bẫy tôi sao?
19 Đưa tôi xem một đồng bạc!” Họ đưa cho Ngài một đồng bạc La-mã.
20 Chúa hỏi: “Hình và tên ai đây?”
21 Họ đáp: “Hoàng đế La-mã”
Chúa dạy: “Vậy, hãy nộp cho Hoàng đế những gì của Hoàng đế! Hãy trả lại cho Thượng Đế những gì thuộc về Ngài!”
22 Họ sửng sờ, không biết nói gì nên rút lui ngay.
23 Cũng ngày hôm ấy, các thầy Sa-đức (chủ trương không có sự sống lại) đến hỏi Chúa:
24 “Thưa Thầy, Mai-sen đã dạy: ‘Nếu người đàn ông nào qua đời không có con, thì em trai người đó sẽ lấy vợ goá của anh để sinh con nối dõi cho anh.’
25 Chúng tôi gặp trường hợp: Gia đình kia có bảy anh em, người anh cả cưới vợ rồi chết không con, để vợ lại cho em.
26 Rồi từ người thứ hai, thứ ba, cho đến người thứ bảy, việc xảy ra giống hệt như thế.
27 Sau đó, người đàn bà cũng chết.
28 Đến ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ làm vợ ai trong bảy anh em? Vì tất cả đều đã cưới nàng.”
29 Chúa Giê-xu đáp: “Các ông lầm lẫn vì không hiểu Thánh kinh, cũng chẳng hiểu quyền năng Thượng Đế.
30 Khi sống lại, không ai còn cưới vợ lấy chồng nữa, mọi người đều giống như thiên sứ.
31 Về người chết sống lại, các ông chưa đọc Lời Thượng Đế sao?
32 ’Ta là Thượng Đế của Áp-ra-ham, của Y-sác, và của Gia-cốp.’ Ngài không phải là Thượng Đế của người chết, nhưng Thượng Đế của người sống”
33 Nhân dân ngạc nhiên và khâm phục các lời dạy của Chúa.
34,35 Được tin Chúa làm cho các thầy Sa-đức cứng họng, các thầy Biệt-lập liền họp nhau tìm cách gài bẫy Ngài. Một thầy Biệt-lập làm luật sư đến chất vấn Chúa:
36 “Thưa Thầy, điều răn nào quan trọng nhất trong luật pháp?”
37 Chúa Giê-xu đáp: “‘Phải yêu thương Thượng Đế với cả tấm lòng, linh hồn và trí óc!’
38 Đó là điều răn thứ nhất và quan trọng nhất.
39 Điều răn thứ nhì cũng giống như thế: ‘Phải yêu thương người đồng loại như chính bản thân!’
40 Hai điều răn ấy làm nền tảng cho tất cả luật pháp và lời tiên tri. Ai giữ hai điều răn ấy là giữ được toàn bộ luật pháp.”
41 Thấy các thầy Biệt-lập vây quanh mình, Chúa Giê-xu hỏi:
42 “Các ông nghĩ thế nào về Chúa Cứu Thế? Ngài là dòng dõi của ai?” Họ đáp: “Dòng dõi Đa-vít.”
43 Chúa hỏi tiếp: “Tại sao Đa-vít được Thánh Linh cảm hứng, gọi Đấng Cứu Thế là Chúa?
44 ‘Thượng Đế bảo Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta!
Cho đến chừng Ta đặt kẻ thù dưới gót chân Con.’
45 Đa-vít đã gọi Ngài là Chúa, sao Ngài là dòng dõi của Đa-vít được?”
46 Các thầy Biệt-lập không biết giải đáp thế nào. Không ai dám chất vấn Chúa nữa.
1 Chúa Giê-xu dặn dân chúng và các môn đệ.
2 “Các thầy dạy luật và Biệt-lập đều chiếm địa vị của Mai-sen.
3 Các con nên vâng lời họ, nhưng đừng bắt chước việc họ làm, vì họ dạy thật giỏi nhưng không thực hành.
4 Họ đặt ra bao nhiêu luật lệ khắt khe buộc người khác phải vâng giữ, nhưng chính họ không giữ một điều nào!
5 “Làm việc gì, họ cũng nhằm mục đích phô trương. Họ đeo các thẻ bài da thật lớn, mặc áo lễ thêu tua dài thậm thượt.
6 Họ ưa ngồi ghế danh dự trong phòng tiệc và hội trường.
7 Họ thích được người ta kính chào ngoài đường phố và xưng họ là ‘Thầy.’
8 Các con đừng chịu người ta gọi mình là ‘Thầy’, vì chỉ Thượng Đế là Thầy, còn các con đều là anh em.
9 Đừng nhận người nào làm ‘Cha’ vì chỉ Thượng Đế là Cha của mọi người.
10 Đừng chịu ai gọi mình là ‘Chủ’ vì các con chỉ có một Chủ là Chúa Cứu Thế.
11 Các con càng khiêm tốn phục vụ người thì càng được tôn trọng. Ai muốn lãnh đạo, phải làm đầy tớ người khác.
12 Ai tự đề cao sẽ bị hạ thấp, ai khiêm tốn hạ mình sẽ được nâng cao.”
13 “Khốn cho giới dạy luật và Biệt-lập, hạng đạo đức giả! Các ông đóng sập cửa Nước Trời trước mặt người ta. Các ông đã không chịu bước vào mà ai muốn vào lại ngăn cản.
14 Các ông làm ra vẻ thánh thiện bằng cách đọc những bài cầu nguyện tràng giang đại hải, nhưng đồng thời cướp đoạt nhà cửa của những quả phụ cô đơn. Vì thế các ông sẽ bị hình phạt nặng hơn.
15 “Khốn cho các ông, hạng giả nhân giả nghĩa! Các ông đi khắp các đường thuỷ, đường bộ tuyển mộ một người theo phe mình, để rồi huấn luyện người ấy trở thành hiểm độc gấp đôi các ông.
16 “Khốn cho các ông, hạng lãnh đạo mù quáng! Các ông dạy người ta: ‘Lời thề trước Đền Thờ không quan trọng, nhưng ai chỉ vàng của Đền Thờ mà thề mới buộc phải giữ lời thề ấy.’
17 Thật là mù quáng, khờ dại! Chính Đền Thờ làm cho vàng ra thánh, vậy giữa vàng và Đền Thờ, bên nào quan trọng hơn?
18 Các ông còn dạy: ‘Lời thề trước bàn thờ không quan trọng, nhưng ai thề trước lễ vật trên bàn thờ mới phải giữ lời thề.”
19 Thật là mù quáng! Chính bàn thờ làm cho lễ vật ra thánh, vậy giữa bàn thờ và lễ vật, bên nào quan trọng hơn?
20 Vì ai thề trước bàn thờ là hứa nguyện trước bàn thờ và lễ vật trên bàn thờ.
21 Ai thề trước Đền Thờ là hứa nguyện trước Đền Thờ và Chúa ngự trong Đền Thờ.
22 Ai chỉ trời mà thề là hứa nguyện trước ngai Thượng Đế và Đấng ngự trên ngai.
23 “Khốn cho giới dạy luật và Biệt-lập, hạng lấy vải thưa che mắt thánh! Các ông dâng một phần mười bạc hà, thì là và rau cần mà bỏ qua những điều quan trọng hơn trong luật pháp: công lý, nhân từ và thành tín. Đúng ra phải giữ những điều này, nhưng không được bỏ những điều kia.
24 Hạng lãnh đạo mù quáng, các ông vờ lọc cho ra con muỗi mắt mà nuốt trửng con lạc đà!
25 “Khốn cho giới dạy luật và Biệt-lập, hạng đạo đức giả! Các ông lau chùi bên ngoài bát đĩa còn bên trong lại đầy dẫy những tham nhũng và phóng dục.
26 Này, phái Biệt-lập mù quáng, trước hết phải rửa sạch bề trong bát đĩa rồi bề ngoài mới sạch.
27 “Khốn cho giới dạy luật và Biệt-lập, hạng giả nhân giả nghĩa! Các ông giống những ngôi cổ mộ, sơn phết bên ngoài thật đẹp mà bên trong đầy xương người chết và mọi thứ dơ bẩn.
28 Cũng thế, các ông khoác chiếc áo đạo đức để che dấu lòng gian trá, vô đạo.
29 “Khốn cho giới dạy luật và Biệt-lập, hạng đạo đức giả! Các ông xây mộ cho các nhà tiên tri và trang trí đài kỷ niệm các nhà đạo đức
30 rồi tuyên bố: ‘Nếu sống vào thời ấy, chúng tôi đã không về hùa với tổ phụ mà sát hại các nhà tiên tri.’
31 Như thế, các ông tự nhận mình là con cháu kẻ giết người!
32 Các ông theo gót người xưa, làm cho tội ác của họ thêm đầy tràn.
33 “Các ông hiểm độc như rắn hổ mang, đúng tông đúng giống như thế, làm sao thoát khỏi cực hình trong địa ngục?
34 “Tôi sẽ sai các tiên tri, các nhà triết học và giáo sư đến với các ông. Các ông sẽ đóng đinh người này trên cây thập tự, đánh đập người khác rách da nát thịt trong các hội trường, truy nã họ từ thành này sang thành khác.
35 Như thế, các ông phải chịu trách nhiệm về huyết của những người công chính đổ ra khắp đất, từ huyết A-bên cho đến huyết Xa-cha-ri con trai Ba-ra-chi, người đã bị các ông giết giữa Đền Thờ và bàn thờ.
36 Tôi xác nhận: Chính thế hệ này phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
37 “Giê-ru-sa-lem! Giê-ru-sa-lem! Thủ đô đã giết các nhà tiên tri, và ném đá sát hại các sứ giả của Thượng Đế! Đã bao lần Ta muốn tập họp các con như gà mẹ túc con về ấp ủ dưới cánh, nhưng chẳng ai nghe.
38 Vì thế, nhà các con sẽ hoang vắng tiêu điều.
39 Ta cho các con biết: Các con sẽ không còn thấy Ta nữa, cho đến ngày các con hoan nghênh sứ giả của Thượng Đế.”
1 Chúa Giê-xu bước ra khỏi Đền Thờ; các môn đệ lại gần, xin Ngài xem các công trình kiến trúc Đền Thờ.
2 Nhưng Chúa bảo: “Đền Thờ nguy nga các con trông thấy đây, một ngày kia sẽ bị san bằng, không có đến hai tảng đá chồng lên nhau nữa!”
3 Khi Chúa ngồi trên sườn núi Ô-liu, các môn đệ đến hỏi riêng: “Xin Thầy cho chúng con biết khi nào việc ấy xảy ra, và có dấu hiệu gì báo trước ngày Chúa trở lại và thời kỳ tận thế?”
4 Chúa Giê-xu đáp: “Phải thận trọng để các con khỏi bị lừa gạt!
5 Nhiều người sẽ mạo danh Ta, tự xưng là Chúa Cứu Thế, làm cho nhiều người lầm lạc.
6 Các con sẽ nghe chiến tranh bùng nổ, và những tin tức khủng khiếp về chiến tranh. Đừng bối rối, vì các biến cố ấy phải xảy ra, nhưng chưa đến ngày tận thế.
7 Dân tộc này sẽ tiến đánh dân tộc khác, nước nọ tuyên chiến với nước kia. Nhiều xứ sẽ gặp nạn đói và động đất.
8 Đó chỉ là giai đoạn đầu của cơn đại nạn.
9 “Khi ấy, người ta sẽ khủng bố giết hại các con. Tất cả các dân tộc đều ghen ghét các con vì các con thuộc về Ta.
10 Nhiều người sẽ bỏ đạo, phản bội nhau và ghen ghét nhau.
11 Nhiều tiên tri giả sẽ nổi lên quyến rũ nhiều người vào con đường lầm lạc.
12 Vì tội ác lan tràn, tình yêu thương của nhiều người sẽ lạnh nhạt.
13 Nhưng ai nhẫn nhục chịu đựng cho đến cuối cùng, sẽ được cứu.
14 Phúc âm Nước Trời phải được công bố khắp thế giới cho mọi dân tộc đều biết, rồi mới đến ngày tận thế.
15 “Khi các con thấy vật ghê tởm đặt tại nơi thánh mà Đa-ni-ên đã nói trước (người đọc phải lưu ý),
16 ai đang ở xứ Giu-đê phải trốn lên miền đồi núi!
17 Ai đứng ngoài hiên đừng quay vào nhà góp nhặt của cải!
18 Ai ở ngoài đồng, đừng trở về nhà lấy áo!
19 Trong những ngày đó, không ai khổ cho bằng đàn bà có thai hay có con mọn!
20 Các con hãy cầu nguyện để cuộc lánh nạn đừng xảy vào ngày thứ bảy hay giữa mùa đông.
21 Vì khi ấy sẽ có tai hoạ khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử, và trong tương lai cũng chẳng bao giờ có nữa.
22 Nếu những ngày tai hoạ không được rút ngắn, cả nhân loại sẽ bị diệt vong. Nhưng vì con dân Chúa, số ngày khủng khiếp sẽ giảm bớt.
23 “Khi ấy, nếu ai bảo các con: ‘Chúa Cứu Thế vừa đến nơi kia!’ các con đừng tin.
24 Vì nhiều người sẽ mạo nhận là Chúa Cứu Thế, hay tiên tri, làm phép lạ để lừa gạt nhiều người, có thể đánh lừa cả con dân Chúa.
25 Ta nói trước để các con đề phòng!
26 “Nếu có người bảo: ‘Chúa Cứu Thế ở ngoài sa mạc!’ các con đừng đi tìm, hoặc họ nói: ‘Chúa đang ẩn nơi kia!’ cũng đừng tin.
27 Vì Ta sẽ đến như chớp nhoáng chiếu rực khắp vòm trời trong nháy mắt. Đông phương hay Tây phương cũng sẽ đồng thời thấy Ta.
28 Xác chết nằm đâu, chim kên kên tụ họp tại đó.
29 “Ngay sau ngày đại nạn, mặt trời sẽ tối tăm, mặt trăng cũng không chiếu sáng, các vì sao trên trời sẽ rơi rụng, các quyền lực dưới bầu trời sẽ rúng chuyển.
30 Khi ấy, dấu hiệu Ta trở lại địa cầu sẽ xuất hiện trên trời. Khắp thế giới sẽ than khóc, mọi dân tộc sẽ trông thấy Ta giáng xuống trong mây trời với vinh quang và uy quyền tuyệt đối.
31 Ta sẽ sai các thiên sứ thổi kèn vang dội để tập họp con dân Ta khắp bốn phương, từ những nơi chân trời góc biển.
32 “Các con nên rút tỉa bài học cây vả: Khi cây đâm chồi nẩy lộc, các con biết sắp đến mùa hạ.
33 Cũng thế, khi thấy các biến cố ấy, các con biết ngày Ta trở lại rất gần, Ta đã đến ngay bên cửa.
34 Ta quả quyết, thời đại này chưa chấm dứt, các biến cố ấy đã xảy ra rồi.
35 Trời đất sẽ tiêu tan nhưng lời Ta vẫn còn mãi mãi.
36 “Không một ai biết được ngày giờ tận thế. Các thiên sứ và Ta cũng thế. Chỉ Cha biết mà thôi.
37,38 “Thế giới vẫn an nhiên hưởng thụ - cưới gả, tiệc tùng - y như thời Nô-ê trước nạn hồng thuỷ.
39 Chẳng ai tin nước lụt sẽ tràn ngập, cuốn sạch mọi người. Ngày Ta trở lại cũng thế.
40 Khi ấy, hai người đang làm ruộng, một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
41 Hai người đang xay lúa, một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
42 Các con phải cảnh giác vì không biết lúc nào Chúa mình sẽ đến.
43 Nên nhớ, nếu chủ nhà biết trước giờ nào bọn gian phi đến, tất phải canh gác đề phòng để khỏi bị mất trộm.
44 Các con phải luôn luôn sẵn sàng vì Ta sẽ đến vào giờ các con không ngờ.
45 “Ai là quản gia trung thành, khôn ngoan, được chủ uỷ thác coi sóc người nhà và phân phát thực phẩm cho họ đúng giờ?
46 Người ấy sẽ được khen ngợi khi chủ trở về thấy đang làm trọn bổn phận;
47 chắc chắn chủ sẽ cho cai quản tất cả tài sản mình.
48 “Nhưng, một quản gia bất trung sẽ tự nhủ: ‘Chủ ta còn lâu mới về!’
49 rồi hành hạ người nhà, ăn uống say sưa.
50 Chủ sẽ trở về trong giờ nó không ngờ.
51 Nó sẽ bị hình phạt nặng nề, và chịu chung số phận với bọn giả nhân giả nghĩa, mãi mãi than khóc và nghiến răng.”
1 “Lúc ấy, Nước Trời sẽ giống trường hợp mười cô trinh nữ cầm đèn đi rước chàng rể;
2 năm cô khôn, năm cô dại.
3,4 Các cô dại cầm đèn mà quên đem thêm dầu, trong khi các cô khôn đem dầu theo để châm vào đèn.
5,6 Vì chàng rể đến trễ, các cô đều ngủ gục. Đến khuya, có tiếng gọi: ‘Chàng rễ sắp đến! Mau ra nghênh tiếp!’
7,8 “Tất cả bừng tỉnh, mở mắt chuẩn bị đèn dầu. Các cô dại thấy đèn mình cạn dầu sắp tắt, liền nài nỉ các bạn chia cho tí dầu.
9 “Các cô khôn từ khước: ‘Chúng tôi không có đủ dầu để chia sớt. Các chị nên ra quán mua!’
10 “Khi các cô ra quán, chàng rễ đến. Năm cô sẵn sàng chờ đợi đều được vào dự tiệc cưới, rồi cửa đóng lại.
11 “Còn năm cô dại khi quay lại, đứng ngoài gõ cửa, nài nỉ: ‘Xin mở cửa cho chúng tôi!’
12 Nhưng chàng rể đáp: ‘Các chị phải đi nơi khác! Muộn quá rồi!’
13 “Vậy, phải cảnh giác chờ đợi vì các con không biết ngày giờ Ta trở lại.”
14 “Nước Trời cũng giống trường hợp người chủ sắp lên đường viễn du, gọi các đầy tớ vào, uỷ thác cho họ tài sản mình.
15 Chủ giao cho mỗi người tuỳ khả năng; người thứ nhất 50 lạng vàng, người thứ hai 20 lạng và người thứ ba 10 lạng.
16 “Sau khi chủ lên đường, người lãnh 50 lạng lập tức kinh doanh, lời được 50 lạng.
17 Người nhận 20 lạng cũng đầu tư, thu lời 20 lạng.
18 Còn người nhận 10 lạng đào đất chôn giấu số vàng của chủ.
19 “Sau một thời gian khá lâu, chủ trở về, tính sổ với các đầy tớ.
20 Người nhận 50 lạng đem thêm 50 lạng đến trình: ‘Thưa chủ, 50 lạng vàng chủ giao, tôi làm lời thêm được 50 lạng nữa.’
21 Chủ khen : ‘Tốt lắm, con rất ngay thật trung thành. Con đã trung thành trong việc nhỏ, nên sẽ được uỷ thác nhiều việc lớn. Con đến đây chung vui với Ta!’
22 “Người lãnh 20 lạng cũng bước đến: ‘Thưa chủ, 20 lạng vàng chủ giao, tôi làm lợi thêm được 20 lạng nữa.’
23 Chủ khen: ‘Tốt lắm, con rất ngay thật trung thành. Con đã trung thành trong việc nhỏ, nên sẽ được uỷ thác nhiều việc lớn. Con đến đây chung vui với Ta!’
24 “Người nhận 10 lạng đến phân trần: ‘Thưa chủ, tôi biết chủ khắt khe, hay gặt hái trong chỗ không gieo, thu hoạch ở nơi không trồng.
25 Vì lo sợ, nên tôi tìm chỗ chôn giấu vàng của chủ, và đây, tôi xin gửi lại số vàng cho chủ.’
26 Chủ quở trách: ‘Anh thật gian ngoa lười biếng! Đã biết Ta thu hoạch lợi tức,
27 sao anh không gửi số vàng ấy vào ngân hàng để khi tôi về lấy cả vốn lẫn lời?’
28 Rồi chủ ra lệnh: ‘Đem 10 lạng này cho người có 100 lạng!
29 Vì ai có, sẽ được thêm đến mức dư dật; còn ai không có, dù còn gì cũng bị lấy đi.
30 Còn tên đầy tớ vô dụng kia, đem quăng nó vào chỗ tối tăm, đầy tiếng than khóc và nghiến răng!’
31 “Khi Ta quang vinh trở lại địa cầu với tất cả các thiên sứ thánh, Ta sẽ ngồi trên ngôi vinh hiển.
32 Tất cả các dân tộc sẽ tập họp trước mặt Ta. Ta sẽ phân chia họ làm hai, như người chăn chia chiên với dê,
33 sắp người công chính đứng bên phải và người gian ác bên trái.
34 Ta sẽ bảo nhóm người bên phải: ‘Những người được Cha Ta ban phúc! Hãy vào hưởng cơ nghiệp Ta đã chuẩn bị cho các con từ khi sáng tạo trời đất!
35 Vì lúc Ta đói, các con cho Ta ăn; Ta khát, các con cho Ta uống; Ta tỵ nạn, các con tiếp rước Ta về nhà;
36 Ta rách rưới, trần truồng, các con mặc áo cho Ta; Ta đau yếu và bị tù, các con thăm viếng Ta.’
37 “Lúc ấy, những người công chính sẽ ngạc nhiên: ‘Thưa Chúa, có khi nào chúng con thấy Chúa đói mà mời ăn, thấy Chúa khát mà mời uống đâu?
38 Hoặc gặp Chúa tỵ nạn mà tiếp đãi, thấy Chúa rách rưới mà mặc áo,
39 hay biết Chúa đau ốm và bị tù mà thăm viếng đâu?’
40 “Ta sẽ giải thích: ‘Các con tiếp đãi anh em Ta tức là tiếp đãi Ta!’
41 “Ta cũng sẽ bảo nhóm người bên trái: ‘Những người gian ác đáng nguyền rủa kia! Đi ngay vào lò lửa đời đời không hề tắt dành cho Sa-tan và các quỷ sứ!
42 Vì Ta đói các ngươi không cho Ta ăn; Ta khát các ngươi không cho Ta uống;
43 Ta tỵ nạn, các ngươi không tiếp đón Ta; Ta rách rưới các ngươi không mặc áo cho Ta; Ta đau ốm và bị tù, các ngươi không thăm viếng Ta!’
44 “Họ sẽ thắc mắc: ‘Thưa Chúa, chúng con có bao giờ thấy Chúa đói khát đâu? có bao giờ thấy Chúa tỵ nạn, rách rưới, đau ốm hay bị giam cầm đâu mà săn sóc giúp đỡ?’
45 “Ta sẽ giải đáp: ‘Các ngươi từ chối không cứu giúp một anh em hèn mọn nhất của Ta, tức là các ngươi khước từ Ta!’
46 Rồi người ác bị đưa vào nơi hình phạt đời đời, còn người công chính được hưởng sự sống vĩnh cửu.”
1 Giảng dạy xong, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ:
2 “Các con biết còn hai ngày nữa đến lễ Vượt qua, Ta sẽ bị phản bội và đóng đinh trên cây thập tự.”
3 Chính lúc ấy, các thầy trưởng tế và các trưởng lão Do-thái họp tại dinh thầy Tế lễ tối cao Cai-phe,
4 tìm mưu kế xảo trá để bắt giết Chúa Giê-xu.
5 Họ quyết định chờ qua ngày lễ, để dân chúng khỏi náo động.
6 Chúa Giê-xu vào nhà Si-môn, một người cùi tại làng Bê-ta-ni.
7 Chúa đang ngồi ăn, một thiếu phụ bước vào, mang theo bình ngọc thạch đựng dầu thơm rất đắt tiền. Chị đổ trên đầu Chúa.
8 Các môn đệ tức giận trách: “Phí của quá!
9 Sao không đem bán bình dầu thơm lấy số tiền lớn cứu trợ người nghèo?”
10 Biết dụng ý của họ, Chúa Giê-xu can thiệp: “Sao các con quở trách chị ấy? Chị đã làm một việc tốt đẹp cho Ta.
11 Các con còn nhiều cơ hội giúp đỡ người nghèo, nhưng không có Ta luôn luôn.
12 Chị đã xức dầu tẩm liệm thân Ta trước ngày tống táng.
13 Ta cho các con biết việc làm của chị hôm nay sẽ được nhắc nhở ca tụng khắp thế giới, tại những nơi Phúc âm được truyền bá.”
14 Lúc ấy, một sứ đồ tên Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đến tiếp xúc với các thầy trưởng tế.
15 Giu-đa hỏi: “Nếu tôi bắt Thầy tôi nộp cho các ông, các ông thưởng bao nhiêu?” Họ đồng ý trả ba mươi lạng bạc, và cân ngay số bạc cho Giu-đa.
16 Từ đó, Giu-đa tìm cơ hội nộp Chúa.
17 Ngày đầu lễ Vượt qua - trong ngày lễ này, người Do-thái chỉ ăn bánh không men - các môn đệ đến hỏi Chúa Giê-xu: “Thầy muốn ăn lễ Vượt qua tại đâu? Xin Thầy chỉ bảo để chúng con sửa soạn.”
18 Chúa đáp: “Các con vào thành tìm một người, rồi nói: ‘Thầy bảo: Giờ Ta gần đến, Ta và các môn đệ sẽ dự lễ Vượt qua tại nhà anh.’”
19 Các môn đệ làm đúng theo lời Chúa Giê-xu và chuẩn bị lễ Vượt qua.
20 Đến tối, Chúa Giê-xu ngồi ăn với mười hai sứ đồ.
21 Giữa bữa ăn, Chúa tiết lộ: “Ta bảo thật, một người trong các con sẽ phản Ta!”
22 Các môn đệ vô cùng buồn bực, lần lượt hỏi Chúa: “Thưa Thầy, có phải con không?”
23 Chúa đáp: “Người nào nhúng bánh vào đĩa với Ta là người phản Ta.
24 Ta phải hy sinh như lời Thánh kinh nói trước, nhưng khốn cho kẻ phản Ta, thà nó chẳng sinh ra còn hơn!” Giu-đa cũng giả vờ hỏi: “Thưa Thầy, có phải con không?” Chúa đáp: “Con chứ còn ai nữa!”
26 Khi đang ăn, Chúa Giê-xu lấy bánh, cảm tạ Thượng Đế rồi bẻ ra chia cho các môn đệ. Ngài dạy: “Đây là thân thể Ta, các con hãy lấy ăn!”
27 Chúa cũng rót nước nho, cảm tạ rồi đưa cho các môn đệ: “Các con hãy uống vì đây là máu Ta, máu đổ ra cho nhiều người được tha tội, ấn chứng Giao ước mới giữa Thượng Đế và nhân loại.
29 Ta cho các con biết: Ta sẽ không uống nước nho này nữa cho đến ngày uống nước nho mới với các con trong Nước Cha Ta.”
30 Hát thánh ca xong, Chúa Giê-xu và các môn đệ lên núi Ô-liu.
31 Chúa thổ lộ: “Đêm nay, các con đều lìa bỏ Ta! Vì Thánh kinh đã viết: ‘Ta sẽ đánh người chăn, và bầy chiên tan tác.’
32 Nhưng sau khi sống lại, Ta sẽ qua xứ Ga-li-lê gặp các con.”
33 Phê-rơ thưa: “Con sẽ chẳng bao giờ xa Thầy, dù mọi người bỏ chạy!”
34 Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết: đêm nay trước khi gà gáy, con sẽ chối Ta ba lần.”
35 Phê-rơ thưa: “Con thà chết còn hơn chối Thầy!” Các môn đệ khác cũng đều quả quyết như thế.
36 Chúa Giê-xu đưa các môn đệ vào vườn Ghết-sê-ma-nê căn dặn: “Các con ngồi đây, đợi Ta đi cầu nguyện đàng kia!”
37 Chúa chỉ đem Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng theo Ngài. Từ lúc đó, Ngài cảm thấy đau buồn sầu não vô cùng.
38 Ngài bảo họ: “Linh hồn Ta buồn rầu tột độ! Các con ở đây thức canh với Ta!”
39 Chúa đi một quãng, rồi quỳ gối sấp mặt xuống đất cầu nguyện: “Cha ơi, nếu có thể được, xin cho Con khỏi uống chén này, nhưng xin theo ý Cha, chứ không theo ý Con!”
40 Khi quay lại, Chúa thấy ba môn đệ đang ngủ gục, liền gọi: “Phê-rơ! Con không thức với Ta được một giờ sao?
41 Phải tỉnh thức và cầu nguyện để khỏi sa vào vòng cám dỗ! Vì tâm linh thật muốn, nhưng thể xác yếu đuối.”
42 Chúa đi cầu nguyện lần thứ nhì: “Thưa Cha, nếu chén này không thể dẹp bỏ được cho đến khi Con uống xong, xin ý Cha được thực hiện!”
43 Lần này, Chúa quay lại thấy các môn đệ vẫn ngủ, mắt nhắm nghiền,
44 nên Ngài đi cầu nguyện lần thứ ba, cũng xin như lần trước.
45 Chúa trở lại, bảo các môn đệ: “Giờ này các con còn ngủ sao? Đã đến lúc Ta bị phản nộp vào tay bọn gian ác.
46 Đứng dậy, đi với Ta! Này, kẻ phản Ta đã tới!”
47 Chúa còn đang nói, Giu-đa, một sứ đồ xông đến. Theo sau, có một đoàn người cầm gươm dao, gậy gộc, là tay sai của các thầy trưởng tế và các trưởng lão.
48 Tên phản Chúa đã ra ám hiệu: “Tôi hôn người nào, các anh cứ bắt giữ ngay!”
49 Giu-đa trân tráo xông thẳng đến chào Chúa: “Lạy Thầy!” rồi hôn Chúa.
50 Chúa Giê-xu đáp: “Bạn ơi, cứ làm cho xong việc của bạn đi!” Bọn kia liền xông vào bắt giữ Chúa.
51 Một môn đệ của Chúa rút gươm chém đầy tớ của thầy Tế lễ tối cao, đứt mất một vành tai.
52 Tuy nhiên, Chúa Giê-xu bảo: “Con tra ngay gươm vào vỏ! Vì ai cầm gươm sẽ bị giết bằng gươm.
53 Con chẳng biết Ta có quyền xin Cha mười hai quân đoàn thiên sứ đến bảo vệ Ta sao?
54 Nhưng nếu thế thì lời Thánh kinh đã viết về các việc này làm sao ứng nghiệm được?”
55 Chúa Giê-xu hỏi đoàn người bắt Ngài: “Tôi đâu phải trộm cướp mà các anh đem gươm dao, gậy gộc đến bắt? Hằng ngày tôi vẫn ngồi giảng dạy trong Đền Thờ, sao các anh không bắt tôi?
56 Nhưng mọi việc xảy ra đây đều làm ứng nghiệm lời các nhà tiên tri trong Thánh kinh.”
Khi ấy, tất cả các môn đệ đều bỏ chạy.
57 Bắt được Chúa rồi, người Do-thái liền giải Ngài đến dinh thầy Tế lễ tối cao Cai-phe. Các thầy dạy luật và các trưởng lão đã họp mặt đông đủ trong dinh.
58 Phê-rơ theo sau Chúa xa xa, cho đến khi vào sân dinh thầy Tế lễ tối cao. Ông len lỏi ngồi chung với bọn tuần cảnh để theo dõi mọi diễn biến.
59 Các thầy trưởng tế và cả Hội đồng Quốc gia tìm bằng chứng dối để khép Chúa vào tội tử hình.
60 Dù nhiều người đứng lên vu cáo đủ điều, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy bằng chứng nào có đủ giá trị. Cuối cùng, hai người tiến lên tố cáo:
61 “Người này doạ sẽ phá nát Đền Thờ Thượng Đế rồi xây cất lại trong ba ngày!”
62 Thầy Tế lễ tối cao vùng đứng dậy, hỏi Chúa Giê-xu: “Sao, anh trả lời thế nào về lời tố cáo đó?”
63 Chúa Giê-xu vẫn im lặng không đáp. Thầy Tế lễ tối cao tiếp: “Tôi buộc anh thề trước Thượng Đế hằng sống, và khai cho chúng tôi biết, anh có phải là Chúa Cứu Thế, Con Thượng Đế không?”
64 Chúa Giê-xu đáp: “Phải! Tôi quả quyết: Trong tương lai, các ông sẽ thấy tôi ngồi bên phải ngai Thượng Đế và cỡi mây trời trở lại trần gian.”
65 Thầy Tế lễ tối cao xé toạc chiếc áo lễ đang mặc, thét lên: “Phạm thượng! Chúng ta cần gì nhân chứng nữa! Quý ngài vừa nghe tận tai lời phạm thượng đó.
66 Vậy quý Ngài quyết định thế nào?” Các lãnh tụ Do-thái đáp: “Nó đáng bị tử hình!”
67 Họ đua nhau khạc nhổ vào mặt Chúa, đánh đấm, tát tai Ngài,
68 rồi nói: “Này, Chúa Cứu Thế, có giỏi thì đoán xem ai vừa đánh anh đó?”
69 Phê-rơ vẫn ngồi ngoài sân. Một đầy tớ gái đến nhìn mặt Phê-rơ: “Anh cũng là đồ đệ của Giê-xu, người Ga-li-lê, chứ gì!”
70 Nhưng Phê-rơ chối trước mặt mọi người: “Chị nói gì, tôi không hiểu!”
71 Thấy ông đi ra cổng, một chị đầy tớ khác báo cho bọn gác cổng: “Anh này là đồ đệ của Giê-xu người Na-xa-rét!”
72 Phê-rơ lại chối: “Tôi thề chẳng hề quen biết người đó!”
73 Một lát sau, bọn người đứng chung quanh lại tố Phê-rơ: “Đúng rồi! Anh cũng thuộc bọn Giê-xu! Anh nói đặc giọng Ga-li-lê, còn chối cãi gì nữa!”
74 Phê-rơ liền thề độc: “Tôi không hề quen biết người đó! Nếu tôi dối trá, xin trời tru đất diệt!” Lập tức có tiếng gà gáy.
75 Phê-rơ sực nhớ lời Chúa Giê-xu: “Trước khi gà gáy, con sẽ chối Ta ba lần!” Ông bước ra ngoài khóc lóc đắng cay.
1 Trời vừa sáng, các thầy trưởng tế và các trưởng lão Do-thái bàn định kế hoạch giết Chúa.
2 Họ xiềng Ngài thật chặt rồi giải qua Phi-lát, tổng trấn La-mã.
3 Thấy Chúa bị kết án nặng nề, Giu-đa hối hận liền đem ba mươi lạng bạc trả lại các thầy trưởng tế và các trưởng lão.
4 Giu-đa than thở: “Tôi có tội, vì phản bội người vô tội!” Họ lạnh lùng đáp: “Mặc anh chứ! Việc ấy liên hệ gì đến chúng tôi?”
5 Giu-đa đem vất bạc vào trong Đền Thờ rồi ra ngoài thắt cổ chết.
6 Các thầy trưởng tế lượm bạc lên, bảo nhau: “Bạc này dính dấp máu người, không được để trong kho thánh!”
7 Họ quyết định dùng số bạc mua đám đất của thợ gốm để làm nghĩa trang chôn người nước ngoài.
8 Vì thế, người ta gọi đám đất đó là ‘Cánh đồng huyết.’
9 Việc xảy ra đúng theo lời tiên tri Giê-rê-mi: “Họ lấy ba mươi lạng bạc, là giá dân Y-sơ-ra-ên định cho người,
10 và dùng số bạc mua cánh đồng của thợ gốm, như lời Chúa truyền bảo tôi.”
11 Chúa Giê-xu đứng trước toà Phi-lát, tổng trấn La-mã. Tổng trấn hỏi: “Anh có phải là Vua dân Do-thái không?” “Phải!” Chúa đáp.
12 Nhưng khi các thầy trưởng tế và các trưởng lão tranh nhau vu cáo, Chúa không buồn đối đáp.
13 Phi-lát nhắc: “Anh không nghe họ tố cáo anh đủ điều đó sao?”
14 Nhưng Chúa vẫn im lặng, khiến tổng trấn vô cùng ngạc nhiên.
15 Hằng năm, đến Lễ Vượt qua, tổng trấn có lệ tha một tử tù theo lời thỉnh cầu của nhân dân.
16 Năm ấy, có một phạm nhân nổi tiếng tên Ba-ra-ba.
17 Khi thấy dân chúng tụ tập đông đảo trước dinh, Phi-lát hỏi: “Các anh muốn ta tha ai? Ba-ra-ba hay Giê-xu Cứu Thế?”
18 Vì Phi-lát biết rõ họ bắt nộp Chúa chỉ vì lòng ganh ghét.
19 Giữa lúc Phi-lát đang ngồi xử án, vợ ông sai người đến dặn: “Đừng động đến người vô tội đó, vì đêm qua tôi có một cơn ác mộng kinh khiếp về người.”
20 Nhưng các thầy trưởng tế và các trưởng lão sách động quần chúng xin Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba và xử tử Chúa Giê-xu.
21 Tổng trấn hỏi lại: “Trong hai người, các anh muốn ta tha ai?”
Dân chúng đáp: “Ba-ra-ba!”
22 Phi-lát hỏi tiếp: “Còn Giê-xu Cứu Thế thì sao?” Họ la lớn: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
23 Phi-lát căn vặn: “Tại sao? Giê-xu có tội gì đâu?” Nhưng họ nổi lên gào thét: “Đóng đinh nó trên cây thập tự! Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
24 Phi-lát thấy mình không kiểm soát nổi nhân dân, cuộc náo loạn sắp bùng nổ, nên ông lấy nước rửa tay trước mặt mọi người và tuyên bố: “Ta không tham dự vào việc giết người này! Trách nhiệm về phần các anh!”
25 Cả đoàn dân đều thét lên: “Cứ đòi nợ máu ấy nơi chúng tôi và con cháu chúng tôi!”
26 Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba, đồng thời sai đánh đòn Chúa Giê-xu rồi giao cho lính đem đóng đinh trên cây thập tự.
27 Quân lính La-mã giải Chúa vào dinh tổng trấn, rồi tập họp cả đại đội vây quanh Ngài.
28 Họ lột áo rồi khoác cho Ngài tấm áo choàng màu tía,
29 bện chiếc mũ bằng gai đội lên đầu Chúa và đặt vào tay phải Ngài một cây gậy. Rồi họ quỳ xuống trước mặt Ngài, chế giễu: “Lạy vua dân Do-thái!”
30 Họ lại khạc nhổ vào mặt Chúa, lấy gậy đập lên đầu Ngài.
31 Chế giễu xong, họ cởi áo choàng ra, mặc áo lại cho Chúa rồi dẫn Ngài đi đóng đinh trên cây thập tự.
32 Vừa lên đường, quân lính thấy Si-môn, người xứ Ly-bi, liền bắt anh vác cây thập tự cho Chúa.
33 Đoàn người tiến lên đồi Gô-gô-tha (nghĩa là đồi Sọ).
34 Họ cho Chúa uống rượu thuốc để xoa dịu cơn đau, nhưng Ngài nếm qua rồi không chịu uống.
35 Quân lính đóng đinh Chúa Giê-xu trên cây thập tự. Họ gieo súc sắc chia nhau bộ áo của Ngài,
36 rồi ngồi canh gác chung quanh cây thập tự.
37 Họ treo trên đầu Ngài tấm bảng ghi tội trạng: “Đây là Giê-xu, Vua dân Do-thái.”
38 Sáng hôm ấy, hai tướng cướp cũng bị hành hình trên cây thập tự, một tên bên phải, một tên bên trái Chúa.
39 Khách qua đường lắc đầu, sỉ nhục Chúa:
40 “Anh đòi phá nát Đền Thờ rồi xây lại trong ba ngày, sao không tự giải cứu đi! Nếu anh là Con Thượng Đế, sao không xuống khỏi cây thập tự đi!”
41 Các thầy trưởng tế, dạy luật và các trưởng lão cũng mỉa mai:
42 “Nó cứu người khác giỏi lắm mà cứu mình không nổi! Vua dân Do-thái hả? Phải xuống khỏi cây thập tự chúng ta mới tin!
43 Nó tin cậy Thượng Đế, lại tự xưng là Con Thượng Đế nếu Ngài nhìn nhận nó, hẳn Ngài phải cứu nó!”
44 Hai tướng cướp bị đóng đinh bên cạnh Chúa cũng hùa theo sỉ nhục Ngài.
45 Từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều, khắp nơi đều tối đen như mực.
46 Lúc 3 giờ, Chúa Giê-xu kêu lớn: “Thượng Đế ơi! Thượng Đế ơi! Sao Ngài lìa bỏ Con?”
47 Mấy người đứng gần nghe tiếng kêu, liền bảo: “Nó gọi Ê-li!”
48 Một người chạy đi lấy bông đá, tẩm rượu chua, cột vào đầu cây gậy đưa lên cho Chúa nhấm.
49 Những người khác lại bảo: “Ta chờ xem Ê-li có đến cứu nó không!”
50 Chúa Giê-xu kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi tắt hơi.
51 Lập tức, bức màn trong Đền Thờ bị xé đôi từ trên xuống dưới. Đất rúng động dữ dội, đá lớn vỡ ra.
52 Các cửa mộ mở tung và nhiều người thánh đã chết được sống lại.
53 Họ ra khỏi mộ, đợi đến khi Chúa sống lại mới vào Giê-ru-sa-lem xuất hiện cho nhiều người xem thấy.
54 Viên đại đội trưởng cũng như quân lính La-mã đang canh giữ Chúa thấy cơn động đất và các diễn biến ấy, đều khiếp sợ và nhìn nhận: “Người này đúng là Con Thượng Đế!”
55 Nhóm phụ nữ theo phục vụ Chúa từ xứ Ga-li-lê, đều đứng đằng xa mà nhìn.
56 Trong số ấy có Ma-ri Mặc-lan, Ma-ri mẹ Gia-cơ và Giô-sép, và bà Xê-bê-đê, mẹ Gia-cơ và Giăng.
57 Đến tối, Giô-sép - một người giàu có ở vùng A-ri-ma-thê - cũng là môn đệ của Chúa Giê-xu -
58 đến xin Phi-lát cho lãnh xác Ngài, Phi-lát ra lệnh giao xác Chúa cho ông.
59 Giô-sép hạ thi hài Chúa xuống, khâm liệm bằng một cây vải gai mới,
60 rồi đem táng trong huyệt đá của ông mới đục trong sườn núi. Giô-sép lăn một tảng đá lớn chận trước cửa mộ, rồi ra về.
61 Còn Ma-ri Mặc-lan và Ma-ri mẹ Gia-cơ vẫn ngồi trước mộ.
62 Hôm sau, kế ngày chuẩn bị lễ Vượt qua, các thầy trưởng tế và Biệt-lập đến gặp Phi-lát,
63 thỉnh cầu: “Chúng tôi nhớ khi còn sống tên lừa bịp này đã nói: ‘Sau ba ngày tôi sẽ sống lại.’
64 Để đề phòng mưu gian, xin tổng trấn ra lệnh canh gác mộ nó thật nghiêm nhặt suốt ba ngày, như thế đồ đệ nó không thể đánh cắp xác nó rồi phao tin rằng nó sống lại. Nếu mưu gian ấy được thành, việc dối gạt này sẽ tai hại hơn lần trước.”
65 Phi-lát đáp: “Các anh có lính canh, cứ việc canh gác cho cẩn mật!”
66 Họ liền niêm phong tảng đá và đặt lính canh gác ngôi mộ.
1 Sáng Chúa nhật, trời mới rạng đông, Ma-ri Mặc-lan và Ma-ri mẹ Gia-cơ đi thăm mộ Chúa.
2 Bỗng nhiên, có trận động đất dữ dội: một thiên sứ của Chúa từ trời giáng xuống, lăn tảng đá khỏi cửa mộ và ngồi lên trên.
3 Mặt thiên sứ sáng như chớp nhoáng, áo trắng như tuyết.
4 Bọn lính canh run rẩy khiếp sợ, trở nên bất động như xác chết.
5 Thiên sứ bảo: “Đừng sợ, tôi biết các bà tìm Chúa Giê-xu, Đấng đã chịu đóng đinh trên cây thập tự.
6 Nhưng Chúa không ở đây đâu, Ngài sống lại rồi đúng như lời Ngài nói. Hãy đến xem chỗ Chúa đã nằm
7 và lập tức đi loan tin cho các môn đệ biết Chúa đã sống lại! Hiện nay Chúa đi trước lên xứ Ga-li-lê để gặp các môn đệ Ngài tại đó. Xin các bà ghi nhớ!”
8 Họ vừa sợ vừa mừng, vội vàng ra khỏi mộ, chạy đi báo tin cho các môn đệ.
9 Nhưng thình lình họ gặp Chúa Giê-xu. Thấy Ngài chào mừng, họ liền đến gần, ôm chân Chúa và thờ lạy Ngài.
10 Chúa Giê-xu bảo: “Đừng sợ! Các con cứ đi báo tin mừng cho các anh em Ta để họ lên xứ Ga-li-lê họp mặt với Ta.”
11 Trong khi hai bà về thành phố, bọn lính canh cũng chạy đi báo cáo mọi việc cho các thầy trưởng tế.
12 Họ họp kín với các trưởng lão rồi cho bọn lính thật nhiều tiền
13 và dặn: “Các anh cứ phao tin rằng giữa đêm, các anh đang ngủ, bọn môn đệ đã lẻn vào lấy trộm xác Giê-xu.
14 Nếu vụ nầy tới tai tổng trấn, chúng ta sẽ tìm cách giải thích để các anh khỏi bị liên luỵ.”
15 Bọn lính nhận tiền và làm theo chỉ thị. Đến ngày nay, giữa vòng dân Do-thái, người ta vẫn còn nghe lời đồn đãi đó.
16 Mười một sứ đồ đến xứ Ga-li-lê, lên ngọn núi Chúa Giê-xu đã hẹn.
17 Vừa thấy Chúa, họ đều quỳ xuống thờ lạy Ngài, nhưng một vài người còn nghi ngờ.
18 Chúa đến gần các môn đệ, ân cần dặn bảo: “Tất cả uy quyền trên trời dưới đất đều giao về tay Ta.
19 Vậy, các con hãy đi dìu dắt tất cả các dân tộc làm môn đệ Ta, làm báp-tem cho họ nhân danh Cha, Con và Thánh Linh,
20 và dạy họ vâng giữ mọi mệnh lệnh Ta! Chắc chắn Ta ở với các con luôn luôn, từ nay cho đến ngày tận thế!”