1 Phúc âm của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Con Thượng Đế, bắt đầu được công bố
2 như nhà tiên tri Ê-sa đã viết:
“Này, Ta sẽ sai sứ Ta đi trước Con,
Người sẽ dọn đường cho Con.
3 Có tiếng gọi nơi hoang dã:
Phải dọn đường cho Chúa,
Ngay thật mở lòng chờ đón Ngài.”
4 Sứ giả đó là Giăng Báp-tít. Ông sống trong đồng hoang, khuyên dạy mọi người phải chịu lễ báp-tem, ăn năn tội lỗi, trở về với Thượng Đế.
5 Dân chúng từ thủ đô Giê-ru-sa-lem và khắp xứ Giu-đê lũ lượt kéo đến nghe Giăng giảng dạy. Sau khi họ xưng tội, Giăng làm báp-tem cho họ trong dòng sông Giô-đanh.
6 Giăng mặc áo lông lạc đà, thắt dây lưng da, ăn châu chấu và mật ong rừng.
7 Giăng thường tuyên bố: “Có một Người đến sau tôi, cao quý hơn tôi vô cùng, chính tôi cũng không đáng hầu hạ Người.
8 Tôi chỉ làm báp-tem cho anh em bằng nước, nhưng Người sẽ làm báp-tem bằng Thánh Linh của Thượng Đế.”
9 Một hôm, Chúa Giê-xu từ Na-xa-rét xứ Ga-li-lê đến bờ sông Giô-đanh nhờ Giăng làm báp-tem.
10 Ngay khi bước lên khỏi nước, Chúa thấy các từng trời mở ra, và Thánh Linh giáng trên Ngài như bồ câu.
11 Có tiếng vang dội từ trời: “Con là Con yêu dấu của Ta, làm hài lòng Ta hoàn toàn!”
12 Thánh Linh liền thúc giục Chúa Giê-xu vào sa mạc xứ Giu-đê.
13 Ngài ở đó một mình trong bốn mươi ngày cho Sa-tan cám dỗ. Chung quanh Ngài chỉ toàn là dã thú. Sau đó, các thiên sứ đến phục vụ Ngài.
14 Sau khi Giăng bị tù, Chúa Giê-xu quay về xứ Ga-li-lê truyền giảng Phúc âm của Thượng Đế.
15 Ngài tuyên bố: “Thời kỳ đã đến, Nước Trời đã gần! Phải ăn năn tội lỗi và tin nhận Phúc âm!”
16 Một hôm đang đi dọc theo bờ biển Ga-li-lê, Chúa thấy hai anh em Si-môn và Anh-rê đang thả lưới đánh cá, vì họ làm nghề chài lưới.
17 Chúa gọi: “Các con hãy theo Ta. Ta sẽ đào luyện các con thành người cứu vớt đồng loại.”
18 Họ liền bỏ lưới chài, đi theo Chúa.
19 Đi thêm một quãng nữa, Chúa thấy hai anh em Gia-cơ và Giăng, con trai Xê-bê-đê, đang ngồi vá lưới trên thuyền.
20 Chúa cũng gọi họ. Hai anh em liền từ giã cha mình trong thuyền và mấy người làm công, rồi đi theo Ngài.
21 Sau đó, Chúa Giê-xu và các môn đệ đến thành phố Ca-bê-nam. Ngày thứ bảy, lễ Cuối tuần của người Do-thái, Chúa vào hội trường giảng dạy.
22 Người ta ngạc nhiên về lời dạy của Chúa, vì Ngài giảng dạy đầy uy quyền, khác hẳn các thầy dạy luật Do-thái.
23 Lúc ấy, một người bị quỷ ám đang ngồi trong hội trường bỗng la lên:
24 “Giê-xu người Na-xa-rét! Ngài định làm gì chúng tôi? Có phải Ngài đến tiêu diệt chúng tôi không? Tôi biết Ngài là Con Thánh của Thượng Đế!”
25 Chúa Giê-xu quở trách quỷ, bảo nó im lặng và ra khỏi người bị quỷ ám.
26 Quỷ liền hét lên, vật nhào người ấy rồi ra khỏi.
27 Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, bàn tán xôn xao về việc vừa xảy ra. Họ bảo nhau: “Đạo mới này là đạo gì đây? Lạ thật, cả đến ác quỷ cũng phải tuân lệnh Ngài!”
28 Việc Chúa đuổi quỷ được đồn ra nhanh chóng khắp xứ Ga-li-lê.
29 Rời hội trường, Chúa Giê-xu và các môn đệ đến nhà Si-môn và Anh-rê.
30 Bà gia Si-môn đang bị sốt nặng, nằm trên giường. Các môn đệ đến thưa với Chúa.
31 Chúa bước lại, nắm tay bà đỡ dậy, cơn sốt liền dứt. Bà đứng dậy tiếp đãi mọi người.
32 Lúc mặt trời lặn, người ta đem tất cả người bệnh và người bị quỷ ám đến gặp Chúa.
33 Dân thành Ca-bê-nam tụ họp trước cửa, xem Chúa chữa bệnh.
34 Tối hôm đó, Chúa chữa lành rất nhiều người bệnh và đuổi nhiều ác quỷ. Tuy nhiên, Chúa không cho phép các quỷ lên tiếng, vì chúng biết Ngài là Con Thượng Đế.
35 Sáng hôm sau, lúc trời còn tối, Chúa thức dậy đi một mình vào nơi thanh vắng để cầu nguyện.
36 Si-môn và các môn đệ khác đi tìm Chúa.
37 Gặp Chúa, họ thưa: “Mọi người đều tìm kiếm Thầy!”
38 Nhưng Chúa đáp: “Chúng ta còn phải đi đến những thành phố khác nữa để truyền giảng Phúc âm. Chính vì lý do đó mà Ta đến trần gian.”
39 Rồi Ngài đi khắp xứ Ga-li-lê, giảng dạy trong các hội trường, giải phóng nhiều người khỏi ác quỷ.
40 Một người cùi đến quỳ trước mặt Chúa, cầu xin: “Nếu Chúa vui lòng, Chúa có thể chữa cho con lành bệnh.”
41 Chúa động lòng thương xót, đưa tay sờ người cùi và bảo: “Ta sẵn lòng, lành bệnh đi!”
42 Lập tức bệnh cùi biến mất, người bệnh được chữa lành.
43 Chúa bảo anh ấy đi ngay, và nghiêm nghị căn dặn:
44 “Con đừng cho ai biết nhưng cứ đến ngay thầy tế lễ xin khám bệnh, và dâng lễ vật như luật pháp Mai-sen đã ấn định, để chứng tỏ cho mọi người biết con được lành.”
45 Nhưng anh ấy đi đến đâu cũng khoe mình được Chúa chữa lành. Người ta đến vây quanh Chúa, đến nỗi Ngài không thể công khai vào thành phố, phải ở lại nơi vắng vẻ. Nhân dân khắp nơi kéo đến với Ngài.
1 Mấy ngày sau, Chúa Giê-xu về thành Ca-bê-nam. Mọi người hay tin Chúa trở về,
2 đều kéo đến đông đảo: từ trong nhà ra ngoài cửa, chẳng còn chỗ chen chân. Chúa truyền giảng Phúc âm cho họ.
3 Có bốn người khiêng đến một người bại nằm trên cáng.
4 Biết không thể chen qua đám đông, họ liền dỡ mái nhà, dòng người bại xuống trước mặt Chúa.
5 Thấy đức tin của họ, Chúa bảo người bại: “Con ơi, tội lỗi con được tha rồi!”
6 Mấy thầy dạy luật ngồi đó nghĩ thầm:
7 “Phạm thượng thật! Không lẽ ông này tưởng mình là Thượng Đế sao? Ngoài Thượng Đế còn ai có quyền tha tội!”
8 Chúa Giê-xu hiểu thấu tư tưởng họ, liền hỏi: “Tại sao các ông thắc mắc về điều đó?
9 Trong hai việc tha tội và chữa bệnh, việc nào dễ hơn?
10 Để các ông biết Chúa Cứu Thế ở trần gian có quyền tha tội, tôi sẽ chữa lành người bại này.” Ngài quay lại bảo người bại:
11 “Con hãy đứng dậy, đem cáng về nhà!”
12 Người bại lập tức vùng dậy, xếp cáng vác đi, ngay trước mặt mọi người. Ai nấy đều kinh ngạc, ca ngợi Thượng Đế và bảo nhau: “Thật là việc phi thường, chưa bao giờ thấy!”
13 Sau đó, Chúa Giê-xu trở ra bờ biển giảng dạy; dân chúng tụ họp quanh Ngài.
14 Đi dọc theo bờ biển, Chúa thấy Lê-vi, con An-phê đang làm việc tại sở thâu thuế, Ngài bảo: “Con hãy theo Ta!” Lê-vi liền đứng dậy theo Ngài.
15 Tối hôm đó, Chúa Giê-xu và các môn đệ dự tiệc tại nhà Lê-vi. Nhiều người thu thuế, bạn Lê-vi và những người mang tiếng xấu trong xã hội, đi theo Chúa và ngồi ăn chung với Ngài.
16 Mấy thầy dạy luật và Biệt-lập thấy Chúa ăn uống với những người này, liền hỏi môn đệ Ngài: “Tại sao Thầy các anh ngồi ăn chung với hạng người đó?”
17 Chúa Giê-xu liền đáp: “Vì người bệnh mới cần y sĩ, chứ khoẻ mạnh không cần! Tôi đến trần gian không phải để thuyết giảng cho người thánh thiện, nhưng để kêu gọi người có tội quay về Thượng Đế.”
18 Một hôm, môn đệ của Giăng và các thầy Biệt-lập đều nhịn ăn. Họ đến hỏi Chúa Giê-xu: “Tại sao môn đệ của Thầy không nhịn ăn như chúng tôi?”
19 Chúa Giê-xu đáp: “Bạn chàng rể có nhịn ăn trong ngày cưới không? Nếu chàng rể còn đó, họ chẳng nhịn ăn đâu!
20 Nhưng khi chàng rể ra đi, họ không thiết gì đến ăn uống nữa!
21 “Không ai vá miếng vải mới vào áo cũ, vì miếng vá sẽ toạc ra, và đường rách càng rộng hơn.
22 Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì rượu sẽ làm nứt bầu, rượu chảy hết mà bầu cũng hỏng. Rượu mới phải đổ vào bầu mới.”
23 Một ngày thứ bảy, lễ Cuối tuần của người Do-thái, Chúa và các môn đệ đi ngang qua đồng lúa mì. Thấy các môn đệ Chúa hái bông lúa,
24 mấy thầy Biệt-lập liền phàn nàn với Ngài: “Làm thế là trái luật! Không được hái lúa vào ngày thứ bảy!”
25 Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Các ông chưa đọc chuyện vua Đa-vít và các bạn đồng hành bị đói sao?
26 Vua vào trong Đền tạm thời A-bia-tha giữ chức Tế lễ tối cao, ăn bánh thánh dành riêng cho các thầy tế lễ, và phân phát cho các bạn cùng ăn. Việc ấy cũng trái luật!
27 “Lễ Cuối tuần được lập ra để giúp loài người, chứ không phải loài người được tạo nên để phục vụ ngày lễ đó.
28 Cho nên, Chúa Cứu Thế, cũng là Chúa của ngày lễ.”
1 Lần khác, Chúa Giê-xu đến hội trường, gặp một người bị teo bàn tay.
2 Hôm ấy nhằm ngày thứ bảy, người ta chăm chú theo dõi xem Chúa có chữa bệnh cho người ấy không, để lấy cớ tố cáo Ngài.
3 Chúa Giê-xu bảo người teo tay đứng dậy trước mặt mọi người,
4 rồi quay sang hỏi họ: “Trong ngày thứ bảy, làm điều thiện là hợp pháp, hay làm điều ác? Ngày ấy nên cứu người hay hại người?” Nhưng không ai dám trả lời.
5 Chúa đưa mắt nhìn họ, vừa giận vừa buồn vì họ dửng dưng trước khổ đau của đồng loại. Ngài bảo người teo tay: “Con xoè bàn tay ra!” Anh vâng lời, bàn tay liền được lành.
6 Các thầy Biệt-lập ra về, liền họp với đảng Hê-rốt tìm mưu giết Chúa.
7 Chúa Giê-xu và các môn đệ đến bờ biển. Một đoàn dân đông đảo từ Ga-li-lê, Giu-đê,
8 Giê-ru-sa-lem, I-đu-mê, miền Đông sông Giô-đanh, và từ những nơi xa xôi như Ty-rơ, Si-đôn, đã nghe đồn về các phép lạ Chúa làm, nên kéo nhau đến gặp Ngài.
9 Chúa dặn các môn đệ chuẩn bị một chiếc thuyền, phòng khi bị dân chúng xô đẩy, Ngài có thể lên thuyền.
10 Chúa chữa lành cho nhiều người, nên vô số bệnh nhân chen lấn quanh Ngài, cố sờ Ngài cho được.
11 Những người bị quỷ ám thấy Ngài liền quỳ xuống, lớn tiếng thưa: “Thầy là Con Thượng Đế!”
12 Nhưng Chúa nghiêm cấm chúng không được nói cho người ta biết về Ngài.
13 Chúa Giê-xu đi lên núi, gọi theo một số người Ngài lựa chọn.
14 Chúa bổ nhiệm mười hai sứ đồ để họ theo Ngài thường xuyên, và sai họ đi công bố Phúc âm
15 với quyền năng đuổi quỷ.
16 Đây là tên mười hai sứ đồ:
Si-môn (Chúa đặt tên là Phê-rơ)
17 Gia-cơ, con Xê-bê-đê
Giăng, em Gia-cơ (Chúa gọi hai anh em là Con của sấm sét)
18 Anh-rê
Phi-líp
Ba-thế-lâm
Mã-thi
Thô-mai
Gia-cơ, con An-phê
Tha-đê
Si-môn, đảng viên Xê-lốt
19 và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt (về sau phản Chúa)
20 Khi Chúa trở về nhà, dân chúng tụ họp mỗi lúc một đông, đến nỗi Ngài không có thì giờ ăn uống.
21 Gia đình Ngài được tin, liền tìm cách cầm giữ Ngài, vì cho rằng Ngài bị mất trí.
22 Nhưng các thầy dạy luật ở thủ đô về lại bảo: “Ông ấy bị quỷ Sa-tan ám nên nhờ quyền của Quỷ vương để đuổi quỷ.”
23 Chúa Giê-xu mời những người đó đến, giải thích: “Làm sao Sa-tan có thể đuổi Sa-tan?
24 Một nước chia rẽ phải sụp đổ,
25 một gia đình chia rẽ phải tan nát.
26 Nếu Sa-tan chống lại Sa-tan, nước nó sẽ bị chia rẽ, không còn tồn tại nữa.
27 “Không ai vào nhà một người chủ nô cường bạo để giải phóng đám nô lệ mà trước hết không trói người ấy lại. Nếu không thắng Sa-tan, không thể đuổi quỷ sứ của nó được.
28 “Tôi quả quyết: mọi tội lỗi của loài người đều có thể được tha, ngay cả lời xúc phạm đến Chúa Cứu Thế.
29 Nhưng ai xúc phạm đến Thánh Linh sẽ chẳng bao giờ được tha. Đó là một tội đời đời!”
30 Chúa bảo thế, vì trong khi Ngài nhờ quyền năng Thánh Linh để đuổi quỷ, họ vẫn nói rằng Ngài nhờ Quỷ vương.
31,32 Mẹ và các em Chúa đến thăm, thấy dân chúng quá đông đảo, nên cứ đứng bên ngoài, nhờ người gọi Ngài. Có người vào thưa: “Mẹ và các em Thầy ở phía ngoài, muốn gặp Thầy.”
33 Chúa hỏi: “Ai là mẹ Ta, ai là em Ta?”
34 Quay nhìn những người ngồi chung quanh, Ngài bảo: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta.
35 Vì tất cả những người làm theo ý muốn Thượng Đế đều là anh em, chị em và mẹ Ta.”
1 Một lần khác, Chúa giảng dạy bên bờ biển. Dân chúng tụ tập quá đông, nên Ngài ngồi trên một chiếc thuyến, còn dân chúng đứng quanh trên bờ.
2 Ngài dùng nhiều ngụ ngôn dạy dỗ họ:
3 “Một người ra đồng gieo lúa.
4 Khi đang gieo, có hạt rơi trên đường mòn, bị chim ăn hết.
5 Có hạt rơi nhằm lớp đất mỏng phủ trên đá; cây non mọc lên rất nhanh,
6 nhưng khi bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nó héo dần rồi chết, vì rễ không bám sâu vào lòng đất.
7 Có hạt rơi giữa bụi gai, bị gai mọc lên chận nghẹt, không kết quả được.
8 Những hạt gieo vào đất tốt kết quả gấp ba mươi, sáu mươi hay một trăm lần.
9 Ai có tai, nên lắng nghe!”
10 Khi dân chúng về hết, mười hai sứ đồ và các môn đệ khác xin Chúa giải thích ý nghĩa ngụ ngôn.
11 Chúa đáp: “Thượng Đế cho các con hiểu huyền nhiệm về Nước Trời, còn những người khác chỉ được nghe ngụ ngôn,
12 nên họ nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu. Vì nếu hiểu, họ sẽ quay về Thượng Đế để được Ngài tha tội.”
13 Chúa hỏi các môn đệ: “Nếu các con không hiểu ngụ ngôn này, làm sao có thể hiểu những ngụ ngôn khác?
14 “Người gieo giống là người đi công bố Phúc âm.
15 Hạt giống rơi trên đường mòn, là Đạo gieo vào lòng người cứng cỏi, liền bị Sa-tan đến cướp đi.
16 “Lớp đất mỏng phủ trên đá tượng trưng cho người nghe Đạo vội vui mừng tiếp nhận,
17 nhưng quá hời hợt, mầm sống không vào sâu trong lòng. Khi bị hoạn nạn, khủng bố vì Phúc âm, họ vội buông tay đầu hàng.
18 “Đất có gai gốc tượng trưng cho tấm lòng những người nghe Đạo,
19 nhưng quá lo âu về đời này, ham mê phú quý và những lạc thú khác, đến nỗi làm cho Đạo bị nghẹt ngòi, không thể nào kết quả được.
20 “Đất tốt tượng trưng cho tấm lòng những người nghe Đạo và tiếp nhận, nên đem lại kết quả dồi dào, dìu dắt ba mươi, sáu mươi hay cả trăm người vào Nước Trời.”
21 Chúa dạy các môn đệ: “Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng khắp nơi.
22 Tất cả những việc giấu kín, một ngày kia sẽ phải phơi bày trước ánh sáng.
23 Ai có tai, nên lắng nghe!
24 Phải để ý đến những lời các con nghe: Các con lường cho người ta mức nào, người ta sẽ lường lại cho các con mức đó, mà còn gắt gao hơn nữa.
25 Vì ai có sẽ được cho thêm, nhưng ai không có, dù còn gì cũng bị mất luôn.”
26 Chúa kể ngụ ngôn khác: “Nước Trời giống trường hợp người kia gieo lúa trong ruộng.
27 Ngày qua tháng lại, lúa mọc và lớn lên; người ấy không cần theo dõi,
28 vì đất làm cho lúa mọc. Trước hết, hạt giống thành cây mạ, lớn lên trổ bông rồi kết hạt.
29 Khi lúa chín, người ấy trở lại, đem liềm theo gặt hái.”
30 Chúa Giê-xu kể tiếp: “Chúng ta phải diễn tả Nước Trời cách nào? Nên dùng ngụ ngôn gì?
31 Nước Trời giống như một hạt cải rất nhỏ. Đó là hạt nhỏ nhất trong các loại hạt giống, nhưng khi gieo xuống đất,
32 nó mọc thành cây lớn, cành lá sum suê đến nỗi chim chóc có thể làm tổ trên đó.”
33 Chúa dùng nhiều ngụ ngôn giảng dạy dân chúng, tuỳ theo trình độ hiểu biết của họ.
34 Ngài luôn luôn dùng ngụ ngôn để giảng dạy, nhưng khi họp riêng với môn đệ, Ngài giải thích ý nghĩa.
35 Đến tối, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ: “Chúng ta qua bờ bên kia!”
36 Sau khi từ giã dân chúng, môn đệ rước Ngài xuống thuyền chèo đi. Có nhiều thuyền khác cùng theo.
37 Thình lình, một cơn bão nổi lên, các lượn sóng lớn bủa vào thuyền, đến nỗi thuyền ngập nước gần chìm.
38 Chúa Giê-xu đang gối đầu nằm ngủ phía sau lái. Họ hốt hoảng đánh thức Ngài dậy, la lên: “Thầy ơi, chúng ta sắp chết chìm! Thầy không lo sao?”
39 Chúa liền quở gió và ra lệnh cho biển: “Yên lặng đi!” Gió liền ngưng bặt và biển lặng yên!
40 Rồi Ngài bảo các môn đệ: “Sao các con sợ hãi đến thế? Các con không có đức tin sao?”
41 Mọi người đều khiếp sợ bảo nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng phải vâng lời?”
1,2 Thuyền đến bờ bên kia, thuộc vùng Ga-đa-ren, một người bị quỷ ám từ trong nghĩa địa chạy ra, ngay lúc Chúa bước lên bờ.
3,4 Anh ấy sống trong bãi tha ma, mạnh mẽ dữ tợn vô cùng. Mỗi khi bị xiềng tay còng chân, anh liền bứt xiềng đập còng bỏ đi, chẳng ai đủ sức trị nổi.
5 Suốt ngày đêm, anh lang thang giữa nghĩa trang, trên đồi núi, kêu la và lấy đá nhọn rạch mình.
6 Khi Chúa Giê-xu còn ở đàng xa, anh đã thấy Ngài, vội chạy đến quỳ xuống thờ lạy.
7,8 Chúa ra lệnh: “Ác quỷ, hãy ra khỏi người này!” Quỷ hét một tiếng khủng khiếp, rít lên: “Giê-xu, Con Thượng Đế Chí Cao! Ngài định làm gì tôi? Nhân danh Thượng Đế, xin đừng hành hại tôi!”
9 Chúa Giê-xu hỏi: “Mày tên gì?” Đáp: “‘Quân đoàn’, vì chúng tôi rất đông.”
10 Bọn quỷ cầu xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi vùng đó.
11 Trên sườn núi, có bầy heo đông đúc đang ăn.
12 Bọn quỷ nài nỉ: “Xin Chúa cho chúng tôi nhập vào bầy heo đó.”
13 Chúa Giê-xu cho phép. Bọn quỷ ra khỏi người bị ám, nhập vào bầy heo. Cả bầy heo độ 2000 con, liền lao đầu qua bờ đá rơi xuống biển, chết chìm hết.
14 Bọn chăn heo chạy vào thành phố và thôn xóm gần đó báo tin. Mọi người đổ xô ra xem cho tường tận.
15 Họ đến gần Chúa, thấy người vốn bị quỷ ám ngồi đó, áo quần tươm tất, trí óc tỉnh táo, thì họ khiếp sợ.
16 Những người chứng kiến việc ấy đều thuật lại từng chi tiết.
17 Đoàn dân nài xin Chúa Giê-xu đi nơi khác.
18 Vì thế, Chúa lui về thuyền. Người vốn bị quỷ ám xin đi theo Ngài,
19 nhưng Chúa bảo: “Con về nhà, kể cho bạn hữu nghe những việc diệu kỳ Thượng Đế đã làm cho con, và lòng nhân từ của Ngài đối với con.”
20 Người ấy đi khắp vùng Mười thành phố, kể lại những việc lớn lao Chúa Giê-xu đã làm cho mình. Mọi người nghe chuyện đều kinh ngạc.
21 Khi Chúa Giê-xu vượt biển trở lại bờ bên kia, dân chúng tụ họp quanh Ngài.
22 Giai-ru, viên quản lý hội trường đến quỳ trước mặt Chúa,
23 khẩn khoản: “Con gái tôi sắp chết, xin Thầy làm ơn đến đặt tay trên mình nó cứu nó sống!”
24 Chúa Giê-xu ra đi; dân chúng chen lấn chung quanh Ngài.
25 Trong đám đông, có một người đàn bà bị bệnh băng huyết đã mười hai năm.
26 Bà khổ sở vì lâu nay đã chạy lắm thầy nhiều thuốc, nhưng vẫn tiền mất tật mang.
27 Bà nghe đồn về quyền năng của Chúa, nên len vào đám đông, đến sau lưng Chúa và sờ áo Ngài.
28 Bà tự nhủ: “Ta chỉ cần sờ áo Chúa là được lành!”
29 Ngay khi bà sờ áo Chúa, huyết liền cầm lại, bà biết mình đã lành bệnh!
30 Lập tức, Chúa Giê-xu nhận biết có quyền lực chữa bệnh từ Ngài phát ra, nên nhìn quanh, hỏi: “Ai vừa sờ áo Ta?”
31 Các môn đệ thưa: “Bao nhiêu người đang chen lấn quanh Thầy, mà Thầy còn hỏi ai đụng vào Thầy!”
32 Nhưng Chúa Giê-xu cứ nhìn quanh, tìm người đã sờ áo Ngài.
33 Người đàn bà run rẩy, sợ hãi, biết mình đã lành bệnh, đến quỳ dưới chân Chúa, trình bày tất cả sự thật.
34 Chúa dạy: “Con ơi, đức tin con đã chữa cho con lành. Con về nhà bình an, mạnh khoẻ.”
35 Chúa còn đang nói, người nhà Giai-ru đến báo tin: “Con gái ông chết rồi! Đừng làm phiền Thầy nữa!”
36 Nhưng Chúa Giê-xu chẳng quan tâm đến lời báo cáo. Ngài bảo Giai-ru: “Đừng sợ, cứ vững lòng tin!”
37 Chúa Giê-xu không cho ai đi theo Ngài, ngoài Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng.
38 Khi đến nhà Giai-ru, Ngài thấy cả nhà huyên náo vì những tiếng than khóc kêu la.
39 Vừa bước vào, Chúa hỏi mọi người: “Tại sao khóc lóc ồn ào thế? Em bé chỉ ngủ chứ không chết đâu!”
40 Họ quay lại chế nhạo Ngài, nhưng Ngài bảo mọi người lui ra, rồi đưa cha đứa bé và ba môn đệ vào phòng.
41 Cầm tay nó, Chúa gọi: “Con ơi, dậy đi!”
42 Đứa bé liền đứng dậy, bước đi. (Nó đã được mười hai tuổi). Cha mẹ nó ngạc nhiên, sững sờ. Chúa Giê-xu dặn họ đừng đồn việc đó ra, và bảo cho đứa bé ăn.
1 Chúa rời khỏi miền đó, cùng các môn đệ trở về quê hương.
2 Ngày thứ bảy, Chúa đến hội trường giảng dạy. Mọi người đều ngạc nhiên về sự khôn ngoan và các phép lạ của Chúa, vì Ngài cũng là người Na-xa-rét như họ.
3 Họ bảo nhau: “Ông này làm nghề thợ mộc, con bà Ma-ri, anh của Gia-cơ, Giô-sép, Giu-đa và Si-môn. Các em gái của ông Ta cũng chẳng xa lạ gì!” Vì thế họ khước từ Ngài.
4 Chúa bảo họ: “Nhà tiên tri không bao giờ được gia đình bà con tôn kính, quê hương ca ngợi!”
5 Vì họ không tin, nên Ngài không thể làm phép lạ lớn lao tại đây, chỉ đặt tay chữa lành một vài người bệnh.
6 Chúa ngạc nhiên vì lòng cứng cỏi của họ. Rồi Ngài đi sang các làng khác giảng dạy.
7 Chúa gọi mười hai sứ đồ, sai đi từng đôi, và ban cho mỗi người quyền năng đuổi quỷ.
8 Ngài dặn họ đừng mang theo hành trang, trừ một cây gậy nhỏ: không lương thực, không túi bao, không tiền bạc;
9 không đem thêm áo choàng, chỉ mang dép vào chân!
10 Chúa nhắc nhở: “Vào làng nào, các con cứ ở luôn một nhà cho đến khi qua làng khác.
11 Nếu làng nào không tiếp rước và nghe lời các con, cứ giũ áo ra đi để chứng tỏ các con không còn trách nhiệm gì về số phận của họ.”
12 Các sứ đồ lên đường giảng dạy, khuyên giục mọi người phải ăn năn tội lỗi.
13 Họ đuổi quỷ, xức dầu, chữa lành nhiều người bệnh.
14 Vua Hê-rốt được báo cáo đầy đủ về các hoạt động của Chúa Giê-xu, vì danh tiếng Ngài đồn ra khắp nơi. Vua nghĩ Chúa là Giăng Báp-tít sống lại, nên mới làm được nhiều việc dị thường như thế.
15 Có người nói Chúa là tiên tri Ê-li, người khác cho Ngài là một tiên tri như các tiên tri lớn ngày xưa.
16 Nhưng Hê-rốt bảo: “Không, đây chính là Giăng mà ta chém đầu, nay nó sống lại!”
17,18 Trước đó, Hê-rốt đã sai bắt Giăng xiềng lại trong ngục, vì Giăng dám tố cáo vụ Hê-rốt cưới Hê-rô-đia, vợ Phi-líp, em vua.
19 Hê-rô-đia căm giận, muốn giết Giăng trả thù, nhưng không làm gì được.
20 Trái lại, Hê-rốt kính nể Giăng, biết ông là người thánh thiện, nên tìm cách bảo vệ. Vua thích nghe Giăng thuyết giảng, mặc dù mỗi khi nghe, vua thường bối rối.
21 Cuối cùng, dịp may của Hê-rô-đia đã đến. Kỷ niệm sinh nhật, vua Hê-rốt thết tiệc đãi các cận thần, sĩ quan cao cấp và các nhà lãnh đạo xứ Ga-li-lê.
22,23 Giữa bữa tiệc, con gái Hê-rô-đia ra khiêu vũ, khiến vua và các quan khách đều say mê. Vua hứa với cô gái: “Con muốn xin gì, ta cũng cho, dù xin phân nửa nước, ta cũng bằng lòng.”
24 Cô gái liền ra hỏi mẹ. Hê-rô-đia xúi con xin cái đầu Giăng Báp-tít để trên mâm!”
26 Vua rất buồn phiền, nhưng đã lỡ thề, không thể nuốt lời trước mặt quan khách.
27 Vua lập tức sai đao phủ đi lấy đầu Giăng. Đao phủ vào chém Giăng trong ngục,
28 đặt thủ cấp trên mâm, đưa cô gái bưng về cho mẹ.
29 Hay tin ấy, các môn đệ của Giăng đến lấy xác về chôn cất.
30 Sau chuyến công tác, các sứ đồ trở về phúc trình với Chúa Giê-xu mọi điều họ đã làm và giảng dạy.
31 Chúa Giê-xu bảo: “Chúng ta nên đi riêng đến chỗ thanh tĩnh nghỉ ngơi một lúc!” Vì quá nhiều người đến xin gặp Chúa, nên Ngài và các môn đệ không có thì giờ ăn uống.
32 Chúa và các môn đệ xuống thuyền đến nơi vắng vẻ.
33 Thấy thuyền rời bến, dân chúng đoán biết chỗ Ngài định đi, nên tìm đường tắt, kéo nhau chạy bộ đến trước.
34 Vừa đặt chân lên bờ, Chúa động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài tiếp tục dạy dỗ họ.
35 Đến chiều tối, các môn đệ thưa với Chúa: “Thưa Thầy ở đây hoang vắng quá, mà trời đã gần tối.
36 Xin Thầy cho chúng giải tán để họ vào làng gần đây mua thức ăn!”
37 Nhưng Chúa đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn!”
Các môn đệ thưa: “Đem cả gia tài mua bánh mới có thể đãi đám đông này!”
38 Chúa bảo: “Các con xem ở đây có bao nhiêu ổ bánh?” Các môn đệ kiểm kê rồi trở lại trình: “Có năm ổ bánh và hai con cá!”
39 Chúa Giê-xu ra lệnh cho dân chúng ngồi xuống từng nhóm trên bãi cỏ.
40 Họ ngồi thành từng nhóm 100 hoặc 50 người.
41 Chúa cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời cảm tạ Thượng Đế rồi bẻ ra, đưa các môn đệ phân phát cho dân chúng.
42 Mọi người đều ăn no nê.
43 Các môn đệ đi lượm những mẩu bánh và cá còn thừa, đựng đầy mười hai giỏ.
44 Riêng số đàn ông dự bữa ăn hôm đó lên đến 5.000 người.
45 Chúa lập tức bảo các môn đệ xuống thuyền qua thành Bết-sai-đa, còn Ngài ở lại cho dân chúng ra về.
46 Sau đó, Chúa lên núi cầu nguyện.
47 Đến tối, thuyền các môn đệ đã ra khơi, Chúa vẫn còn trên bờ.
48 Ngài thấy họ phải ra sức chèo chống, vì thuyền ngược gió. Khoảng 4 giờ sáng. Chúa đi bộ trên mặt biển, và định vượt lên trước họ.
49 Thấy có người đi trên mặt nước, các môn đệ rú lên kinh khủng, vì ngỡ là ma.
50 Mọi người trông thấy đều khiếp đảm, nhưng Chúa Giê-xu trấn an: “Ta đây, các con đừng sợ!”
51 Chúa bước vào thuyền, sóng gió liền lặng yên. Ai nấy ngạc nhiên vô cùng.
52 Họ vẫn không hiểu phép lạ hoá bánh ra nhiều vì tâm trí vẫn đóng kín.
53 Đến bờ bên kia, họ neo thuyền tại bến Ghê-nê-xa-rết.
54 Mọi người vừa bước lên bờ, dân chúng lập tức nhận ra Chúa Giê-xu,
55 nên vội vã chạy vào các thôn xóm khiêng người bệnh đến với Chúa.
56 Chúa đi đến đâu - nơi làng mạc, thành phố hay thôn quê - người ta đều đem người bệnh lại các khu họp chợ, xin Chúa cho họ sờ trôn áo Ngài; ai sờ áo Chúa đều được lành.
1 Một hôm, các thầy Biệt-lập và dạy luật từ Giê-ru-sa-lem đến gặp Chúa.
2 Họ thấy các môn đệ của Chúa không rửa tay trước khi ăn.
3 Theo tục lệ cổ truyền, giới lãnh đạo Do-thái đều rảy nước trên cánh tay trước khi ăn.
4 Mỗi khi đi phố về, họ đều tẩy uế như thế, rồi mới ngồi vào bàn ăn. Họ còn làm nhiều điều khác theo tục lệ, như làm phép tẩy uế nồi niêu, bát đĩa...
5 Họ chất vấn Chúa: “Tại sao môn đệ Thầy không rửa tay trước khi ăn theo tục lệ cổ truyền?”
6 Chúa Giê-xu đáp: “Các ông đạo đức giả! Tiên tri Ê-sa đã miêu tả các ông thật đúng:
‘Miệng dân này nói lời tôn kính Ta
Nhưng lòng họ cách xa Ta.
7 Việc họ thờ phượng Ta thật vô ích
Thay vì vâng giữ mệnh lệnh Ta.
Họ đem dạy luật lệ do họ đặt ra!’
8 “Các ông vâng giữ tục lệ của loài người, mà bỏ qua mệnh lệnh của Thượng Đế.
9 Các ông khéo léo chối bỏ luật Thượng Đế để giữ tục lệ của các ông!”
10 “Chẳng hạn khi Mai-sen dạy: ‘Phải hiếu kính cha mẹ’ và ‘Ai nguyền rủa cha mẹ phải bị xử tử’.
11 Nhưng các ông bảo: nếu người nào lấy tiền phụng dưỡng cha mẹ, dâng cho Đền Thờ,
12 người đó khỏi phụng dưỡng cha mẹ.
13 Vậy tục lệ của các ông đã xoá bỏ mệnh lệnh trực tiếp của Thượng Đế. Các ông còn làm nhiều điều khác cũng sai quấy như thế!”
14 Sau đó Chúa gọi đoàn dân đến, dặn bảo: “Anh em lắng nghe và cố hiểu lời này:
15 ‘Người ta bị dơ bẩn không phải vì những vật từ bên ngoài vào, nhưng vì những điều ra từ trong lòng!’”
17 Khi Chúa rời đám đông vào nhà, các môn đệ thắc mắc, hỏi Ngài về câu ấy.
18 Chúa đáp: “Các con cũng không hiểu nữa sao? Các con không biết thức ăn không làm cho con người ô uế sao?
19 Vì nó không vào trong tâm hồn, chỉ đi qua cơ quan tiêu hoá rồi ra khỏi thân thể.” (Lời Chúa dạy cho thấy các thực phẩm đều không ô uế).
20 Chúa dạy tiếp: “Những điều ra từ trong lòng mới làm cho con người dơ bẩn.
21 Vì từ bên trong, từ tâm hồn con người, sinh ra những tư tưởng ác, như gian dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình,
22 tham lam, độc ác, lừa dối, phóng đãng, ganh ghét, phỉ báng, kiêu căng, dại dột.
23 Chính những thứ xấu xa từ bên trong mới làm con người dơ bẩn.”
24 Sau đó, Chúa Giê-xu rời xứ Ga-li-lê, đến miền Ty-rơ và Si-đôn. Khi vào nhà, Ngài không muốn cho ai biết, nhưng không sao giấu được.
25 Một người đàn bà có con gái bị quỷ ám, nghe Chúa đến, lập tức ra quỳ trước mặt Ngài,
26 van xin Ngài đuổi quỷ cho con gái mình. Bà là người Sy-ri lai Phê-ni-xi.
27 Nhưng Chúa Giê-xu dạy: “Ta phải cứu giúp người Y-sơ-ra-ên trước! Đâu có thể lấy bánh của con đem quăng cho chó ăn!”
28 Bà thưa: “Vâng, đúng thế! Nhưng chó chỉ ăn bánh vụn của con cái từ trên bàn rơi xuống!”
29 Chúa đáp: “Bà đã nói thế, cứ về nhà đi! Quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi!”
30 Về đến nhà, bà thấy con gái mình nằm trên giường tỉnh táo, không bị quỷ ám nữa.
31 Từ Ty-rơ, Chúa qua Si-đôn, xuống vùng Mười thành và đến biển Ga-li-lê.
32 Người ta đem đến một anh điếc và ngọng, nài xin Ngài đặt tay chữa lành.
33 Chúa dắt anh ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai và lấy nước bọt thấm vào lưỡi anh,
34 rồi ngước mắt lên trời, thở mạnh và bảo: “Mở ra!”
35 Lập tức, anh ấy nghe và nói rõ ràng.
36 Chúa Giê-xu bảo mọi người đừng thuật chuyện đó với ai, nhưng càng ngăn cấm, người ta càng phổ biến rộng hơn.
37 Ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng, bảo nhau: “Ngài làm gì cũng tuyệt diệu! Đến cả người điếc nghe được, người câm nói được!”
1 Cũng vào thời gian ấy, một đám đông nhóm họp với Chúa cho đến khi hết lương thực. Chúa gọi các môn đệ lại gần, bảo:
2 “Ta thương đoàn dân này đã ở với Ta ba ngày, thức ăn đã hết.
3 Nếu Ta để họ nhịn đói ra về, họ sẽ ngất xỉu dọc đường, vì nhiều người ở rất xa!”
4 Các môn đệ thưa: “Làm sao tìm đủ thức ăn cho họ giữa nơi hoang vắng này?”
5 Chúa hỏi: “Các con còn thức ăn không?”
- “Thưa, còn bảy ổ bánh!”
6 Chúa ra lệnh cho dân chúng ngồi xuống đất, rồi cầm bảy ổ bánh tạ ân Thượng Đế, bẻ ra đưa các môn đệ phân phát cho dân chúng.
7 Các môn đệ cũng tìm được mấy con cá nhỏ; Chúa tạ ân rồi bảo môn đệ đem phân phát.
8 Sau khi tất cả đều ăn no, người ta lượm thức ăn thừa, đựng đươc bảy giỏ.
9 Riêng số đàn ông dự bữa ăn ấy vào khoảng 4.000.
10 Liền sau đó, Chúa cho dân chúng ra về. Ngài và các môn đệ xuống thuyền đến Đan-ma-nu-tha.
11 Hay tin Chúa đến, các thầy Biệt-lập tới tranh luận với Ngài. Họ muốn gài bẫy, nên xin Ngài làm một dấu lạ trên trời.
12 Chúa Giê-xu thở dài đáp: “Tại sao thế hệ này đòi xem dấu lạ? Tôi cho các ông biết, sẽ chẳng có dấu lạ nào theo ý muốn các ông cả!”
13 Rồi Ngài bỏ họ xuống thuyền, sang bờ bên kia.
14 Lúc ấy các môn đệ quên mang thức ăn theo, trong thuyền chỉ còn một ổ bánh.
15 Chúa Giê-xu khuyên: “Các con phải cẩn thận, đề phòng men của phái Biệt-lập và đảng Hê-rốt!”
16 Các môn đệ bảo nhau: “Thầy bảo thế vì chúng ta quên đem bánh theo.”
17 Chúa Giê-xu biết được, liền quở trách: “Sao các con cứ lo không có thức ăn” Các con chẳng biết, chẳng hiểu gì ư? Lòng các con chai lỳ rồi sao?
18 Các con có mắt sao không nhìn, có tai sao không nghe? Các con cũng chẳng nhớ gì sao?
19 Này, khi Ta chia năm ổ bánh cho 5.000 người ăn, các con lượm bánh thừa được bao nhiêu giỏ?” “Thưa, mười hai giỏ!” các môn đệ đáp.
20 “Còn lúc Ta chia bảy ổ bánh cho 4.000 người, các con lượm được bao nhiêu giỏ?” “Thưa, bảy giỏ!”
21 Chúa hỏi tiếp: “Bây giờ các con hiểu chưa?”
22 Khi Chúa đến Bết-sai-đa, người ta đem lại một người mù, nài xin Chúa đặt tay chữa lành.
23 Chúa Giê-xu nắm tay anh mù dắt ra khỏi làng, thoa nước bọt vào mắt, rồi đặt tay lên. Ngài hỏi: “Con thấy gì không?”
24 Anh mù ngước nhìn, đáp: “Thưa có, con thấy người ta chập chờn như cây cối đi qua đi lại.”
25 Chúa lại đặt tay trên mắt anh. Anh mù chăm chú nhìn, mắt liền được sáng, thấy rõ mọi vật.
26 Chúa Giê-xu bảo anh về nhà và căn dặn: “Con đừng trở vào làng!”
27 Chúa Giê-xu và các môn đệ đi đến các làng quanh thành Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường, Ngài hỏi: “Người ta nói Ta là ai?”
28 Các môn đệ đáp: “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người cho là Ê-li, người bảo là nhà tiên tri.”
29 Chúa hỏi tiếp: “Còn các con biết Ta là ai không?” Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế!”
30 Nhưng Chúa nghiêm cấm họ không được nói cho ai biết.
31 Lúc ấy Chúa bắt đầu cho các môn đệ biết Ngài sẽ chịu nhiều đau khổ, bị các nhà lãnh đạo Do-thái khai trừ và giết đi, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại.
32 Chúa Giê-xu trình bày thật rõ ràng. Phê-rơ liền đem riêng Chúa ra, trách: “Thầy chớ nên nói thế!”
33 Chúa Giê-xu quay lại nhìn các môn đệ, và quở Phê-rơ: “Lui đi, Sa-tan! Ngươi chỉ suy luận theo quan điểm loài người, chứ không theo ý Thượng Đế!”
34 Sau đó, Chúa gọi các môn đệ và dân chúng đến gần, dạy bảo:
“Nếu ai muốn làm môn đệ Ta, phải phủ nhận chính mình, vác cây thập tự mình theo Ta.
35 Ai tham sống sợ chết sẽ mất mạng, nhưng ai vì Ta và vì Phúc âm mà hy sinh tính mạng, sẽ được sống.
36 Nếu một người chiếm được cả thế giới nhưng mất linh hồn thì có ích gì?
37 Ai hổ thẹn về Ta và về Đạo Ta trong thời đại tội lỗi vô đạo này, Ta cũng sẽ hổ thẹn về họ khi Ta trở lại trong vinh quang của Cha Ta với các thiên sứ thánh.”
1 Chúa bảo các môn đệ: “Ta cho các con biết, một vài người đang đứng đây sẽ còn sống cho đến khi nhìn thấy Nước Trời thiết lập với uy quyền vĩ đại!”
2 Sáu ngày sau, Chúa Giê-xu đem riêng Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng lên một ngọn núi cao. Chúa hoá hình ngay trước mặt họ.
3 Áo Ngài trắng và chói sáng, trên đời này không có cách gì phiếu trắng đến thế.
4 Ê-li và Mai-sen hiện ra, hầu chuyện với Chúa.
5 Phê-rơ buột miệng: “Thưa Thầy, ở đây thật tuyệt! Chúng con sẽ dựng ba chiếc lều cho Thầy, Mai-sen và Ê-li!”
6 Nhưng Phê-rơ không biết mình nói gì, vì các môn đệ đều khiếp sợ.
7 Một đám mây kéo đến bao phủ mọi người, và từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta! Mọi người phải nghe lời Con!”
8 Các môn đệ lập tức nhìn quanh, nhưng chỉ thấy một mình Chúa Giê-xu.
9 Khi xuống núi, Chúa dặn ba môn đệ đừng thuật lại cho ai việc họ vừa thấy, trước khi Chúa từ cõi chết sống lại.
10 Các môn đệ vâng lời Chúa, nhưng bàn cãi với nhau “sống lại từ cõi chết” có nghĩa gì?
11 Họ hỏi: “Tại sao các thầy dạy luật quả quyết Ê-li phải đến trước Chúa Cứu Thế?”
12 Chúa đáp: “Đúng! Ê-li đến trước để chuẩn bị mọi việc. Thánh kinh cũng chép Chúa Cứu Thế phải chịu nhiều đau khổ và bị chế giễu khinh bỉ.
13 Ta cho các con biết, Ê-li đã đến rồi, nhưng bị người ta bạc đãi đúng như Thánh kinh đã viết.”
14 Xuống đến chân núi, Chúa thấy một đoàn dân rất đông bao vây các môn đệ của Ngài, và các thầy dạy luật đang tranh luận với họ.
15 Vừa thấy Chúa, dân chúng rất ngạc nhiên, chạy ra chào đón Ngài.
16 Chúa hỏi: “Các anh em đang bàn cãi gì đó?”
17 Một người trong đám đông lên tiếng: “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến xin Thầy cứu giúp, nó bị quỷ ám không nói được.
18 Mỗi khi quỷ nhập, nó bị vật nhào xuống đất, sùi bọt mép, nghiến răng rồi cứng đờ ra. Tôi xin các môn đệ Thầy đuổi quỷ cho, nhưng họ không đuổi được!”
19 Chúa trách: “Những người hoài nghi kia, Ta phải ở với các anh em bao lâu nữa, phải chịu đựng anh em đến bao giờ? Đem ngay đứa trẻ lại đây!”
21 Chúa hỏi cha đứa trẻ: “Nó bị hành hạ thế này bao lâu rồi?” Ông đáp: “Thưa, từ khi còn nhỏ!
22 Quỷ đã ném nó vào lửa, xuống sông để giết nó. Nếu Thầy có thể cứu nó, xin thương xót giúp cho!”
23 Chúa Giê-xu ngắt lời: “Sao ông nói ‘nếu có thể’? Ai tin, mọi việc đều được cả!”
24 Cha đứa trẻ lập tức la lên: “Tôi tin! Xin Thầy thêm đức tin cho tôi!”
25 Thấy dân chúng tụ tập mỗi lúc một đông, Chúa liền quở trách quỷ: “Quỷ câm và điếc kia! Ta ra lệnh: phải ra khỏi đứa trẻ này, không được nhập vào nó nữa!”
26 Quỷ liền hét lớn; đứa trẻ bị động kinh dữ dội, rồi quỷ ra khỏi. Đứa trẻ nằm bất động như xác chết, nên mọi người đều nói: “Nó chết rồi!”
27 Nhưng Chúa Giê-xu nắm tay nâng nó lên, nó liền đứng dậy.
28 Khi vào nhà, các môn đệ hỏi riêng Chúa: “Sao chúng con không đuổi quỷ ấy được?”
29 Chúa đáp: “Những trường hợp này, cần phải cầu nguyện mới đuổi quỷ được.”
30 Rời miền đó, Chúa và các môn đệ đi ngang qua xứ Ga-li-lê, nhưng không muốn cho ai biết,
31 vì Ngài có ý dành thì giờ dạy dỗ các môn đệ. Ngài bảo họ: “Ta sẽ bị phản bội, nộp vào tay người ta, họ sẽ giết Ta. Nhưng ba ngày sau, Ta sẽ sống lại.”
32 Các môn đệ không hiểu nổi lời Ngài dạy, nhưng sợ không dám hỏi lại.
33 Chúa Giê-xu và các môn đệ về thành Ca-bê-nam. Khi vào nhà, Chúa hỏi: “Dọc đường các con bàn cãi gì với nhau đó?”
34 Họ không dám trả lời, vì khi đi đường, họ tranh luận với nhau xem người nào lớn nhất trong các môn đệ.
35 Chúa ngồi xuống, gọi mười hai sứ đồ lại gần, bảo: “Ai muốn làm lớn, phải chịu phận nhỏ, làm đầy tớ người khác.”
36 Rồi Ngài đặt một đứa trẻ giữa các môn đệ, ôm nó trong vòng tay, và dạy:
37 “Ai nhân danh Ta tiếp rước một em bé như nó, tức là tiếp rước Ta. Còn ai tiếp Ta, là tiếp rước Đấng đã sai Ta.”
38 Sứ đồ Giăng trình với Chúa: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy đuổi quỷ, chúng con đã cấm vì họ không ở trong nhóm chúng ta.”
39 Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Đừng ngăn cấm, vì không ai có thể nhân danh Ta làm phép lạ, rồi quay lại nói nghịch Ta.
40 Ai không chống chúng ta là theo chúng ta.
41 Nếu ai cho các con một chén nước vì các con là môn đệ của Chúa Cứu Thế, Ta quả quyết người ấy sẽ được tưởng thưởng.
42 Nhưng nếu ai phá hoại đức tin của một em bé đã theo Ta, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy ném xuống biển còn hơn!
43,44 “Nếu tay các con xui các con phạm tội, hãy cắt nó đi! Thà cụt một tay mà lên Thiên đàng, còn hơn đủ hai tay mà bị ném vào lửa địa ngục không hề tắt.
45,46 “Nếu chân xui các con phạm tội, hãy chặt nó đi! Thà cụt một chân mà lên Thiên đàng còn hơn đủ hai chân mà bị ném vào hoả ngục.
47 “Nếu mắt xui các con phạm tội, hãy móc nó đi! Thà chột mắt vào Nước Trời, còn hơn đủ hai mắt mà bị quăng vào hoả ngục,
48 nơi sâu bọ không hề chết và lửa không hề tàn,
49 nơi mọi người sẽ bị muối bằng lửa.
50 “Muối là vật hữu ích, nhưng nếu muối mất mặn, làm sao lấy lại vị mặn được nữa? Các con đừng đánh mất bản chất của mình, và hãy sống hoà thuận với nhau.”
1 Sau đó, Chúa rời thành Ca-bê-nam, đến xứ Giu-đê và miền đông sông Giô-đanh. Dân chúng tụ họp đông đảo nghe Ngài giảng dạy như thường lệ.
2 Các thầy Biệt-lập đến chất vấn Chúa, cố gài bẫy Ngài. Họ hỏi: “Thầy nghĩ sao? Người chồng được phép ly dị vợ mình không?”
3 Chúa Giê-xu hỏi lại: “Mai-sen dạy thế nào về việc ấy?”
4 Họ đáp: “Mai-sen đã cho phép! Người chồng chỉ cần viết chứng thư ly dị là xong.”
5 Chúa giảng giải: “Vì lòng dạ các ông cứng cỏi, Mai-sen mới lập điều luật đó.
6,7 Từ ban đầu, Thượng Đế tạo nên người nam người nữ. Vì thế, người nam phải lìa cha mẹ để kết hợp với vợ, hai người thành một.
8 Vợ chồng không phải là hai nữa, nhưng chỉ là một.
9 Vậy chẳng ai có thể phân ly những người được Thượng Đế phối hợp.”
10 Khi về nhà, các môn đệ lại hỏi Chúa vấn đề đó.
11 Chúa giải thích: “Người nào ly dị vợ rồi cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình,
12 còn người đàn bà nào ly dị chồng rồi lấy chồng khác, cũng phạm tội ngoại tình.”
13 Người ta đem trẻ con đến gần Chúa, để Ngài đặt tay ban phúc cho em, nhưng các môn đệ quở trách họ, không cho quấy rầy Chúa.
14 Thấy thế, Chúa Giê-xu không hài lòng, Ngài bảo các môn đệ: “Cứ để trẻ con đến gần Ta, đừng ngăn cản, vì Nước Trời thuộc về những người giống các em ấy.
15 Ta cho các con biết: Ai không tiếp nhận Thượng Đế như con trẻ, sẽ không được vào Nước Trời.”
16 Rồi Ngài bồng các em, đặt tay lên đầu, ban phúc cho.
17 Khi Chúa sửa soạn lên đường, một người chạy đến quỳ xuống hỏi: “Thưa Thầy Thánh Thiện, tôi phải làm gì để được sống vĩnh cửu?”
18 Chúa Giê-xu đáp: “Sao anh gọi Ta là Thánh Thiện? Chỉ có một Đấng Thánh Thiện là Thượng Đế.
19 Anh hẳn biết các điều răn: Đừng giết người; đừng ngoại tình; đừng trộm cắp; đừng làm chứng dối; đừng gian lận và phải hiếu kính cha mẹ.”
20 Anh hăng hái: “Từ thuở nhỏ đến giờ, tôi luôn vâng giữ các điều răn đó!”
21 Chúa nhìn anh, lòng đầy thương mến: “Anh còn thiếu một điều: Về bán hết tài sản, lấy tiền phân phát cho người nghèo để chứa của cải trên trời, rồi hãy theo làm môn đệ Ta.”
22 Nghe Chúa dạy, anh ủ rũ mặt mày, bỏ đi, vì anh rất giàu có.
23 Chúa Giê-xu nhìn quanh, bảo các môn đệ: “Người giàu rất khó vào Nước Trời.”
24 Nghe lời ấy, các môn đệ đều ngạc nhiên. Chúa Giê-xu dạy tiếp: “Này các con, người nào cậy mình giàu có, rất khó vào Nước Trời.
25 Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước của Thượng Đế!”
26 Các môn đệ đều sững sờ: “Vậy thì ai được cứu?”
27 Chúa Giê-xu nhìn họ, đáp: “Đối với loài người, việc ấy không ai làm được. Nhưng Thượng Đế làm mọi việc đều được cả!”
28 Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy.”
29 Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết với các con: Không ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, vợ con, tài sản vì Ta và vì Phúc âm
30 mà trong đời này, không nhận lại gấp trăm lần nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, vợ con, tài sản với sự bức hại. Trong đời sau người ấy còn được sống vĩnh cửu.
31 “Nhưng nhiều người đang dẫn đầu sẽ lui lại hàng cuối, và người ở hàng cuối sẽ vượt lên hàng đầu.”
32 Trên đường lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đi trước, các môn đệ theo sau, ngạc nhiên và sợ hãi. Chúa đem riêng mười hai sứ đồ, nói cho biết những việc sắp xảy ra:
33 “Lên đến Giê-ru-sa-lem, Ta sẽ bị phản bội, bắt nộp cho các thầy trưởng tế và dạy luật, họ sẽ lên án xử tử Ta, rồi giao nộp Ta cho người La-mã.
34 Người La-mã sẽ chế giễu, phỉ nhổ, đánh đập và giết Ta, nhưng ba ngày sau, Ta sẽ sống lại.”
35 Gia-cơ và Giăng, hai con trai Xê-bê-đê, đến thưa với Chúa: “Xin Thầy cho chúng con một ân huệ.”
36 Chúa hỏi: “Các con muốn xin gì?”
37 Họ đáp: “Xin Thầy cho hai anh em chúng con được ngồi bên phải và bên trái ngai của Thầy trên Nước Trời.”
38 Nhưng Chúa bảo: “Các con không hiểu điều mình cầu xin. Các con có uống chén cay đắng Ta sắp uống và chịu nổi báp-tem đau đớn Ta phải chịu không?”
39 Họ đáp: “Thưa Thầy được!”
Chúa Giê-xu dạy: “Các con sẽ uống chén Ta và chịu báp-tem Ta,
40 nhưng về việc ngồi cạnh Ta, Ta không có quyền định đoạt, vì những chỗ ấy dành cho những người đã được Cha Ta chỉ định.”
41 Mười hai sứ đồ kia rất bực tức khi hay tin đó.
42 Chúa gọi họ đến dạy bảo: “Các con biết vua chúa các dân tộc nước ngoài cai trị rất tàn ác, và bọn quan lại cũng đè đầu cưỡi cổ nhân dân,
43 nhưng giữa các con không ai làm điều đó. Trái lại ai muốn làm lớn, phải làm tôi tớ người khác.
44 Ai muốn lãnh đạo, phải làm nô lệ mọi người.
45 Các con nên theo gương Ta, vì Ta đến trần gian không phải để cho người phục vụ, nhưng để phục vụ người, và hy sinh tính mạng cứu chuộc nhiều người.”
46 Sau đó, mọi người đến Giê-ri-cô. Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ rời thành phố này, có đoàn dân đông đi theo. Ba-ti-mê (con của Ti-mê), người hành khất mù ngồi bên lề đường,
47 nghe nói Chúa Giê-xu ở Na-xa-rét sắp đi ngang qua, liền gọi lớn: “Lạy Giê-xu, con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
48 Nhiều người quở mắng, bảo anh không được la lối, nhưng anh cứ gân cổ kêu lớn hơn: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!””
49 Chúa Giê-xu dừng bước, bảo: “Gọi anh ấy đến đây!” Họ lại đổi giọng: “Kìa Chúa gọi anh đấy! Vui lên đi!”
50 Ba-ti-mê liền vất áo choàng, đứng dậy đến gần Chúa.
51 Chúa hỏi: “Con muốn Ta giúp gì đây?” Anh mù liền đáp: “Lạy Thầy, xin cho con thấy được!”
53 Chúa bảo: “Con cứ đi, đức tin con đã chữa cho con lành!” Lập tức, Ba-ti-mê được sáng mắt, rồi nhập vào đám đông đi theo Chúa.
1 Khi đến gần Giê-ru-sa-lem, ngang làng Bê-pha-giê và Bê-ta-ni, trên sườn núi Ô-lui, Chúa Giê-xu sai hai môn đệ đi trước,
2 và dặn: “Các con cứ đi thẳng đến làng trước mặt, vừa bước vào làng, sẽ thấy một con lừa con chưa ai cưỡi đang cột tại đó. Cứ mở dây dắt lừa về đây cho Ta.
3 Nếu ai hỏi, các con trả lời: ‘Chúa cần dùng nó, rồi sẽ trả ngay’.”
4 Hai môn đệ vâng lệnh ra đi, quả nhiên thấy lừa con buộc nơi cổng bên đường. Khi họ mở dây,
5 có mấy người đứng đó hỏi: “Các ông mở lừa làm gì?”
6 Hai môn đệ lặp lại những lời Chúa Giê-xu đã dặn, người ta liền để cho đi.
7 Họ đem lừa con về cho Chúa, lấy áo mình lót trên lưng lừa để Ngài lên cưỡi.
8 Nhiều người trải áo trên đường, người khác rải lá cây vừa bẻ ngoài đồng.
9 Người đi trước, kẻ theo sau đều tung hô: “Hoan hô! Hoan hô sứ giả của Thượng Đế! Hoan hô Thượng Đế Chí Cao!”
11 Chúa Giê-xu đến Giê-ru-sa-lem, vào thẳng trong Đền Thờ, quan sát mọi vật. Đến tối, Ngài đem mười hai sứ đồ trở lại Bê-ta-ni.
12 Hôm sau, khi rời Bê-ta-ni, Chúa đói.
13 Từ xa, Ngài thấy một cây vả sum suê, liền lại gần hái trái, nhưng chỉ thấy lá, vì chưa tới mùa.
14 Chúa quở: “Từ nay về sau, không ai ăn trái của cây này nữa!” Các môn đệ đều nghe lời đó.
15 Trở lại Giê-ru-sa-lem, Chúa vào Đền Thờ, đuổi hết những người mua bán ra ngoài. Ngài lật đổ bàn của bọn đổi tiền, ghế của bọn bán bồ câu,
16 và cấm không cho đem hàng hoá vào Đền Thờ.
17 Chúa bảo họ: “Thánh kinh chép: ‘Đền Thờ Ta là nơi muôn dân cầu nguyện, nhưng các anh đã biến thành sào huyệt trộm cướp’.”
18 Các thầy trưởng tế và thầy dạy luật biết được việc đó, liền tìm cách thủ tiêu Ngài, nhưng họ sợ dân nổi loạn, vì nhân dân hết sức hâm mộ lời Ngài giảng dạy.
19 Đến tối, Chúa và các môn đệ ra khỏi thủ đô.
20 Sáng hôm sau, đi ngang qua cây vả, các môn đệ thấy nó khô từ gốc đến ngọn.
21 Nhớ lại lời Chúa, Phê-rơ kêu lên: “Thầy ơi, cây vả Thầy quở hôm qua nay đã chết khô rồi!”
22 Chúa Giê-xu đáp: “Các con phải có đức tin nơi Thượng Đế.
23 Ta quả quyết, nếu người nào có niềm tin vững chắc không chút nghi ngờ, có thể ra lệnh thì núi này cũng bị bứng lên, quăng xuống biển.
24 Vì thế, Ta bảo các con: Khi cầu nguyện, hãy tin đã được, tất các con xin gì được nấy.
25 Khi các con cầu nguyện, nếu có điều bất bình với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời tha lỗi các con.”
27,28 Chúa Giê-xu và các môn đệ trở vào thành Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài đang đi trong sân Đền Thờ, các thầy trưởng tế, các thầy dạy luật và các trưởng lão đến hỏi Ngài: “Thầy cậy uy quyền gì để làm các việc đó? Ai uỷ quyền cho Thầy?”
29 Chúa Giê-xu đáp: “Tôi cũng hỏi các ông một câu, nếu các ông trả lời được, tôi sẽ giải đáp câu hỏi của các ông.
30 Lễ báp-tem của Giăng bắt nguồn từ trời hay từ người?”
31 Họ thảo luận với nhau: “Nếu ta nói từ trời, ông ấy sẽ hỏi: Sao các ông không tin Giăng?
32 Nếu ta nói từ người, thì nguy với nhân dân, vì nhân dân đều công nhận Giăng là nhà tiên tri của Thượng Đế.”
33 Họ thưa với Chúa: “Chúng tôi không biết!” Chúa Giê-xu đáp: “Nếu thế tôi cũng không nói cho các ông biết nguồn gốc uy quyền của tôi!”
1 Chúa kể cho hai ngụ ngôn: “Người kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào hầm ép nho, xây tháp canh, cho người khác mướn, rồi lên đường đi xa.
2 Tới mùa hái nho, chủ sai người nhà về thu hoa lợi.
3 Nhưng người ấy bị các tá điền bắt giữ, đánh đập và đuổi về tay không.
4 Chủ sai người thứ hai, nhưng bị họ sỉ nhục và đánh vỡ đầu.
5 Một người khác được chủ sai đi, lại bị chúng hạ sát. Nhiều người đến sau cũng đều bị đánh, giết.
6 Cuối cùng, chủ chỉ còn người con trai yêu quý. Chủ sai con đến, vì nghĩ rằng họ sẽ kính nể con mình.
7 “Nhưng các tá điền bảo nhau: ‘Nó là con thừa tự, giết nó đi, sản nghiệp sẽ về tay chúng ta’.
8 Họ liền bắt giết người con, quăng thây bên ngoài vườn nho.
9 Vậy, chủ vườn nho sẽ đối xử ra sao? Chắc chắn chủ sẽ đến tiêu diệt mấy tá điền ấy, giao vườn cho người khác mướn.
10 Các ông chưa đọc câu Thánh kinh này sao? ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá móng.
11 Đây là việc diệu kỳ Chúa đã thực hiện.’”
12 Các nhà lãnh đạo Do-thái biết Chúa ám chỉ họ, nên tìm cách bắt Ngài, nhưng còn e ngại nhân dân. Cuối cùng, họ bỏ đi.
13 Sau đó, họ cử mấy người thuộc phái Biệt-lập và đảng Hê-rốt đến gặp Chúa, tìm cách gài bẫy trong lời nói, để có cớ bắt Ngài.
14 Họ hỏi: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân chính, không nể sợ, thiên vị ai, chỉ lấy công tâm giảng dạy Đạo Thượng Đế. Xin Thầy cho biết có nên nộp thuế cho Hoàng đế La-mã không?”
15 Chúa Giê-xu biết rõ mưu độc của họ, liền đáp: “Các ông muốn gài bẫy tôi sao? Đưa một đồng bạc cho tôi xem!”
16 Họ trao đồng bạc cho Chúa. Ngài hỏi: “Hình và tên ai đây?” Họ đáp: “Hoàng đế La-mã.”
17 Chúa dạy: “Hãy nộp cho Hoàng đế những gì của Hoàng đế, và trả lại Thượng Đế những gì thuộc về Ngài!” Họ ngẩn ngơ trước câu trả lời của Chúa.
18 Các thầy Sa-đức (chủ trương không có sự sống lại) đến hỏi Chúa:
19 “Thưa Thầy, Mai-sen truyền lại cho chúng ta luật này: ‘Nếu người đàn ông qua đời để lại vợ goá không con, thì em trai người đó phải cưới vợ goá của anh để sinh con nối dõi cho anh’.
20 Gia đình kia có bảy anh em. Người anh cả lấy vợ rồi chết không con.
21 Người thứ hai lấy vợ goá của anh, cũng chết không con. Người thứ ba cũng vậy.
22 Cứ thế, tất cả bảy anh em đều qua đời không con nối dõi. Cuối cùng, người đàn bà cũng chết.
23 Vậy đến ngày sống lại, người đàn bà đó sẽ làm vợ ai, vì cả bảy người đều đã cưới nàng?”
24 Chúa Giê-xu đáp: “Các ông lầm lẫn, vì không hiểu Thánh kinh, cũng chẳng biết quyền năng Thượng Đế.
25 Vì khi người ta sống lại, sẽ không còn cưới vợ lấy chồng nữa, ai nấy đều giống như thiên sứ.
26 Về người chết sống lại, các ông không đọc sách Mai-sen, chỗ viết về bụi gai cháy sao? Thượng Đế bảo Mai-sen: ‘Ta là Thượng Đế của Áp-ra-ham, của Y-sác, và của Gia-cốp’.
27 Ngài là Thượng Đế của người sống, không phải của người chết. Các ông lầm to rồi!”
28 Một thầy dạy luật theo dõi cuộc tranh luận, thấy Chúa đối đáp lưu loát, liền hỏi: “Thưa Thầy, trong các điều răn, điều nào quan trọng hơn cả?”
29 Chúa Giê-xu đáp: “‘Dân Y-sơ-ra-ên, hãy lắng nghe! Thượng Đế chúng ta là Chân Thần duy nhất.
30 Phải yêu thương Thượng Đế với cả tấm lòng, linh hồn, trí óc và năng lực!’.
31 Điều răn thứ hai: ‘Phải yêu thương người đồng loại như chính bản thân!’ Không còn điều răn nào lớn hơn hai điều ấy.”
32 Thầy dạy luật thưa: “Thầy dạy rất đúng! Thượng Đế là Chân Thần duy nhất, ngoài Ngài không có Thần nào khác.
33 Yêu thương Ngài với tất cả tấm lòng, trí óc, năng lực và yêu thương người đồng loại như chính bản thân thật tốt hơn dâng mọi lễ vật và sinh tế cho Thượng Đế.”
34 Thấy người đó hiểu đúng ý nghĩa luật pháp, Chúa khen: “Ông không xa Nước Trời đâu!” Sau đó không ai dám chất vấn Ngài điều gì nữa.
35 Trong lúc giảng dạy tại Đền Thờ, Chúa Giê-xu hỏi: “Tại sao các thầy dạy luật bảo Chúa Cứu Thế là dòng dõi Đa-vít?
36 Chính Đa-vít được Thánh Linh cảm hứng đã nói:
‘Thượng Đế bảo Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta!
Cho đến chừng Ta đặt kẻ thù dưới gót chân Con’.
37 Đa-vít đã gọi Chúa Cứu Thế là Chúa, sao Ngài là dòng dõi của Đa-vít được?” Nghe Chúa giảng dạy, dân chúng thích thú vô cùng.
38 Chúa dạy tiếp: “Phải đề phòng các thầy dạy luật, vì họ thích mặc áo lễ thật dài, mong được người ta kính chào ngoài đường phố,
39 ưa ngồi ghế danh dự trong hội trường và phòng tiệc.
40 Họ làm ra vẻ thánh thiện bằng cách đọc những bài cầu nguyện tràng giang đại hải, nhưng đồng thời lại cướp đoạt nhà cửa của những quả phụ cô đơn! Vì thế, họ sẽ bị hình phạt nặng nề hơn nữa!”
41 Sau đó, Chúa Giê-xu đến ngồi đối ngang hộp tiền dâng trong Đền Thờ, xem người ta dâng tiền. Có lắm người giàu dâng rất nhiều,
42 cũng có một quả phụ nghèo khổ đến bỏ vào hộp hai đồng xu thôi!
43 Chúa Giê-xu gọi các môn đệ lại bảo: “Ta cho các con biết, bà goá nghèo này đã dâng nhiều hơn mọi người.
44 Vì ai cũng lấy của thừa thãi đem dâng, nhưng bà này tuy túng ngặt đã dâng tất cả tiền mình có.”
1 Khi Chúa Giê-xu bước ra khỏi Đền Thờ, một môn đệ thưa: “Thầy xem, Đền Thờ này thật tráng lệ, trang trí toàn đá quý cả!”
2 Chúa Giê-xu đáp: “Đền Thờ vĩ đại các con trông thấy đây, một ngày kia sẽ bị san bằng, không còn đến hai tảng đá chồng lên nhau nữa!”
3 Khi Chúa ngồi trên sườn núi Ô-liu đối ngang Đền Thờ, Phê-rơ, Gia-cơ, Giăng và Anh-rê đến hỏi riêng:
4 “Xin Thầy cho chúng con bết bao giờ việc ấy xảy ra, và có dấu hiệu gì báo trước?”
5 Chúa Giê-xu đáp: “Phải đề phòng, để các con khỏi bị lừa gạt.
6 Nhiều người sẽ mạo danh Ta, tự xưng là Chúa Cứu Thế, làm cho nhiều người lầm lạc.
7 Các con sẽ nghe chiến tranh bùng nổ, và những tin tức khủng khiếp về chiến tranh, nhưng các con đừng bối rối, vì những biến cố ấy phải xảy ra, nhưng chưa đến ngày tận thế.
8 “Dân tộc này sẽ tiến đánh dân tộc khác, nước nọ tuyên chiến với nước kia. Nhiều xứ sẽ bị động đất và đói kém. Đó chỉ là giai đoạn đầu của cơn đại nạn.
9 ”Phải đề phòng! Người ta sẽ bắt giải các con ra toà, đánh đập các con giữa hội trường. Vì Ta, các con sẽ bị xét xử trước mặt các vua và các tổng trấn. Đó là cơ hội để các con nói về Ta cho họ.
10 Vì Phúc âm phải được công bố cho mọi dân tộc đều biết, rồi mới đến ngày tận thế.
11 Khi bị bắt đưa ra toà, các con đừng lo phải nói những gì, nhưng chỉ nói những điều Chúa cho biết vào giờ đó. Lúc ấy không phải các con nói, nhưng chính Thánh Linh sẽ nói cho các con.
12 “Anh sẽ phản bội em, đem nộp em cho người ta giết; cha sẽ nộp con. Con cái sẽ phản nghịch, đưa cha mẹ vào chỗ chết.
13 Mọi người sẽ ganh ghét các con vì các con thuộc về Ta. Nhưng ai nhẫn nhục chịu đựng đến cuối cùng sẽ được cứu.
14 “Khi các con thấy vật ghê tởm đặt tại Đền Thờ (người đọc phải lưu ý), ai đang ở xứ Giu-đê, phải trốn lên miền đồi núi,
15 ai đang đứng ngoài hiên, đừng quay vào nhà góp nhặt của cải.
16 Ai ở ngoài đồng, đừng trở về nhà lấy áo.
17 “Trong những ngày đó, không ai khổ cho bằng đàn bà có thai hay có con mọn!
18 Các con hãy cầu nguyện để biến cố đó đừng xảy ra vào mùa đông.
19 Vì lúc ấy sẽ có tai hoạ khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử từ khi Thượng Đế sáng tạo trời đất, và trong tương lai cũng chẳng bao giờ có nữa.
20 Nếu Thượng Đế không rút ngắn những ngày tai hoạ, cả nhân loại sẽ bị diệt vong. Nhưng vì con dân Ngài, Chúa sẽ giảm bớt những ngày đó.
21 “Khi ấy, nếu ai bảo các con: ‘Chúa Cứu Thế vừa đến nơi kia!’ các con đừng tin.
22 Vì nhiều người sẽ mạo nhận là Chúa Cứu Thế hay nhà tiên tri, làm phép lạ để lừa gạt nhiều người, có thể đánh lừa cả con dân Chúa.
23 Các con phải đề phòng! Ta đã nói trước cả rồi!
24 “Sau cơn đại nạn, mặt trời sẽ tối tăm, mặt trăng cũng không chiếu sáng,
25 các vì sao trên trời sẽ rơi rụng và các quyền lực dưới bầu trời sẽ rúng chuyển.
26 Nhân loại sẽ trông thấy Ta giáng xuống trong mây trời, với vinh quang và uy quyền tuyệt đối.
27 Ta sẽ sai các thiên sứ tập họp con dân Ta khắp bốn phương, từ những nơi chân trời góc biển.
28 “Các con nên rút tỉa bài học cây vả: khi cây đâm chồi nảy lộc, các con biết sắp đến mùa hạ.
29 Cũng thế, khi thấy các dấu hiệu ấy xuất hiện, các con biết ngày Ta trở lại rất gần, Ta đã đến ngay bên cửa.
30 “Ta quả quyết, thế hệ này chưa qua đi thì các biến cố ấy đã xảy ra rồi.
31 Trời đất sẽ tiêu tan nhưng lời Ta vẫn còn mãi mãi.
32 “Không một ai biết được ngày giờ tận thế. Ngay cả thiên sứ và chính Ta cũng không biết. Chỉ Cha biết mà thôi.
33 Các con phải đề phòng, cảnh giác, vì không biết Ta đến giờ nào.
34 “Như trường hợp chủ nhà đi xa, giao cho đầy tớ mỗi người một việc, và bảo người gác cổng phải thức canh.
35 Cũng thế, các con phải cảnh giác, vì không biết giờ nào Ta trở lại, có thể lúc trời vừa tối, hoặc nửa đêm, lúc gà gáy, hay buổi bình minh.
36 Nếu Ta trở về bất ngờ, đừng để Ta bắt gặp các con đang ngủ.
37 Lời Ta dặn các con, Ta cũng bảo chung mọi người: ‘Phải cảnh giác chờ đợi Ta trở lại!’”
1 Còn hai ngày nữa đến lễ Vượt qua - trong ngày lễ này, người Do-thái ăn bánh không pha men - các thầy trưởng tế và dạy luật tìm cơ hội bắt giữ và bí mật thủ tiêu Chúa Giê-xu.
2 Họ quyết định đợi cho qua ngày lễ, để khỏi gây náo động trong dân chúng.
3 Chúa đến nhà Si-môn, một người cùi tại Bê-ta-ni. Giữa bữa ăn, một thiếu phụ bước vào, mang theo bình ngọc thạch đựng dầu cam tùng đắt tiền. Chị mở nắp đổ dầu trên đầu Chúa Giê-xu.
4 Có người trông thấy, tức giận bảo: “Thật phí của! Bình dầu thơm này rất quý giá!
5 Sao chị không đem bán, lấy hơn ba trăm đồng giúp người nghèo?” Rồi họ nặng lời quở trách chị.
6 Nhưng Chúa Giê-xu can thiệp: “Để mặc chị ấy, đừng la rầy! Chị đã làm một việc tốt đẹp cho Ta.
7 Các con luôn luôn gặp người nghèo, có thể giúp đỡ họ khi nào tuỳ ý, nhưng các con không ở bên Ta mãi mãi.
8 Chị này đã hết sức cố gắng, xức dầu tẩm liệm thân Ta trước khi chôn cất.
9 Ta cho các con biết, việc làm của chị hôm nay sẽ được nhắc nhở ca tụng khắp thế giới, tại những nơi Phúc âm được truyền bá.”
10 Một sứ đồ tên Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đến tiếp xúc với các thầy trưởng tế bàn mưu nộp Ngài cho họ.
11 Nghe Giu-đa đề nghị, họ rất mừng rỡ, hứa sẽ thưởng tiền. Giu-đa lo tìm cơ hội nộp Chúa.
12 Ngày đầu lễ Vượt qua, khi chiên con phải bị giết, các môn đệ đến hỏi Chúa: “Thầy muốn ăn lễ Vượt qua tại đâu? Xin Thầy chỉ bảo để chúng con sửa soạn.”
13 Chúa liền sai hai môn đệ lên đường, và căn dặn: “Các con vào thành phố, sẽ gặp một người xách vò nước; người ấy đi đâu, cứ theo đó.
14 Khi vào nhà, các con nói với chủ nhà: ‘Thầy hỏi: Phòng dành riêng cho Ta và các môn đệ ăn lễ Vượt qua ở đâu?’
15 Chủ nhà sẽ chỉ cho các con một phòng rộng trên lầu, trang bị đầy đủ. Các con cứ dọn tiệc tại đó.”
16 Hai môn đệ ra đi, gặp mọi điều đúng như lời Chúa dặn, và chuẩn bị lễ Vượt qua.
17 Tối hôm đó, Chúa và mười hai sứ đồ cùng đến.
18 Khi mọi người đang ngồi ăn, Chúa tiết lộ: “Ta bảo thật, một người trong các con sẽ phản Ta!”
19 Các môn đệ rất buồn bực, lần lượt hỏi: “Thưa Thầy, có phải con không?”
20 Chúa đáp: “Đó là sứ đồ đang nhúng bánh vào đĩa với Ta.
21 Ta phải hy sinh như lời Thánh kinh đã nói, nhưng khốn cho kẻ phản Ta, thà nó chẳng sinh ra còn hơn!”
22 Khi đang ăn, Chúa lấy bánh, cảm tạ Thượng Đế rồi bẻ ra trao cho các môn đệ: “Đây là thân thể Ta, các con hãy lấy ăn!”
23 Ngài cũng rót nước nho, cảm tạ rồi đưa cho các môn đệ cùng uống.
24 Chúa giải thích: “Đây là máu Ta, máu đổ ra cho nhiều người, để ấn chứng Giao ước mới giữa Thượng Đế và nhân loại.
25 Ta cho các con biết: Ta sẽ không uống nước nho này nữa cho đến ngày uống nước nho mới trong Nước của Thượng Đế.”
26 Hát thánh ca xong, Chúa Giê-xu và các môn đệ đi lên núi Ô-liu.
27 Chúa thổ lộ: “Các con sẽ lìa bỏ Ta như Thánh kinh đã viết: ‘Ta sẽ đánh người chăn, thì bầy chiên tan tác’.
28 Nhưng sau khi sống lại, Ta sẽ qua xứ Ga-li-lê trước để gặp các con.”
29 Phê-rơ thưa: “Con sẽ chẳng xa Thầy, dù mọi người bỏ chạy!”
30 Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết: ngay đêm nay, trước khi gà gáy lần thứ hai, con sẽ chối Ta ba lần.”
31 Nhưng Phê-rơ cam kết: “Con thà chết chứ không chối Thầy đâu!” Các môn đệ khác cũng đều quả quyết như thế.
32 Chúa Giê-xu và các môn đệ vào vườn Ghết-sê-ma-nê. Ngài bảo họ: “Các con ngồi đây, đợi Ta đi cầu nguyện!”
33 Chúa chỉ đem Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng theo Ngài. Từ lúc đó, Ngài cảm thấy hoang mang, sầu não vô cùng.
34 Ngài bảo: “Linh hồn Ta buồn rầu tột độ! Các con ở đây thức canh!”
35 Chúa đi một quãng, rồi quỳ sấp dưới đất, cầu xin cho giờ phút khủng khiếp đừng đến với Ngài nếu có thể được.
36 Ngài cầu nguyện: “Thưa Cha, Cha có thể làm được mọi việc, xin cho Con khỏi uống chén này, nhưng xin theo ý Cha, chứ không theo ý Con!”
37 Khi trở lại, Chúa thấy ba môn đệ đang ngủ gục. Ngài gọi: “Si-môn! con ngủ sao? Con không thức được một giờ sao?
38 Phải tỉnh thức và cầu nguyện để khỏi sa vào vòng cám dỗ! Vì tâm linh thật muốn, nhưng thể xác yếu đuối.”
39 Chúa lại đi, cầu xin như lần trước.
40 Lần này quay lại, Chúa thấy các môn đệ vẫn ngủ, mắt nhắm nghiền, không đối đáp gì được!
41 Trở lại lần thứ ba, Chúa bảo họ: “Bây giờ các con vẫn còn ngủ sao? Đủ rồi! Đã đến lúc Ta bị phản nộp vào tay bọn gian ác.
42 Đứng dậy, đi với Ta! Này, kẻ phản Ta đã tới!”
43 Ngay khi Chúa đang nói, Giu-đa, một sứ đồ của Chúa xông đến. Theo sau là một toán người cầm gươm dao, gậy gộc, do các thầy trưởng tế, các thầy dạy luật và các trưởng lão sai đến.
44 Tên phản Chúa đã ra ám hiệu: “Tôi hôn người nào, các anh cứ bắt dẫn đi!”
45 Vì vậy, vừa đến nơi, Giu-đa trân tráo xông lên chào Chúa: “Lạy Thầy!” Rồi nó hôn Chúa.
46 Bọn kia liền bắt giữ Ngài.
47 Nhưng có một người đứng gần đó rút gươm chém đầy tớ của Thầy Tế lễ tối cao, đứt mất một vành tai.
48 Chúa Giê-xu hỏi họ: “Tôi đâu phải trộm cướp mà các anh đem gươm dao, gậy gộc đến bắt?
49 Hằng ngày tôi vẫn ở với các anh, giảng dạy trong Đền Thờ, sao các anh không bắt tôi? Nhưng những việc này xảy ra để làm ứng nghiệm lời tiên tri trong Thánh kinh.”
50 Tất cả các môn đệ đều bỏ Chúa trốn biệt.
51 Có một thanh niên đi theo Chúa, chỉ choàng trên người một tấm khăn. Toán người kia túm bắt anh,
52 Nhưng anh buông tấm khăn, trần truồng chạy trốn.
53 Người ta giải Chúa đến dinh Thầy Tế lễ tối cao. Tại đây, các thầy trưởng tế, các trưởng lão và các thầy dạy luật đã họp mặt đông đủ.
54 Phê-rơ theo sau Chúa xa xa, cho đến khi vào sân dinh thầy Tế lễ tối cao. Ông ngồi chung với bọn tuần cảnh, sưởi ấm bên đống lửa.
55 Các thầy trưởng tế và cả Hội đồng Quốc gia tìm bằng chứng để khép Chúa vào tội tử hình, nhưng không tìm được.
56 Nhiều người vu cáo Chúa đủ điều, nhưng lời chứng của họ mâu thuẫn nhau.
57 Sau đó, có người đứng lên tố cáo:
58 “Chúng tôi nghe người này doạ: ‘Ta sẽ phá nát Đền Thờ do con người xây cất, rồi trong ba ngày sẽ dựng một Đền Thờ’.”
59 Ngay điểm này, lời tố cáo của họ cũng không phù hợp nhau.
60 Thầy Tế lễ tối cao đứng dậy giữa Hội đồng, hỏi Chúa Giê-xu: “Sao? Anh trả lời thế nào về lời tố cáo đó?”
61 Chúa Giê-xu vẫn im lặng, không đáp một lời. Thầy Tế lễ tối cao hỏi tiếp: “Anh có phải là Chúa Cứu Thế, Con Thượng Đế không?”
62 Chúa Giê-xu đáp: “Phải! Rồi đây các ông sẽ thấy tôi ngồi bên phải ngai của Thượng Đế, và cỡi mây trời trở lại trần gian.”
63 Thầy Tế lễ tối cao xé áo mình, tuyên bố: “Chúng ta cần gì nhân chứng nữa!
64 Quý Ngài vừa nghe tận tai lời phạm thượng. Vậy quý ngài quyết định thế nào?” Các lãnh tụ Do-thái đều đồng ý lên án tử hình Chúa Giê-xu.
65 Người ta khạc nhổ vào mặt Chúa, bịt mắt Chúa, đánh đấm Ngài rồi nói: “Thử đoán xem, ai vừa đánh anh đó?” Bọn tuần cảnh cũng vả vào mặt Ngài và giải đi.
66 Phê-rơ đang ở ngoài sân, một đầy tớ gái của thầy Tế lễ tối cao bước đến,
67 thấy ông đang ngồi sưởi, lại gần nhìn mặt rồi nói: “Anh cũng là đồ đệ của Giê-xu, người Na-xa-rét!”
68 Phê-rơ chối: “Chị nói gì tôi không hiểu!” Rồi ông đi ra cổng liền có tiếng gà gáy.
69 Chị đầy tớ nhìn thấy, báo cho những người đứng chung quanh: “Anh ấy theo phe Giê-xu đó!”
70 Phê-rơ liền chối một lần nữa. Một lát sau, những người đứng chung quanh tố Phê-rơ: “Đúng rồi! Anh cũng thuộc bọn Giê-xu, vì anh là người Ga-li-lê.”
71 Phê-rơ liền thề độc: “Tôi không biết người mấy ông nói đó là ai cả! Nếu tôi dối, xin trời tru đất diệt!”
72 Vừa lúc ấy, gà gáy lần thứ hai. Phê-rơ sực nhớ lại lời Chúa Giê-xu: “Trước khi gà gáy lần thứ hai, con sẽ chối Ta ba lần!” Ông liền thổn thức khóc.
1 Ngay sáng hôm sau, các thầy trưởng tế, các trưởng lão, các thầy dạy luật và cả Hội đồng Quốc gia họp nhau thảo luận. Họ xiềng Chúa Giê-xu thật chặt và giải Ngài qua tổng trấn Phi-lát.
2 Phi-lát hỏi Chúa: “Anh có phải là Vua dân Do-thái không?” “Phải” Chúa đáp.
3 Các thầy trưởng tế tố cáo Ngài nhiều tội.
4 Phi-lát hỏi Chúa: “Anh không trả lời gì hết sao? Người ta tố cáo anh đủ điều đó!”
5 Chúa Giê-xu vẫn không đáp, khiến Phi-lát rất ngạc nhiên.
6 Hằng năm đến lễ Vượt qua, Phi-lát có lệ phóng thích một người tù theo thỉnh nguyện của nhân dân.
7 Năm ấy có Ba-ra-ba bị giam trong ngục cùng một số phạm nhân can tội cố sát, nhân cuộc nổi dậy chống chính quyền La-mã.
8 Dân chúng kéo đến xin Phi-lát phóng thích một người tù theo thông lệ.
9 Phi-lát hỏi: “Các anh muốn ta tha Vua dân Do-thái không?”
10 Vì Phi-lát biết rõ các thầy trưởng tế bắt Chúa nộp cho ông chỉ vì lòng ganh ghét.
11 Nhưng các thầy trưởng tế sách động quần chúng yêu cầu Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba.
12 Phi-lát hỏi lại: “Còn người các anh gọi là Vua dân Do-thái, ta phải xử sao đây?”
13 Họ hét lớn: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
14 Phi-lát hỏi gặn: “Tại sao? Giê-xu có tội gì đâu?” Nhưng họ nổi lên gầm thét: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
15 Để mua chuộc lòng dân, Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba. Còn Chúa Giê-xu, ông sai đánh đòn rồi giao cho quân lính đem đóng đinh trên cây thập tự.
16 Quân lính La-mã giải Chúa vào dinh tổng trấn, rồi tập họp cả đại đội.
17 Chúng mặc cho Ngài tấm áo màu tía, bện chiếc mũ bằng gai đội lên đầu Ngài.
18 Chúng giả vờ chào: “Lạy Vua dân Do-thái!”
19 rồi lấy gậy đập lên đầu Chúa, khạc nhổ vào mặt Chúa, và quỳ gối lạy.
20 Chế giễu xong, chúng cởi áo màu tía ra, mặc áo dài lại cho Chúa, rồi dẫn Ngài đi đóng đinh trên cây thập tự.
21 Si-môn, người xứ Ly-bi, vừa từ thôn quê lên Giê-ru-sa-lem, bị bọn lính bắt vác cây thập tự cho Chúa. (Si-môn là cha của Á-lịch-sơn và Ru-phu).
22 Bọn lính giải Chúa lên đồi Gô-gô-tha (nghĩa là đồi Sọ).
23 Chúng cho Ngài uống rượu pha nhựa thơm, nhưng Ngài không uống.
24 Bọn lính đóng đinh Chúa trên cây thập tự. Chúng gieo súc sắc chia nhau bộ áo của Ngài, mỗi người lãnh một phần.
25 Chúa bị đóng đinh vào khoảng 9 giờ sáng.
26 Tấm bảng tội trạng ghi mấy chữ: “Vua dân Do-thái.”
27 Bọn lính cũng đóng đinh hai tướng cướp trên cây thập tự, một tên bên phải, một tên bên trái Chúa.
28 Việc xảy ra đúng như lời tiên tri trong Thánh kinh: “Ngài bị kể vào hàng phạm nhân.”
29 Khách qua đường lắc đầu, sỉ nhục Chúa: “Ha! Anh đòi phá nát Đền Thờ rồi xây lại trong ba ngày!
30 Sao không tự giải cứu và xuống khỏi cây thập tự đi!”
31 Các thầy trưởng tế và các thầy dạy luật cũng chế nhạo: “Nó cứu người khác giỏi lắm mà cứu mình không nổi!
32 Này, Chúa Cứu Thế, Vua dân Do-thái! Phải xuống khỏi cây thập tự cho chúng tôi thấy, chúng tôi mới tin chứ!” Hai tên cướp bị đóng đinh với Chúa cũng sỉ nhục Ngài.
33 Từ 12 giờ trưa, khắp nơi đều tối đen như mực cho đến 3 giờ chiều.
34 Đúng 3 giờ, Chúa Giê-xu kêu lớn: “Thượng Đế ơi! Thượng Đế ơi! Sao Ngài lìa bỏ Con?”
35 Nghe tiếng kêu, mấy người đứng gần bảo: “Này, nó gọi Ê-li!”
36 Một người chạy đi lấy bông đá tẩm rượu chua, buộc vào đầu cây sậy đưa lên cho Chúa nhấm, và nói: “Để chờ xem Ê-li có đến đem nó xuống không!”
37 Chúa Giê-xu kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở.
38 Bức màn trong Đền Thờ bị xé làm đôi từ trên xuống dưới.
39 Viên đại đội trưởng đứng trước cây thập tự, thấy Chúa qua đời như thế, liền nhìn nhận: “Người này đúng là Con Thượng Đế!”
40 Một số phụ nữ nhìn từ đàng xa. Trong số đó có Ma-ri Mặc-lan, Ma-ri mẹ Gia-cơ nhỏ và Giô-sép, cùng Sa-lô-mê.
41 Khi Chúa còn ở Ga-li-lê, họ đã cùng nhiều phụ nữ khác đi theo phục vụ Ngài. Họ mới theo Chúa lên Giê-ru-sa-lem để dự lễ Vượt qua.
42 Hôm đó, nhằm ngày chuẩn bị lễ Vượt qua. Đến chiều tối,
43 Giô-sép, người A-ri-ma-thê, một nhân viên có uy tín trong Hội đồng Quốc gia, từng trông đợi Nước Trời, đã bạo dạn đến xin Phi-lát cho lãnh xác Chúa Giê-xu.
44 Phi-lát không tin Chúa Giê-xu đã chết, nên gọi viên đại đội trưởng đến phối kiểm.
45 Khi viên sĩ quan xác nhận Chúa đã tắt hơi, Phi-lát cho phép Giô-sép được lãnh xác Ngài.
46 Giô-sép mua một cây vải gai, gỡ xác Chúa xuống khâm liệm, chôn trong huyệt đá đục bên sườn núi, rồi lăn một tảng đá lớn chặn trước cửa mộ.
47 Ma-ri Mặc-lan và Ma-ri mẹ Giô-sép theo dõi nên biết nơi an táng Chúa.
1 Hết ngày thứ bảy, Ma-ri Mặc-lan, Ma-ri mẹ Gia-cơ và Sa-lô-mê đi mua hương liệu ướp xác Chúa Giê-xu.
2 Sáng Chúa nhật, lúc mặt trời mới mọc, họ rủ nhau đi thăm mộ,
3 dọc đường băn khoăn không biết phải nhờ ai lăn tảng đá khỏi cửa mộ.
4 Nhưng khi đến nơi, thì tảng đá lớn đã được lăn đi rồi.
5 Bước vào trong mộ, thấy một thanh niên mặc áo trắng ngồi bên phải, họ giật mình hoảng sợ.
6 Thanh niên nói: “Đừng sợ! Tôi biết các bà tìm Chúa Giê-xu ở Na-xa-rét. Ngài chịu đóng đinh nhưng đã sống lại rồi, không còn ở đây đâu! Hãy xem chỗ người ta đặt xác Ngài,
7 và đi báo cho các môn đệ Ngài và cho Phê-rơ biết Chúa đi trước lên xứ Ga-li-lê để gặp họ, đúng như Ngài đã dặn.”
8 Ba bà run rẩy sợ hãi chạy ra khỏi mộ, sợ đến nỗi không nói nên lời.
9 Sau khi sống lại sáng sớm Chúa nhật, Chúa Giê-xu hiện ra trước nhất cho Ma-ri Mặc-lan, người được Ngài giải thoát khỏi bảy quỷ dữ.
10 Ma-ri liền đi báo tin cho các môn đệ trong lúc họ than khóc Ngài.
11 Nghe nói Chúa sống lại và Ma-ri đã thấy Ngài, các môn đệ đều lắc đầu không tin.
12 Sau đó, Chúa lấy hình dạng khác hiện ra cho hai môn đệ đang trên đường về quê.
13 Hai người ấy liền quay lại Giê-ru-sa-lem thuật cho các môn đệ khác, nhưng cũng chẳng ai tin.
14 Về sau, Chúa hiện ra cho mười một sứ đồ giữa một bữa ăn. Ngài quở trách họ đã hoài nghi, ngoan cố không tin lời những người gặp Ngài sống lại.
15 Chúa bảo các môn đệ: “Hãy đi khắp thế giới, công bố Phúc âm cho cả nhân loại.
16 Ai tin và chịu báp-tem sẽ được cứu, còn ai không tin sẽ bị kết tội.
17 “Người tin Ta sẽ thực hiện những phép lạ này: nhân danh Ta đuổi quỷ, nói những ngôn ngữ mới,
18 bắt rắn trong tay hay uống phải thuốc độc cũng không bị hại, đặt tay trên các người bệnh thì họ được lành.”
19 Dặn bảo các môn đệ xong, Chúa Giê-xu được tiếp rước lên trời, ngồi bên phải ngai Thượng Đế.
20 Các môn đệ đi khắp nơi công bố Phúc âm. Chúa cùng làm việc với các môn đệ, xác nhận lời họ truyền giảng bằng nhiều phép lạ.