1,2 Bạn Thiên-phong thân kính,
Trước đây đã có nhiều người ghi chép cuộc đời và chức vụ Chúa Cứu Thế Giê-xu, theo lời tường thuật của các môn đệ đầu tiên và của nhiều nhân chứng.
3 Do đó, tôi đã sưu tầm, kiểm chứng tất cả sử liệu và viết lại theo thứ tự để kính gửi anh xem.
4 Ước mong công trình khảo cứu này chứng tỏ những điều anh đã học hỏi là chính xác.
5 Thời vua Hê-rốt cai trị xứ Giu-đê, thầy tế lễ Xa-cha-ri, thuộc ban A-bi-gia, lo việc tế lễ trong Đền Thờ. Vợ là Ê-li-sa-bét cũng thuộc dòng họ tế lễ.
6 Ông bà là người công chính trước mặt Thượng Đế, vâng giữ trọn vẹn điều răn, luật lệ của Ngài.
7 Cả hai đều cao tuổi nhưng vẫn chưa sinh được đứa con nào.
8,9 Một hôm, Xa-cha-ri vào Đền Thờ lo việc tế lễ theo phiên thứ. Ông bắt thăm nhằm phần việc dâng hương cho Chúa trong Đền Thờ.
10 Lúc ông dâng hương, dân chúng cầu nguyện ngoài sân.
11 Thình lình, một thiên sứ của Chúa xuất hiện, đứng bên phải bàn thờ dâng hương.
12 Xa-cha-ri nhìn thấy, giật mình hoảng sợ.
13 Thiên sứ nói: “Ông Xa-cha-ri, đừng sợ! Tôi đến báo tin Thượng Đế đã nghe lời ông cầu nguyện. Ê-li-sa-bét, vợ ông sẽ sinh con trai, hãy đặt tên nó là Giăng.
14 Nó sẽ là niềm vui lớn cho ông bà: nhiều người cũng sẽ hân hoan khi nó ra đời.
15 Đứa trẻ sẽ được Thượng Đế trọng dụng; nó không bao giờ uống rượu nhưng được đầy dẫy Thánh Linh từ khi còn trong lòng mẹ.
16 Nó sẽ dìu dắt nhiều người Y-sơ-ra-ên trở về với Chúa là Thượng Đế của họ.
17 Đứa trẻ sẽ có tinh thần và khí lực dũng mãnh như tiên tri Ê-li thời xưa. Nó sẽ dọn đường cho Chúa Cứu Thế, chuẩn bị nhân dân sẵn sàng đón tiếp Ngài. Nó sẽ hoà giải cha với con, làm cho kẻ bội nghịch trở nên khôn ngoan như người công chính.”
18 Xa-cha-ri nghi ngờ: “Việc đó làm sao thực hiện được? Vì tôi đã già, vợ tôi cũng đã cao tuổi lắm rồi!”
19 Thiên sứ đáp: “Tôi là Gáp-ri-ên, thường đứng trước mặt Thượng Đế. Chính Ngài sai tôi đến báo tin mừng cho ông.
20 Ông không tin lời tôi, nên sẽ bị câm cho đến khi đứa trẻ ra đời. Nhưng lời tôi nói, đến đúng kỳ sẽ thành sự thật.”
21 Dân chúng đứng bên ngoài chờ Xa-cha-ri, ngạc nhiên vì ông ở quá lâu trong Đền Thờ.
22 Lúc trở ra, Xa-cha-ri không nói được, phải dùng tay ra dấu, nên họ biết ông vừa thấy khải tượng trong Đền Thờ.
23 Khi mãn phiên phục vụ, Xa-cha-ri về nhà.
24 Sau đó, Ê-li-sa-bét có thai, sống ẩn dật trong năm tháng.
25 Bà tự nhủ: “Chúa thật nhân từ, Ngài đã xoá bỏ sự nhục nhã cho ta rồi!”
26 Qua tháng sáu, Thượng Đế sai thiên sứ Gáp-ri-ên vào thành Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê,
27 đến thăm Ma-ri là một trinh nữ đã hứa hôn với Giô-sép, thuộc dòng vua Đa-vít.
28 Thiên sứ nói: “Chào cô, người được ân của Chúa! Chúa ở với cô!”
29 Ma-ri bối rối, tự hỏi lời chào ấy có nghĩa gì.
30 Thiên sứ giải thích: “Đừng sợ, vì Thượng Đế đã ban đặc ân cho cô.
31 Cô sắp có thai, sinh con trai, và đặt tên là Giê-xu.
32 Con trai đó rất cao quý, sẽ được xưng là Con Thượng Đế. Thượng Đế sẽ ban cho Ngài ngôi vua của Đa-vít.
33 Ngài sẽ cai trị dân Y-sơ-ra-ên mãi mãi; nước Ngài tồn tại đời đời.”
34 Ma-ri ngạc nhiên: “Tôi còn là con gái, làm sao có con được?”
35 Thiên sứ đáp: “Thánh Linh sẽ giáng trên cô, quyền năng Thượng Đế sẽ bao phủ cô, cho nên Con Thánh sinh ra sẽ được gọi là Con Thượng Đế.
36 Như trường hợp Ê-li-sa-bét dì của cô là người đã già, quá tuổi sinh nở, mà cũng có thai được sáu tháng rồi.
37 Vì chẳng có việc gì Thượng Đế không làm được.”
38 Ma-ri thưa: “Tôi là tôi tớ Chúa, sẵn sàng vâng theo ý muốn Chúa. Xin Chúa thực hiện mọi điều ông nói!” Sau đó thiên sứ lìa Ma-ri.
39,40 Mấy ngày sau, Ma-ri vội vã lên đường, đến một thành phố miền đồi núi xứ Giu-đê, vào nhà Xa-cha-ri thăm Ê-li-sa-bét.
41 Vừa nghe Ma-ri chào, thai trong bụng Ê-li-sa-bét liền nhảy mừng, Ê-li-sa-bét được đầy dẫy Thánh Linh,
42 nói lớn với Ma-ri: “Cô là người hạnh phúc nhất trong giới phụ nữ! Thai trong lòng cô là phúc hạnh lớn lao!
43 Thật vinh dự cho tôi vì được mẹ Chúa tôi đến thăm!
44 Vừa nghe cô chào hỏi, thai trong bụng tôi đã nhảy mừng.
45 Thượng Đế ban phúc cho cô, vì cô tin lời Ngài hứa sẽ thành sự thật.”
46 Ma-ri đáp: Tâm hồn tôi ca ngợi Chúa.
47 Tâm linh tôi hân hoan vì Thượng Đế là Cứu Chúa tôi.
48 Chúa đã lưu ý đến nô tỳ hèn mọn của Ngài, và từ nay, mọi thế hệ sẽ khen tôi là người được phúc.
49 Đấng Toàn năng đã làm những việc lớn cho tôi. Danh Ngài là Thánh.
50 Ngài thương xót người kính sợï Ngài từ đời này sang đời khác.
51 Khi cánh tay Ngài đưa ra thể hiện quyền năng, mưu trí kẻ kiêu ngạo liền tan biến.
52 Ngài truất phế các vua chúa xuống, và cất nhắc kẻ thấp hèn lên.
53 Ngài cho người đói được no nê, và đuổi kẻ giàu về tay không.
54 Ngài nhớ lại sự thương xót, nên cứu giúp Y-sơ-ra-ên, đầy tớ Ngài.
55 Vì Ngài có hứa với Áp-ra-ham và cả dòng dõi người: Ngài sẽ thương xót họ mãi mãi.”
56 Ma-ri ở lại với Ê-li-sa-bét độ ba tháng rồi trở về nhà.
57 Đến ngày mãn nguyệt, Ê-li-sa-bét sinh được một con trai.
58 Bà con láng giềng đều hoan hỉ khi nghe tin Chúa thương xót bà cách đặc biệt.
59 Được tám ngày, họ đến làm lễ cắt bì cho đứa bé. Và định đặt tên nó là Xa-cha-ri, theo tên cha,
60 nhưng mẹ đứa bé quả quyết: “Không! Tên nó là Giăng!”
61 Họ nói: “Họ hàng ta đâu có ai mang tên đó?”
62 Rồi ra dấu hỏi Xa-cha-ri muốn đặt tên gì cho đứa bé?
63 Ông sai lấy bảng viết: “Tên nó là Giăng!” Mọi người đều kinh ngạc.
64 Ngay lúc ấy, Xa-cha-ri nói được, và ca ngợi Thượng Đế.
65 Hàng xóm láng giềng đều kinh sợ, đồn việc ấy khắp miền đồi núi xứ Giu-đê.
66 Mọi người nghe chuyện đều ngẫm nghĩ: “Không biết tương lai đứa bé sẽ ra sao? Vì rõ ràng tay Chúa phù hộ nó.”
67 Xa-cha-ri được đầy dẫy Thánh Linh, liền nói tiên tri:
68 “Ca ngợi Chúa là Chân Thần của Y-sơ-ra-ên! Vì Ngài đã thăm viếng và cứu chuộc dân Ngài.
69 Ngài sai Chúa Cứu Thế đến với chúng tôi, sinh ra trong dòng họ Đa-vít, đầy tớ Ngài,
70 đúng theo lời hứa của Ngài qua môi miệng các tiên tri thánh ngày xưa.
71 Ngài sẽ giải cứu chúng tôi khỏi kẻ thù nghịch và người ghen ghét chúng tôi.
72,73 Ngài bày tỏ lòng thương xót tổ phụ chúng tôi, nhớ lại giao ước thánh của Ngài với Áp-ra-ham,
74 giải thoát chúng tôi khỏi kẻ thù nghịch, cho chúng tôi được mạnh dạn phụng sự Thượng Đế,
75 và mãi mãi sống thánh thiện, công chính trước mặt Ngài.
76 “Còn Giăng, con sẽ được xưng là tiên tri của Thượng Đế Chí Cao, vì con sẽ đi trước mặt Chúa Cứu Thế, dọn đường cho Ngài,
77 chỉ cho dân Ngài biết con đường cứu rỗi nhờ sự tha tội,
78 do ân khoan hồng của Thượng Đế. Vì ánh bình minh sắp chiếu trên chúng ta,
79 soi sáng người ngồi trong cõi tối tăm và dưới bóng tử vong, dìu dắt chúng ta vào nẻo an lành.”
80 Cậu bé lớn lên, có ý chí mạnh mẽ, sống trong đồng hoang cho đến khi công khai tỏ mình cho nhân dân.”
1 Thời đó, Hoàng đế La-mã Âu-gút-tơ ra lệnh kiểm tra dân số khắp đế quốc.
2 Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời Qui-ri-ni làm tổng trấn xứ Sy-ri.
3 Mọi người đều phải về quê đăng ký.
4 Vì Giô-sép thuộc dòng họ Đa-vít, nên phải từ thành Na-xa-rét xứ Ga-li-lê, về làng Bê-liêm xứ Giu-đê, quê hương vua Đa-vít,
5 đăng ký cho mình và cô Ma-ri, vị hôn thê đang có thai.
6 Về đến Bê-liêm, Ma-ri tới ngày sinh nở.
7 Cô sinh con trai đầu lòng, lấy khăn bọc lại, đặt trong máng cỏ, vì nhà quán không còn chỗ trọ.
8 Tại miền đó, có mấy bác chăn chiên đang ở ngoài đồng, thức đêm canh giữ bầy chiên.
9 Thình lình, một thiên sứ của Chúa hiện ra, hào quang Chúa chói loà khắp nơi. Họ vô cùng kinh hãi,
10 nhưng thiên sứ liền trấn an: “Đừng sợ, tôi đến báo cho các anh một tin mừng. Tin này sẽ đem lại niềm vui lớn cho mọi người.
11 Đêm nay, Chúa Cứu Thế, Đấng Cứu Tinh của nhân loại đã ra đời tại thành phố của Đa-vít.
12 Các anh sẽ nhận ra Ngài khi gặp một em bé quấn khăn nằm trong máng cỏ.”
13 Thình lình, vô số các thiên sứ hiện ra, hợp với thiên sứ ấy ca ngợi Thượng Đế:
14 “Vinh quang Chúa phủ tận trời,
Bình an dưới đất cho người được ơn!”
15 Khi các thiên sứ lên trời, các bác chăn chiên bảo nhau: “Chúng ta hãy tới làng Bê-liêm xem chuyện lạ Chúa vừa cho biết!”
16 Họ vội vã đến nơi, gặp Ma-ri, Giô-sép, và thấy Con Trẻ đang nằm trong máng cỏ.
17 Họ liền thuật lại việc vừa xảy ra và những lời thiên sứ nói về Con Trẻ.
18,19 Mọi người nghe đều ngạc nhiên; riêng Ma-ri ghi nhớ từng chi tiết và suy nghiệm trong lòng.
20 Các bác chăn chiên trở về, ca tụng Thượng Đế về những điều nghe thấy, đúng như lời thiên sứ nói.
21 Tám ngày sau, Con Trẻ chịu lễ cắt bì và được đặt tên là Giê-xu, như thiên sứ đã dặn trước khi Ngài giáng sinh.
22 Đến kỳ Ma-ri và Giô-sép đem Con Trẻ lên Giê-ru-sa-lem dâng cho Thượng Đế,
23 vì luật Chúa dạy: “Mọi con trai đầu lòng phải dâng cho Chúa”
24 và “dâng một cặp chim cu hay bồ câu tơ” theo luật định.
25 Lúc đó, tại Giê-ru-sa-lem có một người công chính, mộ đạo tên là Si-mê-ôn, ngày đêm trông đợi Chúa Cứu thế xuất hiện. Thánh Linh ngự trong lòng ông,
26 và cho biết ông sẽ được thấy Chúa Cứu Thế trước khi qua đời.
27 Hôm đó, Thánh Linh thúc giục ông vào Đền Thờ, nhằm lúc Ma-ri và Giô-sép đem Con Trẻ đến dâng cho Thượng Đế đúng theo luật lệ.
28 Si-mê-ôn bồng Con Trẻ và ca ngợi Thượng Đế:
29 “Lạy Chúa, theo lời hứa của Ngài, bây giờ con có thể an vui qua đời,
30,31 vì chính mắt con đã thấy Đấng Cứu Tinh mà Ngài chuẩn bị cho nhân loại,
32 là Ánh sáng rọi đường cho các dân tộc, là Vinh quang của dân Y-rơ-ra-ên!”
33 Giô-sép và Ma-ri kinh ngạc vì những lời Si-mê-ôn nói về Con Trẻ.
34,35 Sau khi cầu phúc lành cho hai người, Si-mê-ôn nói riêng với Ma-ri: “Con Trẻ này sẽ làm cho nhiều người Y-sơ-ra-ên vấp ngã trong khi nhiều người được giải cứu. Con Trẻ sẽ bị người ta chống đối, nhưng tư tưởng thầm kín của họ bị phơi ra ánh sáng. Còn bà sẽ bị đau đớn như gươm đâm vào lòng!”
36,37 Hôm đó, nữ tiên tri An-ne cũng có mặt trong Đền Thờ. Bà là con gái của Pha-nu-ên, thuộc đại tộc A-se, trước kia đã có chồng được bảy năm, rồi ở goá cho đến năm tám mươi bốn tuổi. Bà cứ ở luôn trong Đền Thờ, ngày đêm thờ phượng Thượng Đế, nhịn ăn và cầu nguyện.
38 Lúc Si-mê-ôn nói chuyện với Ma-ri và Giô-sép, bà cũng vừa tới đó, cảm tạ Thượng Đế và báo cho mọi người biết Đấng Cứu Tinh họ trông đợi đã đến rồi.
39 Sau khi làm xong mọi thủ tục theo luật pháp, Giô-sép và Ma-ri trở về Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê.
40 Tại đó, Con Trẻ lớn lên, khoẻ mạnh, đầy khôn ngoan và ân phúc của Thượng Đế.
41,42 Hằng năm, Giô-sép và Ma-ri đều lên thủ đô Giê-ru-sa-lem dự lễ Vượt qua. Năm mười hai tuổi, Chúa Giê-xu cũng theo cha mẹ đi dự lễ.
43 Sau đó, cha mẹ trở về nhà. Chúa vẫn ở tại Giê-ru-sa-lem mà ông bà không biết.
44 Họ đinh ninh Ngài cùng đi với đám đông, nên cứ đi suốt một ngày, đến tối mới tìm trong nhóm bà con bạn hữu.
45 Tìm không được, họ trở lại Giê-ru-sa-lem.
46 Ba ngày sau, ông bà tìm gặp Ngài đang ngồi trong Đền Thờ, giữa các thầy dạy luật, chất vấn và bàn cãi nhiều vấn đề quan trọng.
47 Mọi người đều ngạc nhiên về kiến thức và lời đối đáp của Ngài.
48 Thấy thế cha mẹ Ngài vô cùng sửng sốt. Mẹ Ngài trách: “Con ơi, sao con để cha mẹ như thế này? Cha mẹ phải vất vả lo lắng tìm con!”
49 Ngài hỏi: “Cha mẹ tìm con làm chi? Cha mẹ không biết con phải lo việc Cha con sao?”
50 Nhưng ông bà chẳng hiểu Ngài nói gì.
51 Sau đó, Ngài trở về Na-xa-rét, phục tùng cha mẹ. Mẹ Ngài ghi nhớ mọi việc trong lòng.
52 Chúa Giê-xu càng thêm khôn lớn, càng đẹp lòng Thượng Đế và mọi người.
1,2 Năm thứ mười lăm đời Hoàng đế La-mã Thi-be-ri-át, Giăng, con Xa-cha-ri, nghe tiếng gọi của Thượng Đế lúc ở trong đồng hoang. Khi đó Phi-lát làm tổng trấn xứ Giu-đê; Hê-rốt làm vua xứ Ga-li-lê; em Hê-rốt là Phi-líp cai trị xứ I-tu-rê và Tra-cô-nít; Lý-sa-nia cai trị xứ A-bi-len; An-ne và Cai-phe làm thầy Tế lễ tối cao.
3 Giăng đi khắp lưu vực sông Giô-đanh, dạy mọi người phải chịu báp-tem để chứng tỏ lòng ăn năn, và quay về Thượng Đế để được tha tội.
4 Theo lời tiên tri Ê-sa, Giăng là ‘tiếng gọi nơi hoang dã’: “Phải dọn đường cho Chúa, ngay thật mở lòng chờ đón Ngài!
5 Hãy san phẳng đồi núi! Lấp đầy thung lũng! Làm cho thẳng những khúc quanh co! San cho bằng những chỗ gồ ghề!
6 Và nhân loại sẽ thấy Vị Cứu Tinh Thượng Đế sai đến.”
7 Giăng cảnh cáo đoàn dân đến xin chịu báp-tem: “Con cái loài rắn! Làm sao các anh có thể tránh thoát hình phạt của Thượng Đế?
8 Muốn chịu báp-tem, các anh phải kết quả xứng đáng với lòng ăn năn! Đừng tưởng mình là dòng dõi Áp-ra-ham thì Thượng Đế sẽ dung tha, vì Thượng Đế có thể biến những hòn đá này thành con cháu Áp-ra-ham.
9 Lưỡi búa xét đoán của Thượng Đế đã vung lên! Cây nào không sinh quả tốt sẽ bị Ngài đốn quăng vào lửa!”
10 Dân chúng hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm gì?”
11 Giăng đáp: “Phải chia cơm xẻ áo cho người nghèo!”
12 Các nhân viên thu thuế - hạng người mang tiếng xấu trong xã hội - cũng đến chịu báp-tem. Họ hỏi: “Chúng tôi phải làm gì?”
13 Ông đáp: “Phải liêm khiết, đừng lạm thu các sắc thuế nhà nước đã ấn định!”
14 Các quân nhân cũng hỏi: “Còn chúng tôi phải làm gì?”
- “Đừng áp bức hay vu cáo để tống tiền, nhưng phải bằng lòng với đồng lương của mình!”
15 Lúc ấy, mọi người trông đợi Đấng Mết-si-a đều muốn biết Giăng có phải là Chúa Cứu Thế không.
16 Giăng giải đáp: “Tôi chỉ làm báp-tem bằng nước, nhưng Đấng sắp đến sẽ làm báp-tem bằng Thánh Linh và lửa. Người cao quý hơn tôi vô cùng, tôi không xứng đáng hầu hạ Người.
17 Người sẽ sảy lúa thật sạch, trữ vào kho, và đốt rơm rác trong lò lửa chẳng hề tắt.”
18 Giăng còn dùng nhiều lời khuyến cáo khác mà công bố Phúc âm.
19,20 Nhưng khi Giăng công khai chỉ trích vua Hê-rốt, vì vua cưới em dâu là Hê-rô-đia (vợ Phi-líp) và làm nhiều việc gian ác, thì vua còn làm thêm một điều ác nữa là bắt Giăng giam vào ngục.
21 Khi toàn dân đều được báp-tem, Chúa Giê-xu cũng chịu báp-tem. Lúc Ngài đang cầu nguyện, bầu trời mở ra,
22 Thánh Linh lấy hình chim bồ câu ngự xuống trên Ngài, và có tiếng từ trời tuyên phán: “Con là Con yêu dấu của Ta, làm hài lòng Ta hoàn toàn.”
23 Khi Chúa Giê-xu bắt đầu chức vụ, tuổi Ngài khoảng ba mươi. Người ta tin Ngài là con Giô-sép, Giô-sép con Hê-li,
24 Hê-li con Mát-tát, Mát-tát con Lê-vi, Lê-vi con Mên-chi, Mên-chi con Gia-ne, Gia-ne con Giô-sép,
25 Giô-sép con Ma-ta-thia, Ma-ta-thia con A-mốt, A-mốt con Na-hum, Na-hum con Ếch-li, Ếch-li con Na-ghê,
26 Na-ghê con Ma-át, Ma-át con Ma-ta-thia, Ma-tha-thia con Sê-mê-in, Sê-mê-in con Giô-sếch, Giô-sếch con Giô-đa,
27 Giô-đa con Giô-a-nan, Giô-a-nan con Rê-sa, Rê-sa con Xô-rô-ba-bên, Xô-rô-ba-bên con Sa-la-thi-ên, Sa-la-thi-ên con Nê-ri,
28 Nê-ri con Mên-chi, Mên-chi con A-đi, A-đi con Cô-sam, Cô-sam con Ên-na-đan, Ên-na-đan con Ê-rơ,
29 Ê-rơ con Giê-xu, Giê-xu con Ê-li-ê-se, Ê-li-ê-se con Giô-rim, Giô-rim con Mát-thát, Mát-thát con Lê-vi,
30 Lê-vi con Si-mê-ôn, Si-mê-ôn con Giu-đa, Giu-đa con Giô-sép, Giô-sép con Giô-nam, Giô-nam con Ê-lê-a-kim,
31 Ê-li-a-kim con Mê-lê-a, Mê-lê-a con Mên-na, Mên-na con Mát-ta-tha, Mát-ta-tha con Na-than, Na-than con Đa-vít,
32 Đa-vít con Gie-sê, Gie-sê con Giô-bết, Giô-bết con Bô-ô, Bô-ô con Sa-la, Sa-la con Na-ách-son,
33 Na-ách-son con A-mi-na-đáp, A-mi-na-đáp con Át-mịn, Át-mịn con A-rơ-ni, A-rơ-ni con Ếch-rôm, Ếch-rôm con Pha-rê, Pha-rê con Giu-đa,
34 Giu-đa con Gia-cốp, Gia-cốp con Y-sác, Y-sác con Áp-ra-ham, Áp-ra-ham con Tha-rê, Tha-rê con Na-cô,
35 Na-cô con Sê-rúc, Sê-rúc con Ra-gao, Ra-gao con Pha-léc, Pha-léc con Hê-be, Hê-be con Sa-la,
36 Sa-la con Cai-nam, Cai-nam con A-bác-sát, A-bác-sát con Sem, Sem con Nô-ê, Nô-ê con La-méc,
37 La-méc con Mê-tu-sê-la, Mê-tu-sê-la con Hê-nóc, Hê-nóc con Gia-rết, Gia-rết con Mê-lê-lê-ôn, Mê-lê-lê-ôn con Cai-nam,
38 Cai-nam con Ê-nót, Ê-nót con Sết, Sết con A-đam, A-đam con Thượng Đế.
1,2 Chúa Giê-xu đầy dẫy Thánh Linh, từ bờ sông Giô-đanh trở về, liền được Thánh Linh đưa vào sa mạc cho Sa-tan cám dỗ trong bốn mươi ngày. Chúa nhịn ăn suốt thời gian ấy, nên Ngài đói.
3 Sa-tan đến cám dỗ: “Thầy cứ hoá đá thành bánh mà ăn! Có thế mới chứng tỏ Thầy là Con Thượng Đế!”
4 Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Thánh kinh chép: ‘Người ta sống không phải chỉ nhờ cơm, nhờ bánh!’”
5 Sau đó, Sa-tan đem Chúa lên cao, chỉ cho Ngài xem tất cả các nước trên thế giới trong giây phút.
6,7 Và hứa: “Tôi sẽ cho Thầy tất cả uy quyền và vinh quang cuả các nước đó. Vì tất cả đã giao cho tôi, tôi muốn cho ai tuỳ ý.”
8 Chúa Giê-xu đáp: “Thánh kinh dạy: ‘Ngươi chỉ thờ lạy Chúa là Thượng Đế ngươi, và chỉ phụng sự Ngài’ mà thôi.”
9,11 Sa-tan đưa Ngài đến thủ đô Giê-ru-sa-lem, đặt Ngài trên nóc Đền Thờ mà xúi giục: “Nếu Thầy là Con Thượng Đế, Thầy cứ lao mình xuống đi! Vì Thánh kinh chép: ‘Thượng Đế sẽ sai thiên sứ bảo vệ đưa tay nâng đỡ con, cho chân con khỏi vấp vào đó’.”
12 Chúa Giê-xu đáp: “Thánh kinh cũng dạy: ‘Ngươi đừng thử thách Chúa là Thượng Đế ngươi!’”
13 Sau khi cám dỗ Chúa đủ cách, Sa-tan tạm lìa Ngài.
14 Chúa Giê-xu trở về xứ Ga-li-lê, đầy quyền năng Thánh Linh. Danh tiếng Ngài đồn ra khắp vùng.
15 Ngài giảng dạy trong các hội trường, được mọi người khen ngợi.
16 Chúa Giê-xu về Na-xa-rét, nơi Ngài sống từ thuở bé. Ngày thứ bảy, như thường lệ, Chúa vào hội trường, đứng dậy đọc Thánh kinh.
17 Người ta trao sách tiên tri Ê-sa, Ngài mở ra đọc:
18,19 “Thánh Linh Chúa ngự trên tôi, Ngài uỷ nhiệm tôi truyền giảng Phúc âm cho người nghèo, sai tôi loan tin tù nhân được giải thoát, người mù được sáng, người bị áp bức được tự do, và Thượng Đế sẵn sàng ban ân lành cho người tin nhận Ngài.”
20 Chúa gấp sách trả cho người giúp việc hội trường và ngồi xuống. Mọi người chăm chú nhìn Ngài.
21 Chúa mở lời: “Hôm nay lời Thánh kinh đó được ứng nghiệm...”
22 Cả hội trường đều tán thưởng và ngạc nhiên về những lời dạy cao sâu của Chúa. Họ hỏi nhau: “Ông ấy có phải con Giô-sép không?”
23 Chúa đáp: “Hẳn các ông muốn áp dụng tục ngữ này cho tôi: ‘Y sĩ! hãy chữa lành cho mình đi!’ Ý các ông muốn tôi làm phép lạ tại quê nhà như đã thực hiện tại Ca-bê-nam!
24 Nhưng tôi cho các ông biết: ‘Chẳng có tiên tri nào được quê hương mình hoan nghênh cả!’
25,26 Thật thế, ngày xưa khi dân Y-sơ-ra-ên bị hạn hán ba năm rưỡi và nạn đói lớn, dù trong nước có rất nhiều quả phụ, nhưng tiên tri Ê-li được Thượng Đế sai đến nhà một quả phụ nước ngoài tại Sa-rép-ta, xứ Si-đôn.
27 Cũng vậy, vào đời tiên tri Ê-li-sê, nhiều người Y-sơ-ra-ên mắc bệnh cùi, nhưng chỉ có Na-a-man, người Sy-ri được chữa lành.”
28 Nghe Chúa dạy, mọi người trong hội trường đều giận dữ,
29 xông lại kéo Ngài ra ngoài thành phố, bên sườn núi, định xô Ngài xuống vực thẳm.
30 Nhưng Chúa lách qua đám đông, đi nơi khác.
31 Chúa trở lại thành Ca-bê-nam, xứ Ga-li-lê. Ngày thứ bảy, Ngài vào hội trường giảng dạy.
32 Thính giả rất ngạc nhiên, vì lời Chúa đầy uy quyền.
33 Trong hội trường, một người bị quỷ ám kêu lên:
34 “Giê-xu người Na-xa-rét! Ngài định làm gì chúng tôi? Có phải Ngài đến tiêu diệt chúng tôi không? Tôi biết Ngài là Con Thánh của Thượng Đế!”
35 Chúa Giê-xu quở trách quỷ, bảo nó phải im lặng và ra khỏi người bị quỷ ám. Quỷ vật nhào anh ấy trước mặt mọi người, rồi ra khỏi, không làm thiệt hại gì.
36 Ai nấy kinh ngạc bảo nhau: “Lời Ngài đầy uy quyền đến nỗi quỷ cũng phải tuân lệnh.”
37 Việc Chúa đuổi quỷ được đồn ra khắp xứ.
38 Rời hội trường, Chúa Giê-xu đến nhà Si-môn. Bà gia Si-môn đang sốt nặng, mọi người xin Ngài chữa cho bà.
39 Chúa đến bên giường quở cơn sốt; lập tức bà hết sốt, đứng dậy tiếp đãi mọi người.
40 Lúc mặt trời lặn, người ta đem tất cả những người bệnh tật đến gần Chúa Giê-xu. Ngài đặt tay chữa lành từng người.
41 Chúa cũng đuổi quỷ cho nhiều người. Các quỷ bị trục xuất thường kêu lớn: “Ngài là Con Thượng Đế!” Nhưng Chúa quở trách, không cho chúng lên tiếng, vì chúng biết Ngài là Chúa Cứu Thế.
42 Sáng hôm sau, Chúa Giê-xu đến nơi vắng vẻ. Dân chúng đi tìm Ngài khắp nơi. Tìm gặp Chúa, họ nài xin Ngài ở lại, đừng rời khỏi xứ họ.
43 Nhưng Chúa đáp: “Ta còn phải truyền giảng Phúc âm Nước Trời tại nhiều nơi khác nữa. Đó là lý do ta được sai đến trần gian.” Vậy Ngài tiếp tục đi khắp đất nước, giảng dạy trong các hội trường.
1 Một hôm, Chúa Giê-xu giảng dạy trên bờ biển Ghê-nê-xa-rết. Dân chúng chen lấn đến gần để nghe lời Thượng Đế.
2 Chúa thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ, mấy người đánh cá đã ra khỏi thuyền giặt lưới.
3 Ngài bước lên thuyền của Si-môn, bảo ông đẩy ra khỏi bờ một quãng rồi ngồi trên thuyền dạy dỗ dân chúng.
4 Sau đó, Chúa bảo Si-môn: “Con chèo ra chỗ nước sâu thả lưới, sẽ bắt được nhiều cá.”
5 Si-môn đáp: “Thưa Thầy, anh em chúng con đánh cá quần quật suốt đêm mà chẳng được gì. Nhưng Thầy đã bảo, chúng con xin thử một lần nữa xem!”
6 Họ liền thả lưới và bắt được nhiều cá đến nỗi lưới sắp rách..
7 Họ gọi bạn chài trên thuyền kia đến tiếp tay. Cả hai chiếc thuyền đều tràn ngập cá, gần chìm.
8 Thấy việc lạ xảy ra, Si-môn Phê-rơ quỳ xuống trước mặt Chúa: “Lạy Chúa, xin lìa xa con, vì con là người tội lỗi, không xứng đáng ở gần Chúa.”
9,10 Vì mẻ lưới quá lớn, nên các tay chài chuyên nghiệp như Si-môn, Gia-cơ và Giăng (hai con trai Xê-bê-đê) cũng như mọi người khác đều vô cùng kinh ngạc. Chúa Giê-xu bảo Phê-rơ: “Đừng sợ, từ nay con sẽ đi cứu vớt đồng loại.”
11 Sau khi đưa thuyền vào bờ, họ bỏ tất cả đi theo Chúa.
12 Chúa Giê-xu đến làng kia, một người mắc bệnh cùi thật nặng gặp Ngài liền sấp mặt xuống đất nài xin: “Nếu Chúa vui lòng, Chúa có thể chữa cho con lành bệnh.”
13 Chúa Giê-xu đưa tay sờ áo anh cùi và nói: “Ta sẵn lòng, lành bệnh đi!” Lập tức bệnh cùi biến mất.
14 Chúa căn dặn: “Con đừng cho ai biết, nhưng cứ đi ngay đến thầy tế lễ xin khám bệnh và dâng lễ vật như luật Mai-sen ấn định để chứng tỏ cho mọi người biết con được lành.”
15 Tiếng đồn về quyền năng Chúa loan truyền nhanh chóng, dân chúng lũ lượt kéo đến nghe Ngài giảng dạy và xin chữa bệnh.
16 Nhưng Chúa thường lui vào nơi vắng vẻ để cầu nguyện.
17 Một hôm Chúa Giê-xu giảng dạy, các thầy Biệt-lập và dạy luật ngồi nghe. Họ đến từ các làng mạc xứ Ga-li-lê, xứ Giu-đê và thủ đô Giê-ru-sa-lem. Chúa đầy dẫy quyền năng của Thựơng Đế, sẵn sàng chữa bệnh.
18,19 Người ta khiêng vào một người bại nằm trên cáng. Họ cố chen qua đám đông đến gần Chúa nhưng không được, phải lên dỡ mái nhà, dòng người bại xuống trước mặt Chúa.
20 Thấy đức tin của họ, Chúa bảo người bại: “Tội lỗi con được tha rồi!”
21 Các thầy Biệt-lập và dạy luật thì thầm với nhau: “Ông này là ai mà phạm thượng quá! Ngoài Thượng Đế, còn ai có quyền tha tội?”
22 Biết ý tưởng họ, Chúa Giê-xu hỏi: “Tại sao các ông thắc mắc về điều đó?
23,24 Trong hai việc chữa bệnh và tha tội, việc nào dễ hơn? Để các ông biết Chúa Cứu Thế ở trần gian có quyền tha tội, tôi sẽ chữa lành người bại này.” Ngài quay lại bảo người bại: “Đứng dậy, đem cáng về nhà!”
25 Lập tức người bại vùng dậy, xếp cáng mang về nhà, ca ngợi Thượng Đế.
26 Mọi người đều kinh ngạc, ca ngợi Thượng Đế. Họ sợ sệt bảo nhau: “Hôm nay chúng ta thấy những việc dị thường!”
27 Đi khỏi đó, Chúa Giê-xu thấy Lê-vi, một nhân viên thuế vụ đang làm việc tại sở. Chúa gọi Lê-vi: “Con hãy theo ta!”
28 Lê-vi bỏ hết, đứng dậy theo Ngài.
29 Lê-vi mở tiệc tại nhà mình khoản đãi Chúa. Nhiều người thu thuế, bạn Lê-vi, và nhiều người khác được mời đến dự.
30 Các thầy Biệt-lập và dạy luật phàn nàn với các môn đệ của Chúa: “Sao các ông ăn uống với hạng người xấu xa đó?”
31 Chúa Giê-xu đáp: “Người bệnh mới cần y sĩ chứ người khoẻ mạnh không cần.
32 Tôi đến trần gian không phải để thuyết giảng cho người thánh thiện, nhưng để kêu gọi người có tội ăn năn, quay về Thượng Đế.”
33 Người ta còn phàn nàn với Chúa: “Môn đệ của Giăng cũng như môn đệ phái Biệt-lập thường nhịn ăn cầu nguyện, trong khi môn đệ của Thầy cứ ăn uống!”
34 Chúa Giê-xu đáp: “Chẳng lẽ các ông muốn bạn chàng rể phải nhịn ăn trong ngày cưới sao?
35 Chỉ khi nào chàng rể ra đi, họ mới không thiết gì đến ăn uống nữa.”
36 Chúa dạy tiếp ngụ ngôn: “Không ai xé áo mới để lấy vải vá áo cũ. Như thế, không những phá nát áo mới, mà miếng vải mới cũng không xứng hợp với áo cũ.
37 Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì rượu mới sẽ làm nứt bầu, rượu chảy hết mà bầu cũng không dùng được.
38 Rượu mới phải đổ vào bầu mới. Sau khi uống rượu cũ, người ta không thích rượu mới nữa, vì cho rằng ‘rượu cũ ngon hơn’.”
1 Một ngày thứ bảy, lễ Cuối tuần của người Do-thái, Chúa Giê-xu và các môn đệ đi ngang qua đồng lúa mì. Các môn đệ hái bông lúa, chà cho tróc vỏ rồi ăn.
2 Các thầy Biệt-lập liền phàn nàn: “Các ông làm thế là trái luật! Không được hái lúa vào ngày thứ bảy!”
3 Chúa Giê-xu đáp: “Các ông chưa đọc chuyện vua Đa-vít và các bạn đồng hành bị đói sao?
4 Vua vào Đền Thờ, ăn bánh thánh dành riêng cho các thầy tế lễ, còn đưa cho các bạn ăn nữa. Việc đó không trái luật sao?”
5 Rồi Ngài tiếp: “Chúa Cứu Thế cũng là Chúa của ngày lễ!”
6 Một ngày thứ bảy khác, Chúa Giê-xu vào hội trường giảng dạy, gặp một người bị teo bàn tay phải.
7 Các thầy dạy luật và Biệt-lập chăm chú theo dõi, xem Chúa có chữa bệnh ngày thứ bảy không, để lấy cớ tố cáo Ngài.
8 Chúa Giê-xu biết ý tưởng họ, nên bảo người teo tay đứng dậy trước mặt mọi người. Anh ấy liền vâng lời.
9 Chúa quay sang các thầy Biệt-lập và dạy luật “Tôi hỏi các ông, ngày thứ bảy làm điều thiện là hợp pháp, hay làm điều ác? Nên cứu người hay hại người?”
10 Chúa nhìn quanh mọi người rồi bảo người teo tay: “Con xoè bàn tay ra!” Anh làm theo, bàn tay liền được lành.
11 Các thầy Biệt-lập và dạy luật rất giận dữ, bàn nhau tìm mưu giết Ngài.
12 Một hôm, Chúa Giê-xu lên núi cầu nguyện suốt đêm.
13 Đến sáng, Ngài gọi các môn đệ đến, chọn mười hai người làm sứ đồ:
14 Si-môn (Chúa đặt tên là Phê-rơ)
Anh-rê, em Si-môn
Gia-cơ
Giăng
Phi-líp
Ba-thế-lâm
15 Mã-thi
Thô-mai
Gia-cơ, con An-phê
Si-môn, thuộc đảng Xê-lốt
16 Giu-đa, con Gia-cơ
và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt (về sau phản Chúa)
17 Xuống núi, Chúa Giê-xu và các sứ đồ đến một khu đất bằng phẳng, nhiều môn đệ đứng chung quanh. Dân chúng đông đảo từ xứ Giu-đê, thủ đô Giê-ru-sa-lem, và từ miền duyên hải xa xôi như Ty-rơ và Si-đôn
18 kéo đến nghe Ngài giảng dạy và xin trị bệnh. Các người bị quỷ ám cũng được chữa lành.
19 Mọi người tìm cách lại gần sờ Chúa, vì quyền năng từ Ngài phát ra chữa lành bệnh tật cho họ.
20 Nhìn các môn đệ, Chúa dạy: “Phúc cho các con đang nghèo khổ, vì Nước Trời thuộc về các con.
21 “Phúc cho các con đang đói khát, vì sẽ được thoả mãn.
“Phúc cho các con đang than khóc, vì đến lúc sẽ vui cười.
22 “Phúc cho các con khi bị người ta thù ghét, xua đuổi, nhục mạ, bêu xấu tên tuổi vì Ta.
23 Gặp cảnh ngộ ấy, các con hãy vui mừng nhảy múa, vì sẽ được phần thưởng lớn dành sẵn trên trời. Ngày xưa các nhà tiên tri cũng từng bị đối xử như thế.
24 “Nhưng khốn cho người giàu có, vì chỉ được sung sướng tạm thời.
25 “Khốn cho người đang no chán, vì sẽ phải đói khổ.
“Khốn cho người đang cười cợt, vì sẽ phải than khóc.
26 “Khốn cho người được quần chúng ca ngợi, vì các tiên tri giả ngày xưa cũng từng được ca ngợi như thế.
27 “Các con hãy nghe: Phải yêu kẻ thù, lấy ân báo oán.
28 Phải cầu phúc cho kẻ nguyền rủa mình, cầu nguyện cho người ngược đãi mình.
29 Nếu các con bị ai tát má bên này, cứ đưa luôn má bên kia! Nếu có ai đoạt áo dài, cứ cho luôn áo ngắn!
30 Ai xin gì, cứ cho; ai chiếm đoạt gì, đừng tìm cách lấy lại!
31 Hãy làm cho người khác điều các con muốn người ta làm cho mình!
32 Nếu các con chỉ yêu những người yêu mình thì có gì đáng khen đâu? Kẻ tội lỗi cũng yêu nhau lối ấy.
33 Nếu các con chỉ lấy ân báo ân thì tốt đẹp gì đâu? Kẻ tội lỗi cũng cư xử như thế.
34 Nếu các con chỉ cho những người sòng phẳng vay mượn thì ân nghĩa gì! Kẻ gian ác cũng cho vay như thế, và đòi lại đầy đủ.
35 “Phải yêu kẻ thù và làm ơn cho họ, cứ cho mượn, đừng đòi lại. Như thế, phần thưởng các con trên trời sẽ rất lớn. Các con sẽ được làm con Thượng Đế, vì chính Ngài thi ân cho kẻ bội bạc và người gian ác.
36 “Phải có lòng thương người như Cha Từ Ái của các con.
37 Đừng chỉ trích lên án ai, các con sẽ khỏi bị chỉ trích lên án. Hãy tha thứ, các con sẽ được tha thứ.
38 Các con cho gì, sẽ nhận nấy. Người ta sẽ lấy thùng lớn đong đầy, nhận chặt, lắc và đổ thêm cho tràn rồi trao cho các con. Các con lường cho người ta mức nào, người ta sẽ lường lại mức đó.”
39 Chúa Giê-xu còn dạy ngụ ngôn này: “Người mù làm sao dẫn đường cho người mù? Cả hai sẽ đưa nhau xuống hố thẳm.
40 Môn đệ không hơn thầy, nhưng nếu được rèn luyện đầy đủ, sẽ giống thầy mình.
41 “Sao các con nhìn thấy cái dằm trong mắt người khác, mà không biết có cả khúc gỗ trong mắt mình?
42 Sao các con dám nói: ‘Này anh, để tôi lấy cái dằm trong mắt cho anh’ khi chính các con không thấy khúc gỗ trong mắt mình? Hạng đạo đức giả, trước hết phải lấy khúc gỗ khỏi mắt mình, mới có thể thấy rõ để giúp đỡ người khác.
43 “Cây lành không sinh quả độc; cây độc cũng không sinh quả lành.
44 Nhờ xem quả mà biết cây. Gai xương rồng không bao giờ sinh quả vả, bụi gai độc cũng không sinh quả nho.
45 Người tốt do lòng thiện mà nói ra lời lành. Người xấu do lòng ác mà nói ra lời dữ. Vì do những điều chất chứa trong lòng mà miệng nói ra.
46 “Sao các con gọi Ta là Chúa mà không vâng lời Ta?
47,48 Ai đến nghe lời Ta và thực hành, có thể ví như người cất nhà biết đào móng, đặt nền trên vầng đá vững chắc. Khi nước lụt dâng lên, dòng nước cuốn mạnh, nhưng nhà không lay chuyển vì được xây cất kiên cố.
49 Nhưng ai nghe lời Ta mà không thực hành, giống như người cất nhà không xây nền: bị dòng nước cuốn mạnh, sẽ sụp đổ tan tành.”
1 Giảng dạy xong, Chúa Giê-xu trở về thành Ca-bê-nam.
2 Lúc ấy, đầy tớ thân tín của một đại đội trưởng La-mã đau nặng gần chết.
3 Nghe đồn về Chúa Giê-xu, ông nhờ các trưởng lão Do-thái mời Ngài chữa bệnh cho đầy tớ mình.
4 Họ đến gặp Chúa, khẩn khoản nài xin: “Ông ấy xứng đáng được Thầy giúp đỡ,
5 vì ông thương dân tộc chúng ta, lo xây cất hội trường cho chúng ta.”
6 Chúa Giê-xu đi với họ. Khi Chúa gần đến nhà, đại đội trưởng nhờ mấy người bạn ra đón, thưa với Ngài: “Xin Chúa đừng nhọc công nữa, vì tôi không xứng đáng rước Chúa về nhà.
7 Tôi cũng không xứng đáng đi đón Chúa. Chỉ xin Chúa đứng đây truyền lệnh, đầy tớ tôi sẽ được lành.
8 Tôi biết rõ, vì tôi thuộc quyền các cấp chỉ huy, và dưới quyền tôi cũng có nhiều binh sĩ. Tôi bảo tên này ‘đi’, nó đi, bảo tên kia ‘đến’, nó đến. Tôi sai đầy tớ tôi ‘làm việc này’, nó liền vâng lời. Vậy Chúa chỉ cần ra lệnh, đầy tớ tôi sẽ được lành.”
9 Chúa Giê-xu ngạc nhiên, quay lại bảo đoàn dân: “Trong cả xứ Y-sơ-ra-ên, Ta chưa thấy ai có đức tin như người này.”
10 Bạn hữu của đại đội trưởng về nhà, thấy đầy tớ đã lành mạnh.
11 Sau đó, Chúa Giê-xu và các môn đệ đến thành Na-in, một đoàn dân đông theo Ngài.
12 Gần đến cổng thành, Chúa gặp đám tang một thiếu niên, con trai duy nhất của một quả phụ. Dân trong thành đưa đám rất đông.
13 Thấy bà mẹ kêu khóc, Chúa Giê-xu động lòng thương xót, liền bảo: “Bà đừng khóc nữa!”
14 Ngài tiến tới đặt tay trên quan tài, các người khiên liền dừng lại. Chúa gọi: “Con ơi, Ta bảo con ngồi dậy!”
15 Thiếu niên liền ngồi dậy và bắt đầu nói chuyện. Chúa giao cậu lại cho bà mẹ.
16 Dân chúng đều kinh sợ, ca tụng Thượng Đế: “Nhà tiên tri vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta! Thượng Đế đã đến cứu giúp dân Ngài!”
17 Tin này đồn ra khắp xứ Giu-đê và các miền phụ cận.
18 Môn đệ Giăng Báp-tít báo cáo cho ông mọi việc Chúa thực hiện.
19 Giăng sai hai môn đệ đến hỏi Chúa: “Thầy có phải là Chúa Cứu Thế không? Hay chúng tôi còn phải chờ đợi Ngài?”
20,22 Hai môn đệ đến gặp Chúa Giê-xu trong lúc Ngài đang chữa bệnh, đuổi quỷ cho dân chúng, cũng có nhiều người mù được lành. Họ thưa với Chúa thắc mắc của Giăng. Ngài đáp: “Về thuật lại mọi việc anh em chứng kiến: người mù được thấy, người què được đi, người cùi được sạch, người điếc được nghe, người chết sống lại và người nghèo được nghe giảng Phúc âm.
23 Cũng nhắn cho Giăng lời này: Phúc cho người nào không nghi ngờ Ta!”
24 Sau khi môn đệ Giăng ra về, Chúa Giê-xu bình luận về Giăng cho dân chúng nghe: “Khi vào tìm Giăng trong đồng hoang, các ngươi mong sẽ gặp một người như thế nào? Người yếu ớt như lau sậy ngả theo chiều gió?
25 Hay người ăn mặc sang trọng? Không, những người sống xa hoa, ăn mặc sang trọng chỉ ở trong cung điện.
26 Hay anh em đi tìm một nhà tiên tri? Đúng, Giăng chẳng những là nhà tiên tri mà còn quan trọng hơn nữa!
27 Vì Thánh kinh đã chép về Giăng:
‘Này, Ta sai sứ giả đi trước Con,
Người sẽ dọn đường cho Con.’
28 Trong đời này chẳng có ai lớn hơn Giăng, nhưng người nhỏ nhất trong Thiên Quốc còn lớn hơn Giăng.”
29 Tất cả những người nghe Giăng giảng dạy, kể cả người xấu xa nhất, đều vâng phục ý chỉ của Thượng Đế, xin Giăng làm báp-tem.
30 Nhưng các thầy Biệt-lập và dạy luật từ chối chương trình của Thượng Đế, không chịu xin Giăng làm báp-tem.
31 “Ta có thể so sánh thế hệ này với ai?
32 Họ giống đám trẻ chơi ngoài phố trách nhau: ‘Bọn tao diễn trò vui, bay không thích, mà diễn trò buồn bay cũng không ưa’.
33 Thấy Giăng Báp-tít không ăn bánh uống ruợu, các ngươi bảo: ‘Ông ấy khùng!’
34 Thấy Con Người ăn uống, các ngươi chỉ trích: ‘Người này ham ăn mê uống, kết bạn với bọn tội lỗi xấu xa!’
35 Nhưng phải chờ xem thành quả mới biết thế nào là khôn ngoan thật.”
36 Một thầy Biệt-lập mời Chúa Giê-xu về nhà dự tiệc. Khi Chúa ngồi bàn ăn,
37 một người đàn bà truỵ lạc trong thành phố hay tin liền đem bình ngọc thạch đựng dầu thơm
38 đến quỳ dưới chân Chúa mà khóc, nước mắt chảy xuống chân Ngài. Chị lấy tóc mình lau, rồi hôn và xức dầu thơm lên chân Chúa.
39 Chủ nhà trông thấy, vốn biết lai lịch chị này, nên tự nhủ: “Nếu ông này là nhà tiên tri, hẳn biết rõ chị ấy là người tội lỗi xấu xa!”
40 Biết ý nghĩ ấy, Chúa lên tiếng: “Si-môn, Ta muốn hỏi ngươi điều này.” Si-môn thưa: “Xin Thầy cứ dạy.”
41 Chúa tiếp: “Có hai người thiếu nợ của chủ, một người thiếu 500 đồng và một người 50 đồng.
42 Nhưng không ai có tiền trả nợ, nên chủ tha cho cả hai. Theo ý ngươi, người nào yêu thương chủ nhiều hơn?”
43 Si-môn trả lời: “Tôi nghĩ người được tha nợ nhiều hơn.” Chúa khen: “Ngươi đáp đúng.”
44 Hướng về người đàn bà, Chúa bảo Si-môn: “Hãy xem người đàn bà đang quỳ đây. Từ khi Ta vào nhà, ngươi không đem nước cho Ta rửa chân, nhưng chị đã lấy nước mắt rửa chân Ta, rồi lấy tóc lau cho khô.
45 Ngươi không hôn mừng Ta, nhưng từ lúc Ta vào đây, chị này không ngớt hôn chân Ta.
46 Ngươi không xức dầu trên đầu Ta, nhưng chị đã thoa dầu thơm lên chân Ta.
47 Chị này được tha thứ nhiều tội lỗi, nên yêu thương nhiều. Còn ngươi được tha thứ ít, yêu thương ít.”
48 Rồi Ngài bảo người đàn bà: “Tội lỗi con được tha rồi!”
49 Mấy người cùng ngồi ăn với Chúa hỏi nhau: “Ông này là ai mà có quyền tha tội?”
50 Nhưng Chúa Giê-xu tiếp: “Đức tin con đã cứu con! Cứ về nhà bình an!”
1 Sau đó, Chúa Giê-xu đi khắp các thành phố, làng mạc, công bố Phúc âm Nước Trời. Mười hai sứ đồ cùng đi với Ngài.
2 Nhiều phụ nữ từng được Chúa đuổi quỷ, chữa bệnh, cũng đi theo Ngài. Trong số đó có Ma-ri Mặc-lan (được Chúa giải thoát khỏi bảy quỷ),
3 Gian-nơ vợ Chu-xa (quản lý hoàng cung Hê-rốt), Su-danh và nhiều bà khác nữa, đã dâng tiền ủng hộ Chúa Giê-xu và các môn đệ.
4 Một đoàn dân đông từ nhiều thành phố kéo nhau đến tụ họp chung quanh Chúa. Ngài dạy họ ngụ ngôn này:
5 “Một người ra đồng gieo lúa. Khi vãi hạt giống, có hạt rơi trên đường mòn, bị người ta giẫm lên, rồi chim ăn sạch.
6 Có hạt rơi nhằm lớp đất mỏng phủ trên đá, cây mọc lên khô héo ngay, vì thiếu hơi ẩm.
7 Có hạt rơi vào giữa bụi gai, bị gai mọc lên chận nghẹt.
8 Nhưng hạt gieo vào đất tốt, lớn lên kết quả gấp trăm lần.” Chúa kêu gọi: “Ai có tai mà nghe, hãy lắng nghe!”
9 Các môn đệ xin Chúa giải thích ý nghĩa ngụ ngôn.
10 Chúa đáp: “Thượng Đế cho các con hiểu huyền nhiệm về Thiên Quốc, còn những người khác chỉ nghe ngụ ngôn, nên nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu.
11 Đây là ý nghĩa ngụ ngôn: Hạt giống là Đạo Thượng Đế.
12 Những hạt rơi trên đường mòn là Đạo gieo vào lòng người cứng cỏi, bị Sa-tan đến cướp đi, không cho họ tin nhận để được cứu.
13 Hạt giống rơi nơi lớp đất mỏng phủ trên đá tượng trưng cho người nghe Đạo liền vui lòng tiếp nhận, nhưng quá hời hợt, mầm sống không vào sâu trong lòng. Khi bị thử thách, họ liền bỏ Đạo.
14 Hạt giống rơi nhằm bụi gai là những người nghe Đạo nhưng mãi lo âu về đời này, ham mê phú quý và lạc thú trần gian, làm cho Đạo bị nghẹt ngòi, nên họ không thể giúp người khác tin nhận Phúc âm.
15 Hạt giống gieo vào đất tốt là những người thành tâm vâng phục, nghe Đạo liền tin nhận và kiên tâm phổ biến cho nhiều người cùng tin.”
16 “Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng mọi người trong nhà.
17 Chẳng có gì che kín mãi, tất cả các điều bí mật sẽ bị phơi bày trước ánh sáng.
18 Vậy hãy thận trọng về cách các con nghe, vì ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có, dù tưởng mình có gì cũng bị mất luôn.”
19 Mẹ và các em Chúa đến tìm Ngài, nhưng đông người quá, không đến gần Ngài được.
20 Có người thưa với Chúa: “Mẹ và các em Thầy đang chờ bên ngoài, muốn gặp Thầy.”
21 Chúa đáp: “Mẹ và anh em Ta là những người nghe và làm theo lời Thượng Đế.”
22 Một hôm, Chúa Giê-xu và các môn đệ xuống thuyền; Ngài bảo họ chèo qua bên kia bờ biển.
23 Khi thuyền đang chạy, Chúa nằm ngủ. Thình lình, một cơn bão nổi lên, nước tràn vào thuyền thật nguy ngập.
24 Các môn đệ đến đánh thức Ngài dậy, hớt hãi thưa: “Thầy ơi, chúng ta chết mất!” Chúa thức dậy quở sóng gió. Sóng gió liền ngưng; biển lặng yên!
25 Chúa hỏi các môn đệ: “Đức tin các con ở đâu?” Mọi người đều kinh ngạc, sợ hãi bảo nhau: “Người là ai, mà có quyền lực bảo sóng gió phải vâng lời?”
26 Thuyền cập bến vùng Ga-đa-ren, phía đông biển Ga-li-lê.
27 Chúa vừa lên bờ, một người bị quỷ ám trong thành đến gặp Ngài. Từ lâu, anh sống lang thang ngoài nghĩa địa, không nhà cửa, không quần áo.
28,29 Vừa thấy Chúa và nghe Ngài ra lệnh đuổi quỷ, anh hét lớn, quỳ xuống trước mặt Ngài, kêu la: “Giê-xu, Con Thượng Đế Chí Cao, Ngài định làm gì tôi? Tôi van Ngài đừng hành hạ tôi!” Trước kia quỷ thường điều khiển anh, dù anh bị còng tay xiềng chân, quỷ cũng xúi anh bẻ còng bứt xiềng, chạy vào đồng hoang.
30 Chúa Giê-xu hỏi: “Mầy tên gì?” Đáp: “Quân đoàn” - vì có rất nhiều quỷ ở trong anh ấy.
31 Bọn quỷ năn nỉ Chúa đừng đuổi chúng xuống vực sâu.
32 Trên sườn núi có bầy heo đông đang ăn, bọn quỷ xin Chúa cho chúng nhập vào bầy heo. Ngài cho phép.
33 Chúng liền ra khỏi người bị ám, nhập vào bầy heo. Bầy heo đua nhau lao đầu qua bờ đá rơi xuống biển, chết chìm tất cả.
34 Bọn chăn heo liền chạy vào thành phố và thôn xóm gần đó báo tin.
35 Dân chúng đổ ra xem. Họ đến gần Chúa, thấy người vốn bị quỷ ám, áo quần tươm tất, trí óc tỉnh táo, đang ngồi dưới chân Chúa, thì khiếp sợ.
36 Những người chứng kiến việc đuổi quỷ thuật lại mọi chi tiết.
37 Quá kinh hãi, tất cả dân chúng miền đó xin Chúa Giê-xu đi nơi khác. Ngài xuống thuyền trở qua bờ bên kia.
38 Người vốn bị quỷ ám xin đi theo, nhưng Chúa không cho. Ngài bảo:
39 “Con về nhà, thuật lại những việc lạ lùng Thượng Đế đã làm cho con.” Người ấy đi khắp thành phố kể lại việc lớn lao Chúa Giê-xu đã làm cho mình.
40 Trở lại bờ bên kia, Chúa được dân chúng đón tiếp, vì họ chờ đợi Ngài.
41 Giai-ru, viên quản lý hội trường đến quỳ dưới chân Chúa, khẩn khoản mời Ngài về nhà,
42 vì đứa con gái duy nhất của ông lên mười hai tuổi đang hấp hối. Khi đi đường, dân chúng chen lấn chung quanh Chúa.
43 Trong đám đông có một phụ nữ bị bệnh băng huyết mười hai năm, đã chạy chữa lắm thầy nhiều thuốc, nhưng không lành.
44 Bà đến sau lưng Chúa, sờ trôn áo Ngài, lập tức huyết cầm lại.
45 Chúa Giê-xu hỏi: “Ai sờ áo Ta?” Không thấy ai nhận, Phê-rơ lên tiếng: “Thưa Thầy, biết bao nhiêu người đang chen lấn quanh Thầy!”
46 Nhưng Chúa đáp: “Có người vừa sơ øáo Ta, vì ta biết có quyền lực trong Ta phát ra.”
47 Biết không thể giấu được nữa, người đàn bà run rẩy đến quỳ trước mặt Chúa, thưa thật giữa công chúng tại sao mình đã sờ áo Chúa và lập tức được lành.
48 Chúa bảo: “Con ơi, đức tin con đã chữa cho con lành. Hãy về nhà bình an!”
49 Khi Chúa còn đang nói, người nhà Giai-ru đến báo tin: “Con gái ông chết rồi, đừng làm phiền Thầy nữa!”
50 Nghe tin ấy, Chúa Giê-xu bảo Giai-ru: “Đừng sợ, cứ vững lòng tin, con ông sẽ được lành.”
51 Đến nhà, Chúa không cho ai vào, ngoài Phê-rơ, Gia-cơ, Giăng và cha mẹ đứa bé.
52 Cả nhà đang than khóc kêu la, nhưng Chúa bảo: “Đừng khóc nữa! Em bé chỉ ngủ chứ không chết đâu!”
53 Họ quay lại chế nhạo Ngài, vì biết nó đã chết rồi.
54 Chúa nắm tay đứa bé, gọi: “Dậy đi, con!”
55 Đứa bé sống lại, liền đứng dậy. Ngài bảo cho nó ăn.
56 Cha mẹ đứa bé quá ngạc nhiên, nhưng Chúa dặn đừng nói cho ai biết.
1 Chúa Giê-xu gọi mười hai sứ đồ, ban cho mỗi người quyền năng đuổi quỷ và chữa bệnh.
2 Rồi Ngài sai họ đi công bố Phúc âm Nước Trời và chữa lành bệnh nhân.
3 Ngài căn dặn: “Đừng mang theo hành trang: không gậy, không bao, không lương thực tiền bạc, cũng không đem thêm áo choàng.
4 Vào làng nào, các con cứ ở luôn một nhà cho đến khi qua làng khác.
5 Nếu làng nào không tiếp rước các con, cứ giũ áo ra đi để chứng tỏ không còn trách nhiệm gì về số phận của họ.”
6 Các sứ đồ đi khắp các làng, công bố Phúc âm và chữa lành người bệnh.
7 Khi được phúc trình về các hoạt động của Chúa Giê-xu, vua Hê-rốt hoang mang lo sợ. Có người thưa: “Giê-xu là Giăng Báp-tít sống lại.” Kẻ khác trình: “Người là Ê-li hay một nhà tiên tri ngày xưa tái thế.”
9 Hê-rốt thắc mắc: “Ta đã chém đầu Giăng rồi, còn người này là ai mà làm nhiều việc dị thường như thế?” Vua tìm cách gặp Chúa Giê-xu.
10 Các sứ đồ trở về báo cáo công tác. Nghe xong, Chúa đem riêng họ đến thành Bết-sai-đa.
11 Nhưng dân chúng biết tin, liền kéo nhau theo Ngài. Chúa tiếp đón đoàn dân, giảng dạy về Nứơc trời và chữa lành người bệnh.
12 Trời gần tối, mười hai sứ đồ đến thưa với Chúa: “Xin Thầy cho dân chúng giải tán để họ có thể vào làng xóm gần đây mua thức ăn và tìm chỗ nghỉ đêm, vì nơi này hoang vắng quá!”
13 Nhưng Chúa đáp: “Chính các con phải cho họ ăn!”
Các sứ đồ ngạc nhiên: “Chúng con chỉ có năm ổ bánh và hai con cá. Hay Thầy muốn chúng con mua thức ăn cho cả đoàn dân này?”
14 (Riêng số đàn ông đã lên đến 5000 người). Chúa bảo: “Các con cho họ ngồi từng nhóm 50 người.”
15 Các môn đệ vâng lời, cho dân chúng ngồi xếp hàng.
16 Chúa Giê-xu cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời cảm tạ Thượng Đế, rồi bẻ ra, đưa các môn đệ đem phân phát cho dân chúng.
17 Mọi người đều ăn no. Các môn đệ đi lượm những mẩu bánh thừa, được mười hai giỏ.
18 Một hôm, Chúa Giê-xu đang cầu nguyện riêng, các môn đệ quây quần bên cạnh Ngài. Chúa hỏi: “Người ta nói Ta là ai?”
19 Các môn đệ thưa: “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người khác cho là Ê-li, người lại bảo là một nhà tiên tri đời xưa sống lại.”
20 Chúa hỏi tiếp: “Còn các con biết Ta là ai không?”
Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế do Thượng Đế sai xuống trần gian.”
21 Chúa Giê-xu căn dặn các môn đệ không đươc nói cho ai biết.
22 Chúa bảo: “Con Người phải chịu nhiều đau khổ, bị các Trưởng lão, Trưởng tế và các Thầy dạy luật khai trừ và bị giết, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại.”
23 Chúa dạy mọi người: “Nếu ai muốn làm môn đệ Ta, phải phủ nhận chính mình, hằng ngày vác cây thập tự mình theo Ta.
24 Ai tham sống sợ chết sẽ mất mạng. Ai hy sinh tính mạng vì Ta, sẽ được sống.
25 Nếu một người chiếm được cả thế giới nhưng bản thân phải hư vong thì có ích gì?
26 Ai hổ thẹn về Ta và Đạo Ta, Ta cũng sẽ hổ thẹn về họ khi Ta trở lại trong vinh quang của Ta, của Cha và các thiên sứ thánh.
27 Ta cho các con biết: một vài người đang đứng đây sẽ còn sống cho đến khi nhìn thấy Nước Trời.”
28 Tám ngày sau, Chúa Giê-xu đem Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng lên núi cầu nguyện.
29 Đang cầu nguyện, gương mặt Chúa biến đổi sáng rực, y phục Ngài trắng và chói sáng.
30,31 Thình lình Mai-sen và Ê-li hiện ra trong vinh quang hầu chuyện với Chúa, đề cập đến việc Chúa sắp chịu chết tại Giê-ru-sa-lem để hoàn thành chương trình của Thượng Đế.
32 Phê-rơ và hai bạn đều ngủ mê. Lúc tỉnh dậy, họ thấy vinh quang của Chúa, và hai người đứng cạnh Ngài.
33 Khi Mai-sen và Ê-li từ giã Chúa, Phê-rơ bỗng buột miệng: “Thưa Thầy, ở đây thật tuyệt! Chúng con sẽ dựng ba chiếc lều cho Thầy, Mai-sen và Ê-li.” Nhưng Phê-rơ không biết mình nói gì.
34 Ngay lúc ấy, một đám mây kéo đến bao phủ mọi người, các môn đệ đều kinh hãi.
35 Từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con Ta, Đấng Ta lựa chọn! Mọi người phải nghe lời Con!”
36 Khi tiếng ấy vừa dứt, các môn đệ chỉ thấy một mình Chúa Giê-xu. Họ giữ kín chuyện đó rất lâu, không nói cho ai biết.
37 Hôm sau, Chúa và các môn đệ vừa xuống núi, một đoàn dân đông kéo đến.
38 Trong đám đông, một người kêu lớn: “Thưa Thầy, xin cứu con tôi, đứa con trai duy nhất của tôi!
39 Quỷ nhập vào nó, khiến nó la hét bất chợt và bị động kinh sùi bọt mép. Quỷ hành hạ nó luôn, ít khi để yên.
40 Tôi nài xin các môn đệ Thầy đuổi quỷ cho, nhưng họ không đuổi nổi.”
41 Chúa Giê-xu trách: “Những người ngoan cố hoài nghi kia! Ta phải ở đây chịu đựng các ngươi đến bao giờ? Đem đứa bé lại đây!”
42 Khi đứa bé đến gần, quỷ vật nó nhào xuống đất, động kinh dữ dội. Chúa Giê-xu đuổi quỷ, chữa lành đứa bé và giao lại cho người cha.
43 Mọi người đều kinh ngạc trước quyền năng phi thường của Thượng Đế.
Trong lúc nhân dân đang thán phục các phép lạ Chúa Giê-xu thực hiện, Ngài bảo các môn đệ:
44 “Các con ghi nhớ lời này: Ta sẽ bị phản bội và nộp vào tay người ta!”
45 Nhưng các môn đệ không hiểu nổi lời Ngài dạy, vì trí óc họ như bị đóng kín. Họ lại sợ, không dám hỏi Ngài.
46 Các môn đệ tranh luận với nhau, xem người nào lớn nhất.
47 Chúa Giê-xu biết ý tưởng họ, nên đem một đứa trẻ đến bên cạnh
48 và dạy: “Ai nhân danh Ta tiếp rước một em bé như nó, tức là tiếp rước Ta. Còn ai tiếp rước Ta là tiếp rước Đấng đã sai Ta. Trong các con, ai nhỏ nhất lại là người lớn nhất.”
49 Giăng trình với Chúa: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy đuổi quỷ, chúng con đã cấm vì họ không thuộc nhóm chúng ta.”
50 Nhưng Chúa bảo: “Đừng cấm, vì ai không chống các con là theo các con.”
51 Gần đến ngày về trời, Chúa Giê-xu cương quyết lên thủ đô Giê-ru-sa-lem.
52 Ngài sai mấy người đi trước, vào một làng Sa-ma-ri sửa soạn chỗ trọ cho Ngài.
53 Nhưng dân làng không chịu tiếp rước Chúa, vì biết Ngài muốn lên Giê-ru-sa-lem.
54 Thấy thế, Gia-cơ và Giăng hỏi Chúa: “Thưa, Chúa muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu đốt họ không?”
55 Nhưng Chúa Giê-xu quay lại trách hai người,
56 rồi dẫn môn đệ qua làng khác.
57 Đang đi trên đường, có người đến thưa với Chúa: “Dù Thầy đi đâu, tôi cũng xin theo!”
58 Chúa đáp: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Ta không có chỗ gối đầu.”
59 Lần khác, Chúa gọi một người theo Ngài, người ấy thưa: “Chừng nào cha con mất, con sẽ theo Chúa.”
60 Chúa đáp: “Cứ để những người chết phần tâm linh lo mai táng người chết của họ. Còn con phải đi công bố Phúc âm Nước Trời.”
61 Cũng có người trả lời: “Thưa Chúa, con sẽ theo Chúa, nhưng xin để con về từ giã gia đình trước đã.”
62 Chúa dạy: “Ai xao lãng công tác Ta uỷ thác, đã đặt tay cầm cày còn ngoảnh nhìn lại đằng sau là người không xứng hợp với Nước của Thượng Đế.”
1 Sau đó, Chúa Giê-xu chọn thêm bảy mươi môn đệ, sai từng đôi đi trước đến các thành phố làng mạc Ngài định viếng thăm.
2 Ngài bảo họ: “Mùa gặt thật trúng, nhưng thợ gặt còn ít. Các con hãy cầu xin Chủ mùa gặt đưa thêm nhiều thợ gặt vào đồng lúa của Ngài.
3 Sửa soạn lên đường! Ta sai các con ra đi như chiên vào giữa bầy muông sói.
4 Đừng đem theo tiền bạc túi bao hay giày dép. Đừng dừng lại chào hỏi ai dọc đường.
5 Khi vào nhà nào, các con cầu phúc cho nhà đó.
6 Nếu nhà ấy xứng đáng, họ sẽ được phúc lành. Nếu không, phúc lành sẽ trở về với các con.
7 Khi vào thành nào, cứ ở trong một nhà, đừng bỏ nhà này sang nhà khác. Khi người ta mời, các con cứ ăn uống, vì người làm việc xứng đáng được tiếp đãi.
8 Nếu thành nào tiếp rước và dọn thức ăn, các con cứ ăn.
9 Các con chữa lành người bệnh, và báo cho họ biết Thiên Quốc gần đến.
10 Nếu thành nào từ chối không tiếp rước, các con phải cảnh cáo:
11 ‘Chúng tôi giũ áo ra đi, không còn chịu trách nhiệm về thành phố này nữa. Nhưng đừng quên Thiên Quốc gần đến’.
12 Ta quả quyết, đến ngày Phán xét, thành phố gian ác như Sô-đôm còn có thể dung thứ hơn thành ấy.
13 “Khốn cho thành Cô-ra-xin, khốn cho thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ Ta làm nơi đây được thực hiện tại thành Ty-rơ và Si-đôn, dân hai thành ấy hẳn đã mặc áo gai, rải tro lên đầu tỏ lòng ăn năn từ lâu rồi!
14 Đến ngày Phán xét, Ty-rơ và Si-đôn còn đáng được dung thứ hơn Cô-ra-xin và Bết-sai-đa.
15 Còn thành Ca-bê-nam được đem lên tận trời sao? - Không, nó sẽ bị ném xuống hoả ngục!
16 Ai nghe các con là nghe Ta, ai từ chối các con là từ chối Ta. Và ai từ chối Ta, là từ chối Thượng Đế, Đấng đã sai Ta!”
17 Bảy mươi môn đệ trở về, mừng rỡ báo cáo: “Thưa Chúa, nhờ uy danh Chúa, ngay đến các quỷ cũng vâng phục chúng con.”
18 Chúa đáp: “Ta thấy Sa-tan như tia chớp từ trời sa xuống.
19 Ta cho các con uy quyền để thắng mọi quyền lực thù nghịch, chà đạp rắn rết, bò cạp. Chẳng có gì làm hại các con được.
20 Tuy nhiên, điều đáng mừng không phải vì quỷ vâng phục các con, nhưng vì tên các con được ghi vào sổ công dân Thiên Quốc .”
21 Lúc ấy, Chúa Giê-xu tràn ngập niềm vui của Thánh Linh. Ngài cầu nguyện: “Thưa Cha, là Chúa của trời đất, Con tạ ân Cha, vì đối với người tự cho là khôn ngoan. Cha đã giấu kín chân lý để tiết lộ cho trẻ con biết. Thưa Cha, việc ấy đã làm Cha hài lòng.
22 Cha đã giao hết mọi việc cho Con. Chỉ một mình Cha biết Con cũng chỉ một mình Con - và những người được Con tiết lộ - biết Cha mà thôi.”
23 Chúa Giê-xu quay lại phán riêng với các môn đệ: “Phúc cho mắt các con vì thấy được những điều đó.
24 Có biết bao nhà tiên tri và vua chúa thời xưa ước ao được thấy những việc các con thấy, được nghe những lời các con nghe, mà không được.”
25 Một thầy dạy luật muốn thử Chúa Giê-xu đứng lên hỏi: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống vĩnh cửu?”
26 Chúa Giê-xu hỏi lại: “Luật pháp Mai-sen dạy thế nào về điều đó?”
27 Thầy dạy luật đáp: “Phải yêu thương Thượng Đế với cả tấm lòng, linh hồn, năng lực và trí óc. Cũng phải yêu thương người lân cận như chính bản thân.”
28 Chúa Giê-xu dạy: “Đúng! Cứ làm theo đó, ông sẽ được sống.”
29 Nhưng thầy dạy luật muốn tự hào là người công chính, nên hỏi lại: “Ai là người lân cận tôi?”
30 Để trả lời, Chúa Giê-xu kể chuyện này: “Một người Do-thái đi từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, giữa đường bị cướp. Chúng lột hết quần áo, tiền bạc, đánh đập tàn nhẫn rồi bỏ nằm dở sống dở chết bên vệ đường.
31 Tình cờ, một thầy tế lễ đi ngang qua, thấy nạn nhân liền tránh sang bên kia đường, đi luôn.
32 Một thầy Lê vi đi qua trông thấy, cũng bỏ đi.
33 Đến lượt một người Sa-ma-ri qua đường nhìn thấy nạn nhân thì động lòng trắc ẩn,
34 nên lại gần, lấy thuốc thoa bóp và băng bó các vết thương, rồi đỡ nạn nhân lên lưng lừa mình chở đến quán trọ cấp cứu.
35 Hôm sau, người ấy trao cho chủ quán một số tiền bảo săn sóc nạn nhân và dặn: ‘Nếu còn thiếu, khi trở về tôi sẽ trả thêm’.
36 “Vậy, trong ba người đó, ai là người lân cận với kẻ bị cướp?”
37 Thầy dạy luật đáp: “Người đã cứu giúp nạn nhân.”
Chúa dạy: “Ông hãy đi và làm đúng như vậy.”
38 Chúa Giê-xu và các môn đệ đi đường đến một làng kia, cô Ma-thê rước Chúa vào nhà.
39 Em cô là Ma-ri ngồi dưới chân Chúa nghe Ngài giảng dạy.
40 Còn Ma-thê bận rộn lo việc tiếp đãi. Một lúc sau, Ma-thê đến phàn nàn: “Chúa không thấy em con ngồi không, để một mình con làm hết mọi việc sao? Xin Chúa bảo nó giúp con.”
41 Chúa Giê-xu đáp: “Ma-thê, con bận rộn lo lắng nhiều việc,
42 nhưng chỉ có một việc cần thiết. Ma-ri đã chọn phần việc ấy nên không ai truất phần của em con được.”
1 Một hôm Chúa Giê-xu vừa cầu nguyện xong, một môn đệ đến thưa: “Xin Chúa dạy chúng con cầu nguyện, như Giăng đã dạy môn đệ mình.”
2 Chúa đáp: “Các con nên cầu nguyện như sau:
“Thưa Cha chúng con ở trên trời,
Danh Cha được tôn thánh khắp nơi,
Nước Cha sớm thể hiện.
3 Xin cho chúng con đủ ăn hằng ngày.
4 Xin tha tội lỗi chúng con.
Như chúng con tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng con.
Xin đừng để chúng con vào vòng bị cám dỗ.”
5 Chúa giải thích: “Nếu nửa đêm các con đến nhà bạn mình gọi: ‘Anh ơi, xin anh cho tôi mượn ba ổ bánh,
6 vì tôi có người bạn ở xa vừa tới thăm, nhưng trong nhà thức ăn đã hết’.
7 Nhưng người ấy trả lời vọng ra ‘Đừng làm phiền tôi! Cửa khoá rồi, trẻ con đang ngủ với tôi. Không thể nào dậy lấy bánh cho anh!’
8 Ta quả quyết với các con, dù anh ấy không dậy vì nể bạn, nhưng cũng phải dậy trao đủ bánh cho bạn, vì người nầy kiên nhẫn gõ cửa.
9 Việc cầu nguyện cũng thế: hãy xin, sẽ được, hãy tìm, sẽ gặp, hãy gõ cửa, cửa sẽ mở ra.
10 Vì bất kỳ ai xin sẽ được, ai tìm sẽ gặp và cửa sẽ mở cho người nào gõ.
11 “Có người cha nào khi con mình xin bánh mà cho đá, xin cá mà cho rắn,
12 hay xin trứng lại cho bò cạp không?
13 Các con vốn là người xấu xa còn biết cho con mình vật tốt, huống chi Cha các con ở trên trời chẳng ban Thánh Linh cho người cầu xin Ngài sao?”
14 Chúa Giê-xu đuổi quỷ khỏi một người câm, người này liền nói được. Dân chúng kinh ngạc vô cùng.
15 Nhưng có người bảo: “Ông ấy nhờ uy quyền của Bê-ên-xê-bun để đuổi quỷ.”
16 Những người khác,muốn gài bẫy Chúa, nên xin Ngài làm một dấu lạ trên trời.
17 Biết ý tưởng họ, Chúa giảng giải: “Một nước chia rẽ sẽ bị tiêu diệt, một gia đình phân ly phải tan nát.
18 Nếu nước của Bê-ên-xê-bun chia rẽ là nó tự tiêu diệt.
19 Nếu tôi nhờ quyền năng Bê-ên-xê-bun để đuổi quỷ, môn đệ các ngươi sẽ nhờ quyền năng nào? Chính họ sẽ xét xử các ngươi.
20 Nhưng nếu Ta nhờ quyền năng của Thượng Đế để đuổi quỷ thì Nước Đức Chúa Trời đã đến với các ngươi rồi.
21 Một người chủ cường bạo vũ trang đầy đủ canh gác lâu đài mình, để giữ của.
22 Nhưng có người mạnh hơn xông vào, hạ được người chủ độc ác, tước đoạt vũ khí phòng thủ và đem chia của cải.
23 Ai không hợp tác với Ta là chống nghịch Ta, ai không quy tụ quanh Ta sẽ bị phân tán.
24 “Khi quỷ ra khỏi một người, liền đến vùng khô khan tìm nơi an nghỉ, nhưng không tìm được.
25 Quỷ tự nhủ: ‘Ta sẽ trở về với nạn nhân cũ!’ Lúc trở lại, thấy lòng người đã dọn dẹp sạch sẽ,
26 quỷ liền rủ bảy quỷ khác độc ác hơn vào chiếm cứ tấm lòng này. Vậy người ấy lâm vào tình trạng bi thảm hơn trước.”
27 Khi Chúa Giê-xu đang giảng dạy, một phụ nữ trong đám đông nói lớn: “Phúc cho thân mẫu Thầy - người đã sinh thành và dưỡng dục Thầy!”
28 Chúa Giê-xu đáp: “Ai nghe và làm theo lời Thượng Đế còn được hạnh phúc hơn nữa.”
29 Dân chúng tụ tập mỗi lúc một đông, Chúa tiếp tục giảng dạy: “Thế hệ này thật gian ác! Họ đòi xem dấu lạ, nhưng dấu lạ Giô-na cũng đủ rồi.
30 Dấu lạ ấy chứng tỏ cho dân Ni-ni-ve biết Thượng Đế đã sai Giô-na, thì dấu lạ của Ta sẽ minh chứng cho thế hệ này thấy Thượng Đế đã sai Ta xuống đời.
31 “Đến ngày Phán xét, Nữ hoàng Sê-ba sẽ đứng lên buộc tội thế hệ này, vì bà đã từ một nước xa xăm đến nghe lời lẽ khôn ngoan của vua Sa-lô-môn mà chẳng ai muốn nghe!
32 Đến ngày Phán xét, dân Ni-ni-ve cũng sẽ đứng lên buộc tội thế hệ này. Vì nghe Giô-na cảnh cáo, họ đã ăn năn lìa bỏ tội ác, quay về Thượng Đế. Nhưng tại đây có Đấng lớn hơn Giô-na mà dân này không chịu ăn năn!
33 “Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để mọi người trong nhà đều thấy ánh sáng.
34 Mắt là ngọn đèn của thân thể. Nếu mắt các con sáng suốt, cả con người mới trong sạch. Nhưng nếu mắt bị quáng loà, cả con người sẽ tối tăm.
35 Vậy phải thận trọng, đừng để ánh sáng trong các con thành tối tăm.
36 Nếu cả con người các con sáng láng, không phần nào tối tăm, các con sẽ rực rỡ như ánh đèn thật sáng rọi vào các con.”
37 Chúa Giê-xu giảng dạy xong, một thầy Biệt-lập mời Chúa ăn tối. Ngài đến nhà, ngồi vào bàn.
38 Thầy Biệt-lập rất ngạc nhiên thấy Chúa không rửa tay trước khi ăn theo tục lệ Do-thái.
39 Chúa Giê-xu dạy: “Phái Biệt-lập các ông chỉ lo rửa bề ngoài bát đĩa, nhưng trong lòng đầy tham nhũng, độc ác.
40 Thật khờ dại? Thượng Đế đã tạo ra bề ngoài, lẽ nào không dựng nên bề trong sao?
41 Cứ rộng lòng cứu trợ người nghèo, tất nhiên các ông sẽ được tinh sạch.
42 “Khốn cho phái Biệt-lập! Các ông dâng một phần mười bạc hà, cửu lý hương và các thứ rau cỏ, nhưng lại bỏ quên công lý và tình yêu của Thượng Đế. Dâng phần mười là đúng, nhưng không được bỏ những điều quan trọng kia.
43 “Khốn cho phái Biệt-lập! Các ông ưa ngồi ghế danh dự trong hội trường, thích được người ta kính chào ngoài đường phố.
44 Khốn cho các ông, vì các ông giống như nấm mồ hoang không dấu tích, người ta dẫm lên mà không biết.”
45 Nghe Chúa quở trách, một thầy dạy luật thưa: “Thầy nói thế là sỉ nhục luôn cả giới chúng tôi nữa.”
46 Chúa Giê-xu đáp: “Khốn cho giới dạy luật! Các ông đặt ra bao nhiêu luật lệ khắt khe buộc người khác vâng giữ, trong khi chính các ông không giữ một điều nào!
47 Các ông xây mộ cho các nhà tiên tri bị tổ tiên các ông sát hại.
48 Vậy các ông tán thưởng hành động của tổ tiên, họ giết các nhà tiên tri, còn các ông xây mộ.
49 Vì thế, Thượng Đế đã nói: ‘Ta sẽ sai các tiên tri và sứ đồ đến, nhưng chúng sẽ xử tử người này, khủng bố người kia’.
50 Thế hệ các ông phải chịu trách nhiệm về máu các tôi tớ Thượng Đế đổ ra từ thuở sáng tạo trời đất đến nay,
51 từ máu A-bên cho đến máu Xa-cha-ri, người bị giết giữa bàn thờ và Đền Thờ. Tôi xác nhận quả quyết: Thế hệ này phải lãnh trọn trách nhiệm.
52 Khốn cho giới dạy luật, vì các ông cố tình che lấp chân lý! Đã không tin, các ông còn ngăn cản, không cho người khác tìm hiểu chân lý.”
53,54 Khi Chúa rời nơi đó, các thầy dạy luật và Biệt-lập vô cùng giận dữ, đặt nhiều câu hỏi hóc búa về mọi vấn đề, cố gài bẫy để có lý do bắt Ngài.
1 Lúc ấy, dân chúng tụ họp mỗi lúc một đông, hằng ngàn người chen lấn dẫm lên nhau. Chúa Giê-xu quay lại dặn các môn đệ: “Phải đề phòng men của phái Biệt-lập, hạng đạo đức giả!
2 Chẳng có gì che giấu mãi, tất cả các điều bí mật đều sẽ công bố cho mọi người.
3 Chuyện các con nói ban đêm, người ta sẽ nghe giữa ban ngày. Những lời các con thì thầm trong phòng kín sẽ được loan báo nơi công cộng.
4 “Đừng sợ những người muốn giết các con: họ chỉ có thể giết thể xác, mà không giết được linh hồn.
5 Vậy các con phải sợ ai? Phải sợ Thượng Đế, vì Ngài có quyền sinh sát và ném vào hoả ngục.
6 “Năm con chim sẻ chỉ bán được vài xu, nhưng Thượng Đế chẳng quên một con nào.
7 Ngài biết cả số tóc trên đầu các con nữa. Vậy đừng lo sợ, vì các con quý hơn chim sẻ.
8 “Ta cho các con biết: Ai công khai xưng mình là môn đệ Ta, Ta cũng sẽ công nhận họ trước mặt các thiên sứ của Thượng Đế.
9 Còn ai công khai chối bỏ Ta, Ta cũng sẽ chối bỏ họ trước mặt các thiên sứ của Thượng Đế.
10 Ai xúc phạm đến Ta còn có thể được tha thứ, nhưng ai xúc phạm đến Thánh Linh sẽ chẳng bao giờ được tha đâu.
11 Khi các con bị đem ra xét xử trong hội trường, trước mặt các nhà lãnh đạo và cầm quyền, đừng lo phải nói những gì,
12 vì đúng lúc đó, Thánh Linh sẽ dạy các con những lời phải nói.”
13 Trong đám đông có người lên tiếng: “Thưa Thầy, xin bảo anh tôi chia gia tài cho tôi.”
14 Nhưng Chúa Giê-xu đáp: “Ai cử Ta làm thẩm phán, phân chia gia tài cho các ngươi?
15 Phải đề phòng, đừng để lòng tham lam lôi cuốn. Vì đời sống con người không cốt ở chỗ giàu có dư dật đâu!”
16 Và Chúa kể ngụ ngôn: “Người giàu kia trúng mùa, thu hoạch hoa lợi dư dật.
17 Kho lúa quá đầy, không còn chỗ chứa thêm, ông phải suy tính mãi.
18 Cuối cùng, ông quyết định: ‘Được rồi, ta sẽ phá nhà kho cũ, xây kho mới lớn hơn. Như thế, sẽ có đủ chỗ chứa tất cả của cải, hoa lợi.
19 Xong xuôi, ta sẽ tự nhủ: Của cải này có thể tiêu dùng hàng chục năm. Thôi, ta hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi!’
20 Nhưng Thượng Đế bảo: ‘Ngươi thật dại dột! Tối nay ngươi qua đời, của cải dành dụm đó để cho ai?”
21 Người nào lo làm giàu dưới trần gian nhưng nghèo nàn trên Nước Trời cũng dại dột như thế!”
22 Chúa Giê-xu dạy các môn đệ: “Đừng lo âu về vấn đề cơm áo.
23 Đời sống không quý hơn cơm nước sao, thân thể không quý hơn quần áo sao?
24 Các con xem loài quạ: chúng chẳng gieo, chẳng gặt, cũng chẳng có vựa lẫm lương thực, thế mà chúng vẫn sống, vì Thượng Đế nuôi. Các con còn quý hơn loài chim biết bao!
25 Trong các con, có ai lo âu mà kéo dài đời mình thêm được một giờ không?
26 Việc nhỏ nhặt đó còn không làm nổi, tại sao các con phải lo âu những việc khác?
27 “Các con xem hoa huệ: chúng chẳng làm việc nặng nhọc, cũng chẳng xe tơ kéo chỉ, thế mà giàu có sang trọng như vua Sa-lô-môn cũng không được mặc áo đẹp bằng loài hoa đó.
28 Cỏ hoa ngoài đồng là loài sớm nở tối tàn mà Thượng Đế còn cho mặc đẹp như thế, lẽ nào Ngài không cung cấp y phục cho các con đầy đủ sao? Tại sao các con yếu đức tin đến thế?
29 Cũng đừng bận tâm lo nghĩ về cơm ăn áo mặc,
30 là những điều dân ngoại đạo mải lo tìm kiếm, vì Cha các con thừa biết nhu cầu của các con.
31 Trái lại, phải tìm kiếm Nước của Thượng Đế, Ngài sẽ cung cấp đầy đủ mọi nhu cầu cho các con.
32 “Bầy chiên bé nhỏ của Ta, đừng lo sợ, vì Cha các con rất vui lòng ban Nước Trời cho các con.
33 Các con hãy bán tài sản cứu trợ người nghèo. Hãy sắm cho mình túi không hư, tích trữ tài sản không hao mòn trên trời. Vì trên đó không bị trộm cắp, cũng không có mối mọt làm hư hại.
34 Của cải các con để đâu, lòng các con sẽ bị thu hút vào đó.
35 “Các con phải mặc áo, thắp đèn,
36 như đầy tớ chờ đợi chủ dự tiệc cưới về, lập tức mở cửa khi chủ gõ.
37 Đầy tớ sẽ được khen thưởng nếu chủ trở về thấy sẵn sàng chờ đợi. Chắc chắn chủ sẽ cho ngồi vào bàn, thắt lưng dọn ăn cho họ.
38 Dù lúc chiều tối hay nửa đêm, chủ về nhà thấy họ sẵn sàng, chủ sẽ khen thưởng.
39 Các con nên nhớ: Nếu chủ nhà biết trước giờ bọn gian phi đến, hẳn sẽ không bị mất trộm.
40 Vậy các con phải sẵn sàng, vì Con Người sẽ đến vào giờ các con không ngờ.”
41 Phê-rơ thưa: “Những lời này, Chúa dạy riêng anh em chúng con, hay chung cho mọi người?”
42 Chúa Giê-xu đáp: “Ai là quản gia trung thành khôn ngoan, được chủ uỷ thác coi sóc người nhà và phân phát thực phẩm cho họ đúng giờ?
43 Người ấy sẽ được khen ngợi khi chủ trở về thấy đang làm trọn bổn phận. Chắc chắn chủ sẽ cho cai quản tất cả tài sản mình.
45 “Nhưng nếu quản gia tự nhủ: ‘Chủ ta còn lâu mới về!’, rồi hành hạ gia nhân nam nữ, ăn uống say sưa.
46 Chủ sẽ trở về trong giờ nó không ngờ! Nó sẽ bị hình phạt nặng nề, và chịu chung số phận với bọn bất trung.
47 Bị phạt nặng như thế, vì nó đã biết ý chủ nhưng không làm, cũng chẳng chuẩn bị sẵn sàng.
48 Nhưng người nào không biết mà phạm lỗi, sẽ bị hình phạt nhẹ hơn. Ai được giao cho nhiều, sẽ bị đòi hỏi nhiều, vì trách nhiệm nặng nề hơn.
49 “Ta đến để đem lửa xuống trần gian. Ta mong muốn đám lửa bắt đầu bốc cháy.
50 Có một lễ báp-tem đang chờ đợi Ta, Ta đau xót biết bao cho đến khi chịu xong lễ báp-tem đó!
51 “Đừng tưởng Ta đến để đem hoà bình cho thế giới. Không, Ta đến để chia loài người làm hai.
52 Từ đây, một nhà có năm người sẽ chia rẽ chống đối nhau: hai chống ba, và ba chống hai.
53 Mâu thuẫn sẽ diễn ra giữa con trai với cha, con gái với mẹ, con dâu với mẹ chồng.”
54 Chúa Giê-xu bảo dân chúng: “Khi thấy mây tụ lại phương Tây, các ngươi nói trời sắp mưa, và trời mưa thật.
55 Khi gió Nam thổi, các ngươi tiên đoán trời oi bức, quả đúng như thế.
56 Hạng đạo đức giả! Các ngươi rất thạo xem dấu hiệu thời tiết, nhưng sao không tìm hiểu dấu hiệu thời đại?
57 Sao không biết tự xét thế nào là đúng?
58 “Nếu có việc tranh tụng, nên cố gắng điều đình với đối phương trước khi quá muộn. Nếu không, họ sẽ đưa anh em ra toà, các ngươi bị tống giam,
59 và ngồi tù cho đến khi trả xong đồng nợ cuối cùng.”
1 Lúc ấy, có người thuật cho Chúa Giê-xu chuyện Phi-lát giết mấy người Ga-li-lê, khi họ đang dâng sinh tế tại Đền Thờ.
2 Chúa Giê-xu hỏi: “Các ngươi tưởng mấy người đó bị giết vì phạm tội nặng hơn những người Ga-li-lê khác sao?
3 Không đâu! Chính các ngươi cũng bị hư vong nếu không ăn năn tội lỗi, quay về Thượng Đế.
4 Còn mười tám người bị tháp Si-lưu sập xuống đè chết, có phải vì họ nhiều tội nhất trong thành Giê-ru-sa-lem không?
5 Không đâu! Các ngươi cũng sẽ bị hư vong nếu không chịu ăn năn.”
6 Rồi Chúa kể ngụ ngôn này: “Người kia trồng cây vả trong vườn, thường ra xem có trái không, nhưng chẳng thấy.
7 Ông bảo người làm vườn: ‘Ba năm nay tôi đến hái trái mà không thấy. Anh đốn nó đi, để làm gì choán đất!’
8 Người làm vườn thưa: ‘Xin chủ hoãn cho nó một năm nữa. Tôi sẽ chăm sóc, bón phân thật nhiều.
9 Nếu không kết quả, tôi sẽ đốn’.”
10 Một ngày Sa-bát, Chúa Giê-xu đang giảng dạy trong hội trường,
11 thấy một bà tàn tật, lưng bị còng đã mười tám năm, không đứng thẳng lên được.
12 Chúa gọi bà lại, bảo: “Bà được giải thoát khỏi bệnh tật rồi!”
13 Chúa đặt tay trên bà, lập tức bà đứng thẳng lên, vui mừng ca ngợi Thượng Đế.
14 Viên quản lý hội trường tức giận, vì Chúa chữa bệnh vào ngày Sa-bát. Ông bảo dân chúng: “Mỗi tuần có sáu ngày làm việc, anh em muốn xin chữa bệnh cứ đến những ngày ấy, chứ đừng đến ngày thứ bảy.”
15 Chúa Giê-xu đáp: “Ông chỉ đạo đức giả! Ngày thứ bảy, các ngươi không thả bò lừa ra khỏi chuồng cho chúng đi uống nước sao?
16 Bà này bị Sa-tan trói buộc đã mười tám năm, sao không thể giải thoát cho bà vào ngày thứ bảy?”
17 Nghe Chúa quở trách, bọn thù nghịch lấy làm xấu hổ, còn dân chúng vui mừng vì những việc diệu kỳ Ngài đã làm.
18 Chúa Giê-xu giảng dạy: “Chúng ta nên dùng hình ảnh nào để so sánh với Thiên Quốc?
19 Thiên Quốc giống như hạt cải gieo ngoài vườn. Nó mọc lên thành cây lớn, chim chóc có thể đến làm tổ trên cành.
20,21 “Thiên Quốc còn giống như men làm bánh. Một thiếu phụ kia lấy men trộn vào bột, nhồi cho đến lúc đống bột dậy lên.”
22 Tiếp tục cuộc hành trình lên Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đi qua các thành phố, làng mạc, dạy dỗ dân chúng.
23 Có người hỏi: “Thưa Chúa, chỉ ít người được cứu thôi sao?”
Chúa Giê-xu đáp:
24 “Phải gắng sức đi cửa hẹp vào Thiên Quốc, vì có nhiều người cố gắng, nhưng không vào được.
25 Khi Chủ đã khoá cửa, nếu các ngươi đứng ngoài gõ và năn nỉ: ‘Thưa Chúa, xin mở cho chúng tôi!’ Chủ sẽ trả lời: ‘Ta không bao giờ biết các ngươi’.
26 Các ngươi sẽ phân trần: ‘Chúng tôi từng ăn chung với Chúa, và Chúa từng dạy dỗ trong thành chúng tôi’.
27 Nhưng Chủ sẽ đáp: ‘Ta không biết các ngươi. Quân gian ác, hãy lui đi!
28 Các ngươi sẽ khóc lóc nghiến răng khi nhìn thấy Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp và tất cả các nhà tiên tri đều ở trong Thiên Quốc, còn các ngươi bị quăng ra ngoài.
29 Người từ bốn phương sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời.
30 Có những người hiện đang dẫn đầu, lúc ấy sẽ lui lại hàng cuối, và người ở hàng cuối, sẽ vượt lên hàng đầu.”
31 Ngay lúc đó, mấy thầy Biệt-lập đến báo tin: “Vua Hê-rốt đang tìm giết Thầy, xin Thầy lánh đi nơi khác!”
32 Chúa Giê-xu đáp: “Các ngươi nói cho tên cáo già đó biết, ngày nay, ngày mai tôi vẫn còn đuổi quỷ chữa bệnh, đến ngày thứ ba công việc mới xong.
33 Dù sao, hôm nay, ngày mai và ngày kia Ta vẫn tiếp tục hành trình, vì tiên tri của Thượng Đế không thể chết nơi nào khác hơn Giê-ru-sa-lem.
34 Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Thủ đô đã giết các nhà tiên tri, ném đá sát hại sứ giả của Thượng Đế! Đã bao lần Ta muốn tập họp các ngươi như gà mẹ túc con về ấp ủ dưới cánh, nhưng chẳng ai nghe.
35 Vậy, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang. Ta cho các ngươi biết, các ngươi sẽ không còn thấy Ta nữa, cho đến ngày các ngươi hoan nghênh sứ giả của Thượng Đế.”
1,2 Một ngày Sa-bát, Chúa Giê-xu dự tiệc tại nhà một lãnh tụ Biệt-lập. Trước mặt Ngài có người bị bệnh phù, các thầy dạy luật và Biệt-lập chăm chú theo dõi, xem Ngài có chữa bệnh cho người ấy không.
3 Chúa Giê-xu hỏi: “Chữa bệnh vào ngày Sa-bát có hợp pháp không?”
4 Nhưng họ không trả lời. Chúa nắm tay người bệnh, chữa lành rồi cho về.
5 Chúa hỏi các thầy dạy luật và Biệt-lập: “Ngày thứ bảy, nếu bò lừa của các ngươi chẳng may té xuống hố, các ngươi không kéo nó lên sao?”
6 Họ không trả lời được.
7 Chúa Giê-xu để ý thấy nhiều người khách muốn ngồi chỗ danh dự đầu bàn, nên Ngài khuyên:
8 ”Khi được mời dự tiệc cưới, các ngươi đừng ngồi chỗ danh dự. Vì nếu có người quan trọng hơn các ngươi cũng được mời,
9 chủ sẽ đưa họ đến và bảo các ngươi nhường chỗ. Lúc ấy các ngươi sẽ hổ thẹn xuống ngồi tận cuối bàn.
10 “Vậy các ngươi nên chọn chỗ thấp nhất, chủ nhà trông thấy sẽ mời lên chỗ tốt hơn. Các ngươi sẽ được vinh dự trước mặt quan khách.
11 Vì ai tự đề cao sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình sẽ được nâng cao.”
12 Chúa quay sang chủ nhà: “Khi đãi tiệc, ngươi đừng mời bạn hữu, anh em, bà con, hay láng giềng giàu có, vì họ sẽ mời ngươi để đáp lễ.
13 Trái lại, nên mời người nghèo khổ, tàn tật, đui què,
14 ngươi sẽõ được Thượng Đế ban phúc. Đến kỳ người công chính sống lại, Ngài sẽ khen thưởng, vì ngươi đã mời những người không thể mời lại mình.”
15 Nghe Chúa dạy, một thực khách lên tiếng: “Phúc cho người được dự tiệc trong Thiên Quốc!”
16 Chúa Giê-xu liền kể chuyện này: “Người kia mở tiệc lớn, mời rất nhiều người,
17 Đến giờ, ông sai gia nhân đi báo cho tân khách: ‘Tiệc đã dọn, xin mời đến dự’.
18 Nhưng mọi người đều kiếm cớ khước từ. Người này trả lời: ‘Tôi mới mua đám ruộng, phải đi xem, xin cho tôi cáo từ’.
19 Người kia nêu lý do: ‘Tôi vừa mua năm đôi bò, sắp đem cày thử, xin cho tôi kiếu’.
20 Người khác thoái thác: ‘Tôi mới cưới vợ, không đến được’.
21 “Gia nhân trở về phúc trình mọi việc. Chủ tức giận, bảo họ đi mau ra các đường lớn, ngõ hẻm trong thành phố, đưa về những người nghèo đói, tàn tật, què quặt, mù loà.
22 Tuy nhiên, bàn tiệc vẫn còn nhiều chỗ trống.
23 Chủ lại bảo gia nhân: ‘Vào các con đường nhỏ trong làng, gặp ai mời nấy, đưa về cho đầy nhà.
24 Vì những người ta mời trước đây sẽ không được nếm một chút gì trên bàn tiệc của ta’.”
25 Nhân dân theo Chúa thật đông đảo. Ngài quay lại giảng giải:
26 ”Ai theo Ta mà không yêu Ta hơn cha mẹ, vợ con, anh em chị em, và hơn cả tính mạng mình, thì không thể làm môn đệ Ta.
27 Ai không vác cây thập tự mình theo Ta cũng không thể làm môn đệ Ta.
28 “Vậy các ngươi phải suy nghĩ kỹ! Có ai trước khi xây nhà mà không tính toán mọi phí tổn, liệu mình có đủ sức làm cho xong?
29 Nếu không, mới đặt nền đã ngưng, sẽ bị chê cười:
30 ‘Kìa xây cất nửa chừng đã bỏ cuộc!’”
31 “Có vua nào trước khi ra trận mà không bàn tính cẩn thận, với mười ngàn quân trong tay, liệu có thể chống lại hai mươi ngàn địch quân đang tiến đánh mình không?
32 Nếu không, phải sai sứ giả cầu hoà khi địch quân còn ở xa.”
33 Rồi Chúa kết luận: “Nếu không bỏ hết mọi điều mình có, các ngươi không thể làm môn đệ Ta.
34 Muối là vật hữu ích, nhưng nếu muối mất mặn, làm sao lấy lại vị mặn được nữa?
35 Muối ấy chẳng dùng làm gì được, dù làm phân bón cũng không xong, đành phải vứt bỏ đi. Ai có tai,mà nghe hãy nghe!”
1 Các nhân viên thu thuế và người bị xã hội coi là cặn bã thường đến nghe Chúa Giê-xu giảng dạy,
2 nên các thầy Biệt-lập và dạy luật phàn nàn: “Ông này hay giao du, ăn uống với hạng người tội lỗi xấu xa!”
3 Vì thế, Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này:
4 “Trong các ngươi có ai nuôi một trăm con chiên, nếu một con thất lạc, người ấy không bỏ chín mươi chín con kia trong đồng hoang, lặn lội đi tìm cho ra con chiên lạc hay sao?
5 Khi tìm được, người ấy vui mừng vác nó lên vai về nhà, mời bạn hữu láng giềng đến, hớn hở nói: ‘Hãy chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên thất lạc!’
7 Cũng thế, Thiên đàng sẽ vui mừng vì một tội nhân ăn năn quay về Thượng Đế, hơn là chín mươi chín người công chính không cần ăn năn.
8 “Bà kia có mười đồng bạc quý, nhở đánh mất một đồng, lẽ nào bà không thắp đèn, quét nhà, kiếm cho ra đồng bạc hay sao?
9 Khi tìm được, bà gọi bạn hữu láng giềng đến, mừng rỡ nói: ‘Hãy chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc bị mất’.
10 Cũng thế, các thiên sứ của Thượng Đế sẽ vui mừng khi một tội nhân hối cải.”
11 Chúa Giê-xu kể tiếp: “Người kia có hai con trai.
12 Đứa con thứ đòi cha chia ngay cho phần gia tài của nó. Cha bằng lòng, chia gia tài cho con.
13 Ít ngày sau, nó thu hết của cải mình, lên đường đến xứ xa lạ, ở đó chỉ ăn chơi, phung phí hết tiền bạc.
14 Nó vừa sạch túi, xứ ấy bị nạn đói lớn. Quá túng quẫn,
15 nó phải đi làm công cho người bản xứ. Họ sai ra đồng chăn heo.
16 Bụng đói như cào, nó muốn ăn vỏ đậu heo ăn, nhưng chẳng ai cho.
17 “Nó liền giác ngộ, nghĩ thầm: Ở nhà cha ta, bao nhiêu người làm mướn cũng có thức ăn dư dật, mà ta ở đây sắp chết đói.
18 Ta phải trở về, thưa với cha: ‘Con thật có tội với Trời và với cha,
19 không đáng làm con của cha nữa. Xin cha nhận con làm đầy tớ cho cha!’
20 “Nó liền đứng dậy trở về nhà cha. Khi nó còn ở đàng xa, cha vừa trông thấy, động lòng thương xót, vội chạy ra ôm chầm lấy con mà hôn.
21 “Nó thưa với cha: ‘Con thật có tội với Trời và với cha, không đáng làm con của cha nữa...’
22 “Nhưng người cha ngắt lời, bảo đầy tớ: ‘Mau lên! lấy áo tốt nhất mặc cho cậu, đeo nhẫn vào tay, mang giày vào chân.
23 Hãy bắt bò con béo làm thịt để chúng ta ăn mừng!
24 Vì con ta đã chết mà bây giờ lại sống, đã lạc mất mà bây giờ lại tìm được Và tiệc mừng bắt đầu...
25 “Lúc ấy, đứa con cả đang làm việc ngoài đồng. Về gần đến nhà, nghe tiếng ca nhạc rộn rã,
26 nó gọi một đầy tớ đến hỏi lý do.
27 Đầy tớ báo cáo: ‘Cậu hai mới về, bình an khoẻ mạnh. ông chủ vui mừng cho giết bò con béo mở tiệc liên hoan’.
28 “Đứa con cả tức giận không chịu vào nhà, người cha phải ra năn nỉ.
29 Nhưng nó nói: ‘Bao nhiêu năm con làm việc cực nhọc, chưa hề dám trái lệnh cha. Thế mà cha chẳng cho một con dê con để đãi bạn hữu.
30 Còn thằng khốn kia đã tiêu sạch tiền của cha với bọn điếm đĩ rồi dẫn xác về, cha lại làm thịt bò con béo ăn mừng!’
31 “Người cha đáp: ‘Con ạ, con luôn luôn ở cạnh cha, tất cả tài sản của cha là của con.
32 Nhưng chúng ta nên mở tiệc ăn mừng, vì em con đã chết bây giờ lại sống, đã lạc mất mà bây giờ lại tìm được.”
1 Chúa Giê-xu kể cho các môn đệ ngụ ngôn này: “Người nhà giàu kia mướn một viên quản gia. Sau có người tố cáo quản gia phung phí tiền của chủ.
2 Chủ liền gọi quản gia đến bảo: ‘Anh làm gì tôi biết hết! Vậy phải lo kết toán sổ sách, vì anh bị sa thải’.
3 Quản gia nghĩ thầm: ‘Phải làm gì đây? Chủ đuổi ta rồi? Cuốc đất? - Ta không đủ sức. Còn đi ăn mày? – Thật xấu hổ !
4 Được rồi, ta đã có cách! Rồi đây khi rời khỏi chỗ này, sẽ không thiếu người tiếp ta vào nhà!’
5 “Anh lần lượt gọi những người mắc nợ của chủ mình đến. Anh hỏi người thứ nhất: ‘Ông thiếu chủ tôi bao nhiêu?’
6 Đáp: ‘Một trăm thùng dầu ô-liu!’ Quản gia bảo: ‘Tôi trả giấy nợ lại đây. Viết ngay giấy khác: Nợ năm chục’.
7 Anh hỏi người kế tiếp: ‘Ông nợ bao nhiêu?’ Đáp:’Một ngàn giạ lúa’ Anh giục: ‘Giấy nợ đây, cầm lấy! Viết ngay giấy khác: Tám trăm giạ’.
8 “Chủ phải khen quản gia bất lương đã hành động khôn khéo! Vì người thế gian vẫn xử sự khôn lanh hơn con cái sự sáng.
9 Ta khuyên các con phải biết dùng của cải trần gian kết bạn, để khi tiền của hết, các con được tiếp vào nhà đời đời.
10 “Ai trung thành trong việc nhỏ cũng sẽ trung thành trong việc lớn. Ai bất chính trong việc nhỏ cũng sẽ bất chính trong việc lớn.
11 Nếu các con không trung tín về của cải trần gian, còn ai đem của cải đời đời giao cho các con?
12 Nếu các con gian lận của cải người khác, còn ai cho các con bảo vật làm của riêng?
13 Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì sẽ ghét chủ này yêu chủ kia, trọng chủ này, khinh chủ khác. Các con không thể phụng sự cả Thượng Đế lẫn Thần tài.”
14 Các thầy Biệt-lập vốn tham tiền nghe Chúa dạy liền chế giễu Ngài.
15 Chúa Giê-xu bảo họ: “Trước mặt người ta, các ngươi làm ra vẻ đạo đức, nhưng Thượng Đế biết rõ lòng dạ các ngươi. Các ngươi được người ta tôn trọng nhưng đối với Thượng Đế, các ngươi thật ghê tởm.
16 Luật pháp Mai-sen và các sách tiên tri được ban bố cho đến thời Giăng. Từ đó Phúc âm được truyền giảng, mọi người hăng hái chen nhau vào Thiên Quốc.
17 Tuy nhiên, dù trời đất tiêu tan, không một chi tiết nào trong luật pháp bị mất hiệu lực.
18 Ai ly dị vợ rồi cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình, còn ai cưới đàn bà bị chồng ly dị cũng phạm tội ngoại tình.
19 “Có một người giàu hằng ngày sống xa hoa trên nhung lụa.
20 Trước cổng nhà, một gã ăn mày mình đầy ghẻ lở đến nằm.
21 Lã-xa - tên gã ăn mày - ước ao được những thức ăn rơi rớt từ trên bàn người giàu. Nhưng chỉ có vài con chó đến liếm ghẻ lở cho gã.
22 “Rồi Lã-xa chết, được thiên sứ đem đặt vào lòng Áp-ra-ham. Người giàu cũng chết, người ta đem chôn.
23 Chịu khổ hình dưới hoả ngục, người giàu nhìn lên, thấy Lã-xa ở nơi xa với Áp-ra-ham,
24 liền kêu xin: ‘Lạy tổ Áp-ra-ham, xin thương xót con, sai Lã-xa nhúng đầu ngón tay vào nước, đến đây nhỏ vào lưỡi con cho mát, vì con bị đốt trong lò lửa này, đau đớn quá!’
25 “Nhưng Áp-ra-ham đáp: ‘Con không nhớ con đã ích kỷ hưởng thụ suốt đời sao? Còn Lã-xa phải khổ sở. Bây giờ, Lã-xa được an ủi tại đây, còn con phải chịu đau khổ.
26 Hơn nữa, giữa chúng ta có một vực thẳm ngăn cách, ai muốn từ đây qua đó, hay từ đó qua đây đều không được’.
27,28 “Người giàu thưa: ‘Vậy, xin tổ làm ơn sai Lã-xa đến nhà cha con, cảnh cáo năm anh em con, để khi chết họ khỏi phải xuống nơi khổ hình này’.
29 “Áp-ra-ham giải thích: ‘Đã có Thánh kinh luôn luôn cảnh cáo họ’.
30 “Người giàu nài nỉ: ‘Thưa tổ, không được đâu! Nếu có người chết sống lại cảnh cáo, họ mới ăn năn’.
31 “Nhưng Áp-ra-ham nghiêm nghị: ‘Nếu không tin lời Thánh kinh, dù có người chết sống lại, họ cũng chẳng tin đâu’.”
1 Một hôm, Chúa Giê-xu dạy các môn đệ: “Cạm bẫy tội lỗi không thể nào không có, nhưng khốn cho ai gài bẫy cho người khác phạm tội.
2 Ai xui các em bé này phạm tội, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy ném xuống biển còn hơn.
3 Các con phải thận trọng! Nếu anh em con có lỗi, hãy khiển trách; khi họ ăn năn, phải tha thứ.
4 Dù người ấy có lỗi với con đến bảy lần trong một ngày, mỗi lần đều đến xin lỗi, con cũng phải tha thứ.”
5 Các sứ đồ thưa: “Xin Chúa cho chúng con có lòng tin vững mạnh!”
6 Chúa Giê-xu đáp: “Nếu đức tin bằng hạt cải, các con có thể bảo cây dâu kia tự bứng lên và trồng xuống biển, nó sẽ tuân lệnh ngay.
7 “Một người đầy tớ đi cày hay đi chăn về, không thể ngồi vào bàn ăn ngay,
8 nhưng phải lo dọn ăn cho chủ. Chủ không cần phải cám ơn, vì đó là bổn phận đầy tớ.
10 Cũng thế, khi các con làm xong những việc Thượng Đế dặn bảo, đừng nghĩ mình đáng được khen thưởng: vì đó là bổn phận các con!”
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đến ranh giới xứ Ga-li-lê và xứ Sa-ma-ri.
12 Lúc Ngài sắp vào một làng kia, mười người cùi đứng đàng xa,
13 kêu lớn: “Lạy Giê-xu, xin thương xót anh em chúng con!”
14 Khi thấy họ, Chúa Giê-xu bảo: “Cứ đến ngay thầy tế lễ, báo cáo con đã được lành!” Họ vừa lên đường, bệnh cùi liền biến mất.
15 Một người thấy mình được lành, quay lại mừng rỡ: “Tạ ân Thượng Đế, con lành bệnh rồi!”
16 Anh nằm sấp mặt sát bàn chân Chúa Giê-xu, tạ ân Ngài. Anh ta là người Sa-ma-ri.
17 Chúa Giê-xu hỏi: “Ta chữa lành mười người tất cả, còn chín người kia đâu?
18 Chỉ có người nước ngoài này trở lại tạ ân Thượng Đế sao?”
19 Rồi Chúa bảo: “Con đứng dậy lên đường! Đức tin con đã chữa cho con lành.”
20 Một hôm, các thầy Biệt-lập hỏi Chúa: “Khi nào Thiên Quốc mới thể hiện?”
Chúa đáp: “Thiên Quốc không thể hiện trong thế giới hữu hình này!
21 Người ta không thể nói Thiên Quốc ở miền này hay xứ kia, vì Thiên Quốc ở trong lòng người.”
22 Sau đó, Chúa bảo các môn đệ: “Sẽ có lúc các con mong mỏi được thấy một ngày của Con Người, nhưng chẳng thấy.
23 Các con sẽ nghe người ta nói Con Người ở nơi này hay nơi kia, đừng theo họ.
24 Vì Con Người sẽ trở lại như chớp nhoáng xuất hiện khắp vòm trời trong nháy mắt, bất cứ nơi nào cũng thấy Con Người.
25 Nhưng trước hết Ta phải chịu khổ hình, bị thế hệ này chối bỏ.
26,27 Ngày Con Người trở lại, thế giới vẫn an nhiên hưởng thụ - cưới gả, tiệc tùng - giống như thời Nô-ê trước nạn hồng thuỷ. Rồi nước lụt tràn ngập tiêu diệt mọi người.
28 Ngày Con Người trở lại, thế gian vẫn ăn uống, mua bán, trồng tỉa, xây cất như thời Lót.
29 Đến ngày Lót ra khỏi thành Sô-đôm, lửa và diêm sinh từ trời trút xuống huỷ diệt tất cả dân thành ấy.
30 Phải, ngày Con Người trở lại cũng sẽ như thế.
31 “Ngày ấy, nếu có ai đang ở trên mái nhà; đừng vào nhà góp nhặt của cải; ai ở ngoài đồng, đừng trở về nhà.
32 Phải nhớ bài học bà Lót.
33 Ai tham sống sợ chết sẽ mất mạng, ai hy sinh tính mạng vì Ta sẽ được sống. Ta bảo các con:
34 Đêm đó, hai người ngủ chung một giường, một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
35 Hai người đàn bà đang xay lúa chung một cối xay, một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
36 Hai người đang làm ruộng ngoài đồng, một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.”
37 Các môn đệ hỏi: “Thưa Chúa, việc đó sẽ xảy ra tại đâu?” Chúa đáp: “Xác chết nằm đâu, chim kên kên tụ họp ở đó.”
1 Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này, dạy các môn đệ phải bền lòng cầu nguyện, không bao giờ mỏi mệt:
2 “Tại thành phố kia có một thẩm phán không kính sợ Thượng Đế, cũng chẳng vị nể ai.
3 Trong thành phố ấy có một quả phụ bị cường hào ức hiếp đến xin thẩm phán xét xử và trừng phạt tên cường hào,
4 nhưng đã lâu ông chẳng quan tâm. Tuy thế, về sau ông tự nhủ: Dù ta không kính sợ Thượng Đế, cũng chẳng vị nể ai,
5 nhưng chị này làm phiền ta quá, ta phải xét xử công bằng để chị khỏi đến quấy rầy, làm nhức đầu ta!’”
6,7 Chúa dạy tiếp: “ Các con có nghe lời thẩm phán bất công ấy nói không? Lẽ nào Thượng Đế lại không xem xét bênh vực những đứa con yêu ngày đêm kêu xin Ngài mà lại chậm đến giải cứu họ sao?
8 Chắc chắn Ngài sẽ vội vàng xét xử công minh cho họ. Nhưng khi Con Người trở lại, sẽ còn có đức tin trên mặt đất không?”
9 Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này dạy những ai lên mặt đạo đức, khinh người:
10 “Có hai người lên Đền Thờ cầu nguyện: một thầy Biệt-lập đứng cầu nguyện: ‘Cảm tạ Thượng Đế, tôi không có tội như người ta. Khác hẳn tên thu thuế kia, tôi không gian lận, bất công, ngoại tình;
12 mỗi tuần tôi nhịn ăn hai ngày và dâng lên Thượng Đế một phần mười các thứ lợi tức’.
13 “Còn người thu thuế đứng xa xa, không dám ngẩng mặt lên, chỉ đấm ngực than thở: ‘Lạy Thượng Đế, xin thương xót con là người tội lỗi!’
14 “Khi ra về, người thu thuế được xưng là công chính, chứ không phải thầy Biệt-lập. Vì ai tự đề cao sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình sẽ được đề cao.”
15 Một hôm, người ta đem trẻ con đến gần Chúa để Ngài đặt tay ban phúc cho các em, nhưng các môn đệ trách mắng không cho quấy rầy Ngài.
16 Chúa Giê-xu gọi các em đến, bảo các môn đệ: “Cứ để trẻ con lại gần Ta, đừng ngăn cản, vì Thiên Quốc thuộc về những người giống các em này.
17 Ta cho các con biết: Ai không tiếp nhận Thượng Đế như trẻ con, sẽ không được vào Thiên Quốc.”
18 Một nhà lãnh đạo Do-thái hỏi Chúa Giê-xu: “Thưa Thầy Thánh thiện, tôi phải làm gì để được sống vĩnh cửu?”
19 Chúa Giê-xu đáp: “Tại sao ngươi gọi Ta là thánh thiện? Chỉ có một Đấng Thánh thiện là Thượng Đế.
20 Hẳn ngươi biết các điều răn: Đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, phải hiếu kính cha mẹ?”
21 Ông tự hào: “Từ thuở nhỏ đến giờ, tôi luôn luôn vâng giữ các điều răn đó!”
22 Chúa Giê-xu khuyên: “Ngươi còn thiếu một điều. Bán hết tài sản lấy tiền phân phát cho người nghèo để chứa của cải trên trời, rồi theo làm môn đệ Ta.”
23 Nghe Chúa dạy, ông rất buồn rầu vì tài sản quá nhiều.
24 Chúa nhìn ông, bảo các môn đệ: “Người giàu vào Thiên Quốc thật khó!
25 Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Thiên Quốc.”
26 Mọi người nghe đều ngạc nhiên: “Vậy thì ai được cứu?”
27 Chúa đáp: “Thượng Đế có thể làm những việc người ta không làm được.”
28 Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ nhà cửa để theo Thầy!”
29 Chúa dạy: “Quả thật Ta bảo với các con, ai bỏ nhà cửa, anh em, cha mẹ, vợ con vì Nước Trời,
30 sẽ nhận lại gấp trăm lần trong đời này, và đời sau được sống vĩnh cửu.”
31 Chúa Giê-xu đem riêng mười hai sứ đồ ra, bảo: “Chúng ta sẽ lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, tất cả những lời tiên tri đã viết về Con Người sẽ được ứng nghiệm.
32 Ngài sẽ bị bắt nộp cho người La-mã. Họ sẽ chế giễu, nhục mạ, phỉ nhổ,
33 đánh đập rồi giết đi. Nhưng sau ba ngày, Ngài sẽ sống lại.”
34 Nhưng các sứ đồ không hiểu Chúa nói gì, vì trí óc họ như bị đóng kín.
35 Khi Chúa Giê-xu đến gần thành Giê-ri-cô, một người mù ngồi ăn xin bên đường
36 nghe tiếng huyên náo, liền hỏi: “Chuyện gì thế?”
37 Có người đáp: “Giê-xu người Na-xa-rét đi qua đây.”
38 Anh mù gọi lớn: “Giê-xu, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
40 Chúa Giê-xu dừng lại bảo: “Đem anh ấy đến đây!” Khi anh đến gần, Ngài hỏi:
41 “Con muốn Ta giúp gì đây?” Anh mừng rỡ: “Lạy Chúa, xin cho mắt con thấy được.”
42 Chúa truyền lệnh: “Sáng mắt lại! Đức tin con đã chữa cho con lành.”
43 Lập tức anh thấy được rõ ràng và đi theo Chúa Giê-xu, vừa đi vừa cảm tạ Thượng Đế. Mọi người chứng kiến đều ca ngợi Thượng Đế.
1,2 Khi Chúa Giê-xu đi ngang qua thành phố Giê-ri-cô, Xa-chê, một nhân viên thuế vụ cao cấp và giàu có,
3 cố tìm cách nhìn mặt Chúa nhưng không thấy được, vì ông đã lùn, dân chúng lại quá đông.
4 Ông vội chạy trước mọi người, trèo lên cây sung nhìn xuống.
5 Khi đi ngang qua đó, Chúa Giê-xu nhìn lên, gọi đích danh ông: “Xa-chê, xuống mau! Hôm nay Ta đến thăm ngươi tại nhà.”
6 Xa-chê vội vàng nhảy xuống, mừng rỡ rước Chúa về nhà.
7 Nhưng dân chúng bất mãn, phàn nàn Chúa vào nhà người tội lỗi xấu xa.
8 Xa-chê đến đứng trước mặt Chúa: “Thưa Chúa, con sẽ lấy phân nửa tài sản phân phát cho người nghèo. Nếu làm thiệt hại ai điều gì, con xin đền gấp tư.”
9 Chúa Giê-xu dạy: “Nhà này hôm nay được hưởng ân cứu rỗi, vì Xa-chê cũng là con cháu Áp-ra-ham.
10 Con Người đến trần gian để tìm và cứu những người hư vong.”
11 Gần đến thủ đô Giê-ru-sa-lem, Chúa kể ngụ ngôn này vì nhân dân tưởng đã đến lúc thiết lập Thiên Quốc tại trần gian:
12,13 “Một hoàng thân sắp đi xa nhận lễ tấn phong để về làm vua xứ mình. Trước khi lên đường, ông gọi mười nhân viên phụ tá đến giao cho mười nén bạc để kinh doanh.
14 Nhưng dân bản xứ ghét ông, gửi phái đoàn phản đối, không muốn ông làm vua của họ.
15 Khi được tấn phong trở về, vua cho gọi mười nhân viên đến báo cáo lợi tức.
16 “Người thứ nhất đến trình nén bạc đã sinh lợi 10 nén.
17 Vua khen: ‘Tốt lắm, ngươi rất ngay thật. Vì ngươi trung thành trong việc nhỏ, ta sẽ cho ngươi cai trị mười thành phố!’
18 “Người thứ hai đến trình đã làm lợi được 5 nén.
19 Vua khen: ‘Tốt lắm, ngươi sẽ cai trị năm thành phố’.
20 “Người thứ ba gượng gạo nói: ‘Nén bạc ngài giao, tôi vẫn còn giữ cẩn thận đây.
21 Tôi sợ ngài lắm, vì ngài rất nghiêm khắc, muốn thu hoạch nơi mình không kinh doanh, gặt hái chỗ mình không gieo trồng’.
22 Vua quát: ‘Tên gian ngoa! Miệng lưỡi ngươi đã buộc tội ngươi, ta dặn cứ theo lời ngươi nói mà xử ngươi. Đã biết ta nghiêm khắc, muốn thu hoạch nơi không kinh doanh, gặt hái nơi không cày cấy,
23 sao ngươi không đem bạc gửi vào ngân hàng để thu lời cho đến khi ta về?’
24 Rồi vua ra lệnh cho tả hữu: ‘Lấy nén bạc này đem cho người có 10 nén’.
25 Họ ngạc nhiên: ‘Anh ấy có nhiều rồi!’
26 Vua đáp: ‘Đúng thế! Ai có, sẽ cho thêm, nhưng ai không có, dù còn gì cũng bị mất luôn.
27 Và bây giờ, những kẻ thù đã chống đối ta, đem chúng ra đây hành hình trước mặt ta!’”
28 Dạy xong, Chúa Giê-xu đem các môn đệ lên Giê-ru-sa-lem.
29 Đến làng Bê-pha-giê và Bê-ta-ni trên sườn núi Ô-liu, Chúa bảo hai môn đệ đi lên trước:
30 “Các con hãy đi thẳng đến làng trước mặt; vừa vào làng, sẽ thấy một con lừa con chưa ai cưỡi, đang cột tại đó. Cứ mở dây dắt nó về đây!
31 Nếu có ai hỏi, các con hãy trả lời: Chúa cần dùng nó.”
32 Hai môn đệ vâng lời ra đi, quả nhiên mọi việc xảy ra như lời Chúa dặn bảo:
33 Thấy họ mở dây lừa, người chủ lừa hỏi: “Các ông mở dây làm gì?”
34 Hai môn đệ đáp: “Chúa cần dùng nó.”
35 Họ dẫn lừa về cho Chúa Giê-xu, lót áo mình trên lưng nó, nâng Ngài lên cưỡi.
36 Dân chúng trải áo dọc theo đường Chúa cưỡi lừa đi qua.
37 Lúc đến quãng đường dốc núi Ô-liu gần Giê-ru-sa-lem, đám môn đệ đông đảo vừa đi vừa tung hô ca ngợi Thượng Đế về những phép lạ Chúa Giê-xu thực hiện:
38 “Hoan hô Vua Trời, Sứ giả Thượng Đế!
Thiên cung thái hoà! Thượng Đế quang vinh!”
39 Nhưng mấy thầy Biệt-lập trong đám đông lên tiếng phản đối: “Xin Thầy bảo môn đệ đừng reo hò như thế!”
40 Chúa đáp: “Nếu họ im lặng, đá sẽ tung hô.”
41 Gần đến nơi, vừa trông thấy thành phố, Chúa liền khóc than:
42 “Ngày nay Giê-ru-sa-lem đã biết cơ hội hưởng thái bình đang ở trong tầm tay mà không chịu nắm lấy!
43 Rồi đây quân thù sẽ đến đắp luỹ bao vây phong toả.
44 san bằng thành quách, tiêu diệt nhân dân, không còn để cho hai viên đá chồng lên nhau, vì thành phố này đã khước từ cơ hội Thượng Đế dành cho mình.”
45 Chúa Giê-xu vào Đền Thờ, đuổi những người buôn bán ra ngoài.
46 Ngài quở trách: “Thánh kinh chép: ‘Đền Thờ Ta là nơi cầu nguyện’, nhưng các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp!”
47 Chúa đến Đền Thờ giảng dạy mỗi ngày. Các thầy trưởng tế, dạy luật và các cấp lãnh đạo tìm cách thủ tiêu Ngài.
48 Nhưng họ chưa tìm được “diệu kế”, vì nhân dân ngưỡng mộ Chúa, chăm chỉ nghe Ngài giảng dạy.
1 Một hôm, Chúa Giê-xu đang giảng dạy Phúc âm trong sân Đền Thờ, các nhà lãnh đạo Do-thái kéo nhau đến hỏi:
2 “Xin Thầy cho chúng tôi biết, Thầy cậy uy quyền gì để làm những việc đó? Ai uỷ quyền cho Thầy?”
3 Chúa đáp: “Ta cũng hỏi các ngươi một câu:
4 lễ báp-tem của Giăng bắt nguồn từ trời hay từ người?”
5 Họ thảo luận: “Nếu chúng ta nói từ trời, ông ấy sẽ hỏi: Sao các ngươi không tin Giăng?
6 Còn nếu chúng ta nói từ người, nhân dân sẽ ném đá chúng ta, vì nhân dân đều công nhận Giăng là nhà tiên tri của Thượng Đế.”
7 Vậy họ thưa với Chúa: “Chúng tôi không biết.”
8 Chúa đáp: “Nếu thế, Ta cũng không nói cho các ngươi biết nguồn gốc uy quyền của Ta.”
9 Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này cho dân chúng: “Người kia trồng một vườn nho, cho tá điền mướn, rồi đi xa một thời gian khá lâu.
10 Đến mùa hái nho, chủ sai người nhà về thu hoa lợi. Nhưng các tá điền đánh đập và đuổi về tay không.
11 Chủ sai người khác, lại bị đánh đập sỉ nhục và đuổi về tay không.
12 Người thứ ba cũng bị đánh đập đến mang thương tích, rồi đuổi đi.
13 Chủ vườn nho tự nghĩ: ‘Phải làm sao đây? Được rồi, ta sẽ sai con trai yêu quý của ta đến, chắc họ phải kính nể con ta’.
14 Thấy con trai chủ, các tá điền bảo nhau: ‘Nó là con thừa tự. Giết nó đi, sản nghiệp sẽ về tay chúng ta!’
15 Và họ kéo người con ra ngoài vườn, giết đi.
“Vậy, chủ vườn nho sẽ đối xử với các tá điền cách nào?
16 Chắc chắn chủ sẽ đến tiêu diệt họ và giao vườn cho người khác mướn.”
Người nghe góp ý kiến: “Mong không ai làm như mấy tá điền đó!”
17 Chúa Giê-xu nhìn họ hỏi: “Vậy câu Thánh kinh này có nghĩa gì: ‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá móng?’”
18 Rồi Ngài tiếp: “Ai ngã vào tảng đá sẽ bị tan xác, còn tảng đá ấy rơi nhằm ai, sẽ nghiền họ ra bụi.”
19 Nghe xong, các thầy trưởng tế và dạy luật biết Chúa ám chỉ họ, nên muốn bắt Ngài ngay, nhưng không dám ra tay, vì sợ nhân dân nổi loạn.
20 Họ cho thám tử theo dõi Chúa, giả vờ thành thật học hỏi, nhưng cốt gài bẫy để bắt Ngài nộp cho chính quyền La-mã.
21 Các thám tử hỏi Chúa: “Thưa Thầy, chúng tôi biết lời Thầy dạy rất ngay thẳng. Thầy không thiên vị ai, chỉ lấy công tâm giảng dạy đạo Thượng Đế.
22 Xin Thầy cho biết có nên nộp thuế cho Hoàng đế La-mã không?”
23 Biết rõ âm mưu của họ, Chúa Giê-xu bảo:
24 “Đưa Ta xem một đồng bạc! Hình và tên ai trên đồng bạc này?” Họ đáp: “Hoàng đế La-mã.”
25 Chúa dạy: “Đem nộp cho Hoàng đế những gì của Hoàng đế, và trả lại Thượng Đế những gì thuộc về Ngài!”
26 Thế là âm mưu gài bẫy Chúa trước công chúng bị thất bại. Sững sờ vì câu trả lời của Chúa, họ cứng miệng không biết nói gì.
27 Các thầy Sa-đức (chủ trương không có sự sống lại) đến hỏi Chúa Giê-xu:
28 “Thưa Thầy, luật Mai-sen dạy nếu người đàn ông nào qua đời không có con, em trai người ấy phải cưới vợ goá của anh để sinh con nối dõi cho anh.
29 Trường hợp nhà kia có bảy anh em. Người anh cả cưới vợ rồi chết không con.
30,31 Người thứ hai cưới vợ goá của anh, cũng chết không con. Người thứ ba cũng vậy. Cứ thế, cả bảy người đều chết không con.
32 Cuối cùng người đàn bà cũng chết.
33 Đến ngày sống lại, người đàn bà đó sẽ làm vợ ai? Vì cả bảy người đều đã cưới nàng.”
34 Chúa Giê-xu đáp: “Cưới vợ gả chồng là việc của người trần,
35 còn người được sống lại trong Thiên Quốc không ai còn cưới gả nữa.
36 Họ sẽ không chết nữa, nhưng giống như thiên sứ. Họ là con cái Thượng Đế, vì được Ngài cho sống lại.
37 “Về vấn đề người chết sống lại, chính Mai-sen đã đề cập trong trang sách viết về bụi gai cháy. Ông gọi Chúa là ‘Thượng Đế của Áp-ra-ham, của Y-sác và của Gia-cốp’.
38 Chúa là Thượng Đế của người sống, không phải của người chết. Vậy đối với Thượng Đế, mọi người đều sống!”
39 Các thầy dạy luật đứng nghe buột miệng khen: “Thầy giải đáp hay thật!”
40 Sau đó không ai dám hỏi Ngài nữa.
41 Chúa Giê-xu hỏi: “Tại sao người ta nói Chúa Cứu Thế thuộc dòng dõi vua Đa-vít?
42 Chính Đa-vít đã viết trong Thi thiên:
‘Thượng Đế bảo Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta
43 Cho đến chừng Ta đặt kẻ thù dưới gót chân Con’.
44 “Đa-vít đã gọi Ngài là Chúa, sao Ngài còn là dòng dõi Đa-vít được?”
45 Khi dân chúng đang lắng nghe, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ:
46 “Phải đề phòng các thầy dạy luật, vì họ thích mặc áo lễ thật dài, mong được người ta kính chào ngoài đường phố, ưa ngồi ghế danh dự trong hội trường và phòng tiệc.
47 Họ làm ra vẻ thánh thiện bằng cách đọc những bài cầu nguyện tràng giang đại hải, nhưng đồng thời cướp đoạt nhà cửa của những quả phụ cô đơn! Vì thế, họ sẽ bị hình phạt nặng hơn!”
1 Chúa nhìn thấy nhiều người giàu có bỏ tiền dâng vào hộp trong Đền Thờ.
2 Thấy một bà goá nghèo khổ đến dâng hai đồng xu,
3 Chúa bảo các môn đệ: “Ta cho các con biết, bà goá nghèo khổ này dâng nhiều hơn tất cả những người kia,
4 vì họ lấy của thừa thãi đem dâng, còn bà này tuy túng ngặt đã dâng tất cả tiền mình có để sống qua ngày.”
5 Một vài môn đệ trầm trồ khen ngợi những tảng đá đẹp đẽ và các vật trang trí lộng lẫy trong Đền Thờ.
6 Chúa Giê-xu báo trước: “Trong tương lai, tất cả công trình kiến trúc các con thấy đây sẽ sụp đổ tan tành, chẳng còn đến hai tảng đá chồng lên nhau.”
7 Các môn đệ thắc mắc: “Thưa Thầy, bao giờ việc đó xảy ra? Có dấu hiệu gì báo trước không?”
8 Chúa đáp: “Các con phải thận trọng để khỏi bị lừa gạt. Vì nhiều người sẽ mạo Danh Ta, tự xưng là Chúa Cứu Thế và tuyên bố ngày tận thế đã đến. Các con đừng tin!
9 Khi nghe có chiến tranh, loạn lạc, các con đừng khiếp sợ. Những biến cố ấy phải xảy ra trước, nhưng chưa đến ngày tận thế.”
10 Chúa dạy tiếp: “Dân tộc này sẽ tiến công dân tộc khác; nước nọ tuyên chiến với nước kia.
11 Sẽ có động đất dữ dội, nhiều xứ bị đói kém và bệnh dịch. Sẽ có những biến cố khủng khiếp và trên trời sẽ có nhiều dấu lạ.
12 Nhưng trước khi các việc ấy xảy ra, các con sẽ bị hành hạ, khủng bố, giải ra hội trường và bị bỏ tù. Các con sẽ bị giải đến toà án các vua và các tổng trấn vì các con thuộc về Ta.
13 Đó là cơ hội để các con truyền bá Phúc âm cho họ.
14 Các con đừng lo phải tự biện hộ thế nào,
15 vì Ta sẽ cho các con lời lẽ khôn ngoan, lập luận đanh thép, kẻ thù không tranh luận, bài bác nổi.
16 Ngay những người thân yêu nhất của các con như cha mẹ, anh em, bà con, bạn hữu cũng sẽ phản bội, bắt các con nộp cho kẻ thù và một số người trong các con sẽ bị giết.
17 Mọi người sẽ ghen ghét các con, vì các con thuộc về Ta,
18 nhưng một sợi tóc trên đầu các con cũng không mất.
19 Cứ nhẫn nhục chịu đựng cho đến cuối cùng, các con sẽ được cứu.
20 “Khi thấy Giê-ru-sa-lem bị bao vây, các con biết thủ đô này sắp bị tàn phá.
21 Lúc ấy, ai ở trong xứ Giu-đê phải trốn lên miền đồi núi, ai ở trong thành phải chạy ra ngoài, ai ở ngoài thành đừng tìm cách trở vào.
22 Vì đó là thời kỳ đoán phạt của Thượng Đế theo đúng lời tiên tri trong Thánh kinh.
23 Trong những ngày ấy, không ai khổ cho bằng đàn bà có thai hay còn cho con bú. Tai hoạ đau thương sẽ trút trên đất nước và dân tộc này.
24 Họ sẽ bị quân thù tàn sát và lưu đày khắp thế giới. Giê-ru-sa-lem sẽ bị các dân tộc nước ngoài chà đạp cho đến ngày tàn của các nước đó.
25 “Nhiều dấu lạ sẽ hiện ra trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, các dân tộc đều hoang mang rối loạn trước cảnh biển động, sóng thần.
26 Người ta sẽ ngất xỉu khiếp sợ đợi chờ những biến cố sắp diễn ra trên mặt đất, và các quyền lực dưới bầu trời cũng rung chuyển.
27 Bấy giờ nhân loại sẽ thấy ta giáng xuống trong mây trời với vinh quang và uy quyền tuyệt đối.
28 Khi những việc đó bắt đầu, các con hãy đứng dậy và ngước nhìn lên! Vì ngày giải cứu gần đến.”
29 Chúa giải thích: “Các con xem cây vả và các loài cây khác.
30 Khi cây đâm chồi trổ lá, các con biết gần tới mùa hạ.
31 Cũng thế, khi thấy những biến cố ấy xảy ra, các con biết Nước Trời đã gần.
32 Ta quả quyết: thời đại này chưa chấm dứt, các biến cố ấy đã xảy ra rồi.
33 Trời đất sẽ tiêu tan, nhưng lời Ta vẫn còn mãi mãi.”
34 “Phải thận trọng! Đừng buông mình vào đời sống phóng đãng, say sưa, bận tâm lo lắng việc đời này, để khi ngày ấy đến, các con khỏi bị bất ngờ như mắc bẫy.
35 Ngày ấy cũng sẽ đến bất ngờ cho mọi người trên mặt địa cầu.
36 Các con phải luôn luôn cảnh giác; hãy cầu nguyện để có đủ sức vượt qua mọi cảnh hoạn nạn và nghênh đón Con Người.”
37 Ngày nào cũng thế, ban ngày Chúa Giê-xu vào Đền Thờ giảng dạy, - dân chúng đến thật sớm để nghe lời Chúa - ban đêm, Ngài về nghỉ trên núi Ô-liu.
1 Đã gần đến lễ Vượt qua, - trong ngày lễ này người Do-thái chỉ ăn bánh không pha men -
2 các thầy trưởng tế và thầy dạy luật tìm cách thủ tiêu Chúa Giê-xu, vì họ sợ dân chúng.
3 Quỷ Sa-tan nhập vào sứ đồ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt.
4 Giu-đa tìm gặp các thầy trưởng tế và các viên chỉ huy lính gác Đền Thờ để bàn mưu bắt Chúa Giê-xu.
5 Họ mừng lắm, hứa sẽ thưởng tiền.
6 Từ đó, Giu-đa tìm cơ hội nộp Chúa lúc không có dân chúng ở gần Ngài.
7 Đến ngày lễ Vượt qua, người Do-thái giết chiên con để ăn với bánh không men.
8 Chúa Giê-xu sai Phê-rơ và Giăng đi chuẩn bị bữa tiệc cho Ngài và các sứ đồ.
9 Họ hỏi: “Thưa Thầy, chúng con sẽ dọn tiệc tại đâu?”
10 Chúa Giê-xu đáp: “Khi các con vào thành phố, sẽ gặp một người xách vò nước. Người ấy vào nhà nào, các con cứ theo vào,
11 nói với chủ nhà: ‘Thầy hỏi: Phòng khách dành riêng cho Ta và các môn đệ ăn lễ Vượt qua ở đâu?’
12 Chủ nhà sẽ chỉ cho các con một phòng rộng trên lầu đầy đủ tiện nghi. Các con hãy dọn tiệc tại đó.”
13 Họ ra đi gặp mọi điều đúng như lời Chúa dạy và chuẩn bị lễ Vượt qua.
14 Đến giờ dự lễ, Chúa Giê-xu ngồi ăn với các sứ đồ.
15 Chúa bảo họ: “Ta rất muốn dự lễ Vượt qua này với các con trước khi chịu khổ nạn.
16 Ta cho các con biết: Ta sẽ không dự tiệc này nữa cho đến khi mục đích bữa tiệc được hoàn thành trong Nước của Thượng Đế.”
17 Chúa lấy chén nước nho tạ ân Thượng Đế và bảo: “Các con cầm chén này chia nhau uống đi.
18 Vì từ nay, Ta sẽ không uống nước nho này nữa cho đến khi Nước Trời được thể hiện.”
19 Ngài lấy bánh, tạ ân Thượng Đế, bẻ ra trao cho các môn đệ: “Đây là thân thể Ta, phải hi sinh vì các con. Các con hãy ăn để tưởng niệm Ta.”
20 Cũng thế, sau bữa ăn, Chúa cầm chén nước nho và bảo: “Chén này là giao ước mới giữa Thượng Đế và nhân loại, ấn chứng bằng máu Ta, máu phải đổ ra vì các con.
21 Nhưng này, kẻ phản Ta đang ngồi ăn chung với Ta.
22 Ta phải hy sinh đúng theo chương trình Thượng Đế, nhưng khốn cho kẻ phản Ta!”
23 Các môn đệ hỏi nhau ai là người phản Chúa.
24 Các môn đệ tranh luận với nhau xem ai lớn nhất trong Nước Trời.
25 Chúa Giê-xu dạy: “Vua chúa các dân tộc nước ngoài cai trị tàn ác; người áp bức nhân dân lại được gọi là ân nhân.
26 Nhưng giữa các con, ai muốn làm lớn phải chịu phận nhỏ, ai muốn lãnh đạo phải làm tôi tớ.
27 Lệ thường, tôi tớ phải hầu hạ chủ. Trái lại, Ta vẫn hầu hạ các con.
28 Vì các con trung thành với Ta trong những ngày thử thách
29 và vì Cha đã uỷ quyền cai trị cho Ta, nên Ta cũng cho các con quyền đó.
30 Các con sẽ được ăn uống chung bàn với Ta trong Nước Ta và ngồi trên ngai xét xử mười hai đại tộc Y-sơ-ra-ên.”
31 Chúa Giê-xu tiết lộ cho Phê-rơ: “Si-môn, Si-môn, Sa-tan đã xin phép thử thách con như người ta sàng sảy lúa,
32 nhưng Ta đã cầu nguyện cho con khỏi thiếu đức tin. Sau khi con ăn năn, hãy gây dựng đức tin cho anh em con!”
33 Phê-rơ đáp: “Thưa Thầy, con sẵn sàng ngồi tù, chịu chết với Thầy!”
34 Nhưng Chúa bảo: “Phê-rơ ơi, Ta cho con biết, trước khi gà gáy đêm nay, con sẽ chối Ta ba lần.”
35 Chúa hỏi các môn đệ: “Khi Ta sai các con đi truyền giáo, không mang theo tiền bạc, túi bao hay giày dép, các con có thiếu thốn gì không?” Họ đáp: “Thưa không!”
36 Chúa tiếp: “Nhưng bây giờ lại khác. Ai có tiền bạc hay túi bao, cứ mang theo. Ai không có gươm, nên bán áo choàng mà mua.
37 Vì lời tiên tri này sắp ứng nghiệm: ‘Người sẽ bị kể vào hàng phạm nhân’ phải, các lời tiên tri nói về Ta đều sẽ ứng nghiệm.”
38 Các môn đệ báo cáo: “Thưa Thầy, chúng con có hai thanh gươm đây.” Chúa đáp: “Đủ rồi!”
39 Rời phòng tiệc, Chúa Giê-xu lên núi Ô-liu như thường lệ. Các môn đệ đi theo Ngài.
40 Đến nơi, Ngài bảo: “Các con phải cầu nguyện để khỏi bị cám dỗ.”
41 Rồi Chúa đi một quãng chừng vài chục thước, quỳ xuống cầu nguyện:
42 “Thưa Cha, nếu Cha vui lòng, xin cho Con khỏi uống chén này. Nhưng xin ý Cha được thực hiện, chứ không theo ý Con.”
43 Lúc ấy, một thiên sứ đến thêm sức cho Ngài.
44 Trong lúc đau đớn thống khổ, Chúa cầu nguyện càng tha thiết, mồ hôi toát ra như những giọt máu nhỏ xuống đất.
45 Cầu nguyện xong, Chúa đứng lên, trở lại với các môn đệ. Thấy họ đang ngủ vì quá buồn rầu.
46 Chúa gọi: “Sao các con ngủ? Hãy thức dậy cầu nguyện để khỏi bị cám dỗ.”
47 Chúa còn đang nói, một đám đông kéo tới, do Giu-đa dẫn đường. Giu-đa trân tráo tới gần hôn Chúa.
48 Nhưng Chúa trách: “Giu-đa! con lấy cái hôn để phản Ta sao?”
49 Các môn đệ đứng gần biết nguy cơ đã tới, liền hỏi: “Thưa Chúa, chúng con nên cầm gươm chiến đấu không?”
50 Một môn đệ vung gươm chém đứt vành tai phải của đầy tớ thầy Tế lễ tối cao.
51 Nhưng Chúa ngăn lại: “Đừng đánh chém nữa!” Rồi Ngài đặt tay chữa lành tai người đầy tớ.
52 Chúa Giê-xu hỏi các thầy trưởng tế, các viên chỉ huy lính gác Đền Thờ và các trưởng lão: “Tôi đâu phải trộm cướp mà các ông cầm gươm dao, gậy gộc đến bắt?
53 Hằng ngày tôi vẫn ở với các ông trong Đền Thờ, sao các ông không bắt tôi? Nhưng nay đã đến giờ của quyền lực tối tăm, giờ các ông hành động.”
54 Người Do-thái bắt Chúa giải đến dinh thầy Tế lễ tối cao, Phê-rơ theo sau Chúa xa xa.
55 Họ nhóm một đống lửa ngoài sân rồi ngồi lại sưởi, Phê-rơ len vào ngồi với họ.
56 Một đầy tớ gái thấy ông bên đống lửa liền nhìn mặt: “Anh này là đồ đệ của Giê-xu!”
57 Nhưng Phê-rơ chối: “Chị ơi, tôi không biết ông ấy đâu!”
58 Một lúc sau, người khác thấy Phê-rơ liền nói: “Anh cũng thuộc bọn đó!” Phê-rơ cãi: “Không phải đâu!”
59 Chừng một giờ sau, người khác nữa quả quyết: “Đúng rồi! Anh này là đồ đệ của Giê-xu, vì cũng là người Ga-li-lê!”
60 Nhưng Phê-rơ lại chối: “Ông ơi, tôi không hiểu ông nói gì hết!” Ngay lúc ấy, có tiếng gà gáy.
61 Chúa Giê-xu quay lại nhìn Phê-rơ. Chợt nhớ lời Chúa: ‘Trước khi gà gáy đêm nay, con sẽ chối Ta ba lần’,
62 Phê-rơ bước ra ngoài khóc lóc đắng cay.
63,64 Bọn người canh giữ Chúa bắt đầu chế giễu, đánh đập Ngài. Chúng bịt mắt, đấm Ngài rồi hỏi: “Thử đoán xem ai vừa đánh anh đó?”
65 Chúng sỉ nhục Ngài đủ điều.
66 Sáng sớm hôm sau. Hội đồng Quốc gia được triệu tập, gồm các trưởng lão, các thầy trưởng tế và dạy luật. Chúa Giê-xu bị giải ra trước Hội đồng. Họ chất vấn:
67 “Anh có phải là Chúa Cứu Thế không?” Chúa đáp: “Dù tôi nói, các ông cũng không tin,
68 tôi hỏi, các ông cũng không trả lời.
69 Nhưng từ nay, tôi sẽ ngồi bên phải ngai quyền năng của Thượng Đế.”
70 Cả Hội đồng đều hỏi: “Vậy anh là Con Thượng Đế sao?” Chúa đáp: “Đúng thế!”
71 Họ bảo nhau: “Chúng ta cần gì nhân chứng nữa, vì chính miệng nó đã khai ra rồi!”
1 Toàn thể Hội đồng Quốc gia đứng dậy, giải Chúa qua dinh tổng trấn Phi-lát.
2 Họ tố cáo: “Chúng tôi bắt được tay cách mạng này xúi dân nổi loạn, bảo đừng đóng thuế cho Hoàng đế La-mã! Nó tự xưng là Chúa Cứu Thế, tức là Vua”
3 Phi-lát quay sang bảo các nhà lãnh đạo Do-thái: “Ta không thấy người này phạm luật gì cả!”
5 Nhưng họ cố buộc tội: “Tên này sách động nhân dân khắp xứ Giu-đê, bắt đầu ở xứ Ga-li-lê, và bây giờ đến thủ đô Giê-ru-sa-lem!”
6 Phi-lát hỏi: “Anh này là người Ga-li-lê sao?”
7 Khi biết Chúa là người Ga-li-lê, thuộc thẩm quyền vua Hê-rốt, Phi-lát liền ra lệnh giải Ngài đến cho vua xét xử. Lúc ấy vua cũng có mặt tại Giê-ru-sa-lem.
8 Gặp Chúa Giê-xu, Hê-rốt rất mừng vì đã nghe danh tiếng Ngài và ước ao xem Ngài làm phép lạ.
9 Hê-rốt hỏi Chúa nhiều câu nhưng Ngài không trả lời.
10 Trong lúc đó, các thầy trưởng tế và dạy luật đều gay gắt buộc tội Ngài.
11 Vua Hê-rốt và bọn quan hầu tỏ vẻ khinh bỉ Chúa và bắt đầu chế giễu Ngài. Họ mặc cho Ngài một chiếc áo sặc sỡ rồi giải Ngài về cho Phi-lát.
12 Trước kia, Hê-rốt và Phi-lát thù ghét nhau, nhưng hôm đó trở thành bạn hữu.
13 Tổng trấn Phi-lát cho gọi các thầy trưởng tế, các nhà lãnh đạo và dân chúng họp lại,
14 rồi tuyên bố: “Các ông bắt giải và tố cáo người này về tội phản nghịch, xúi dân làm loạn. Trước mặt các ông, ta đã tra xét tỉ mỉ các lời tố cáo đó nhưng đương sự thật vô tội.
15 Vua Hê-rốt cũng không buộc tội được, nên trao trả đương sự về đây. Như thế, người này không làm gì đáng tội tử hình cả.
16 Vì vậy, ta sẽ đánh đòn rồi trả tự do.”
17 Theo thông lệ, mỗi kỳ lễ Vượt qua, Phi-lát ân xá một tù nhân,
18 nên dân chúng đồng thanh kêu gào: “Xử tử nó đi và tha Ba-ra-ba cho chúng tôi!”
19 Ba-ra-ba đang bị tù vì giết người và nổi loạn tại Giê-ru-sa-lem.
20 Phi-lát muốn tha Chúa Giê-xu nên tìm cách khuyên giải họ,
21 nhưng họ cứ la hét: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
22 Phi-lát hỏi lần thứ ba: “Tại sao? Người ấy có tội gì đâu? Ta không thấy tội gì đáng xử tử cả. Để ta sai đánh đòn rồi thả ra!”
23 Nhưng dân chúng lớn tiếng gào thét, khăng khăng đòi xử tử Chúa Giê-xu. Cuối cùng, tiếng gào thét của họ đắc thắng.
24 Phi-lát đành tuyên án tử hình Chúa Giê-xu theo lời họ yêu cầu.
25 Cũng thể theo ý họ, Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba, người đang ngồi tù vì nổi loạn và giết người. Rồi ông giao Chúa Giê-xu cho họ hành hình theo ý muốn.
26 Trên đường giải Chúa ra pháp trường, gặp Si-môn, người xứ Ly-bi vừa từ thôn quê lên Giê-ru-sa-lem, họ liền bắt anh vác cây thập tự cho Chúa Giê-xu.
27 Một đoàn dân rất đông kéo theo sau; nhiều phụ nữ vừa đi vừa than khóc.
28 Nhưng Chúa Giê-xu quay lại bảo: “Phụ nữ Giê-ru-sa-lem! Đừng than khóc Ta! Hãy khóc cho bản thân và con cái mình!
29 Vì sắp đến ngày con cái bị coi là điều bất hạnh. Người ta sẽ bảo nhau: Phúc cho phụ nữ chẳng từng thai nghén, chẳng phải lo bú mớm cho con!
30 Người ta sẽ cầu cho núi đè, đất phủ thân mình.
31 Vì nếu họ đối xử với Ta là Cây Hằng Sống thế này, số phận các bà sẽ ra sao?”
32 Hai tử tội cũng bị giải ra pháp trường với Chúa.
33 Đến ngọn đồi Sọ, họ đóng đinh Chúa và hai tử tội trên cây thập tự, một tên bên phải và một tên bên trái Ngài.
34 Chúa Giê-xu cầu nguyện: “Thưa Cha, xin tha tội cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì.”
Bọn lính gieo súc sắc chia nhau bộ áo của Ngài.
35 Dân chúng đứng quanh đưa mắt nhìn. Các cấp lãnh đạo Do-thái chế nhạo Ngài: “Nó chỉ giỏi cứu người khác! Nếu nó đúng là Chúa Cứu Thế, được Thượng Đế lựa chọn thì phải tự giải cứu đi chứ!”
36 Bọn lính cũng giễu cợt Chúa, đưa rượu chua cho Ngài uống
37 và mỉa mai: “Nếu anh là Vua dân Do-thái, sao không tự cứu thoát?”
38 Phía trên đầu Ngài, có treo tấm bảng ghi mấy chữ: “Đây là Vua dân Do-thái.”
39 Một tử tội bị đóng đinh bên cạnh cũng nhiếc móc Chúa: “Anh không phải là Chúa Cứu Thế sao? Hãy tự giải thoát và cứu bọn tôi với!”
40 Nhưng tên kia trách nó: “Anh không sợ Thượng Đế sao?
41 Mặc dù chịu chung một bản án tử hình, nhưng anh và tôi đền tội thật xứng đáng; còn Người có tội gì đâu?”
42 Rồi anh quay lại: “Thưa Chúa Giê-xu, khi về Nước Chúa, xin nhớ đến con!”
43 Chúa Giê-xu đáp: “Ta hứa chắc chắn: hôm nay con sẽ ở với Ta trong Thiên đàng!”
44,45 Khoảng 12 giờ trưa, mặt trời không chiếu sáng nữa. Bóng tối bao trùm khắp nơi cho đến 3 giờ chiều. Bức màn trong Đền Thờ thình lình bị xé làm đôi.
46 Chúa Giê-xu kêu lớn: “Thưa Cha, Con xin giao thác linh hồn cho Cha!” Nói xong, Ngài tắt thở,
47 Viên đại đội trưởng La-mã thấy cảnh tượng ấy liền ca ngợi Thượng Đế và nhìn nhận: “Người thật là vô tội!”
48 Dân chúng đi xem cuộc hành hình đều đấm ngực ra về.
49 Những người quen biết Chúa và nhóm phụ nữ đã theo Ngài từ xứ Ga-li-lê, đều đứng xa mà nhìn.
50,52 Giô-sép, quê ở thành A-ri-ma-thê, xứ Giu-đê, hội viên Hội đồng Quốc gia, đến xin Phi-lát cho lãnh xác Chúa Giê-xu. ông là người đạo đức, công chính vẫn trông đợi Nước Trời xuất hiện. Ông không tán thành quyết định và hành động của Hội đồng Quốc gia trong việc giết Chúa.
53 Ông hạ xác Chúa xuống, lấy một cây vải gai khâm liệm, rồi đặt vào huyệt đá đục sẵn trong sườn núi, chưa hề chôn ai.
54 Hôm ấy là ngày chuẩn bị lễ Vượt qua.
55 Nhóm phụ nữ theo Chúa từ xứ Ga-li-lê cũng chứng kiến việc chôn cất và biết ngôi một Chúa
56 Họ trở về nhà sửa soạn các loại hương liệu và dầu thơm để ướp xác Chúa. Hôm sau nhằm ngày thứ bảy, họ nghỉ ngơi theo luật lệ.
1 Sáng sớm Chúa nhật, các bà ấy thăm mộ Chúa, đem theo các hương liệu đã chuẩn bị.
2 Tới nơi, họ thấy tảng đá lớn chặn trước cửa mộ đã lăn qua một bên.
3 Bước vào mộ không thấy xác Chúa Giê-xu,
4 họ hoang mang, không biết việc gì xảy ra. Thình lình có hai người nam mặc áo sáng ngời xuất hiện trước mặt.
5 Các bà sợ quá, cúi mặt xuống đất. Hai người hỏi: “Tại sao các bà đi tìm người sống giữa vòng những người chết?
6 Chúa không ở đây đâu, Ngài sống lại rồi! Các bà không nhớ lúc còn ở Ga-li-lê, Chúa bảo
7 Ngài phải bị phản nộp vào tay bọn gian ác, bị đóng đinh trên cây thập tự, đến ngày thứ ba sẽ sống lại sao?”
8 Họ liền nhớ lại lời Chúa,
9 chạy về Giê-ru-sa-lem, thuật chuyện cho mười một sứ đồ và mọi người họ gặp.
10 (Nhóm phụ nữ đi thăm mộ gồm có Ma-ri Mặc-lan, Gian-nơ, Ma-ri mẹ Gia-cơ và mấy bà khác nữa).
11 Các sứ đồ hoài nghi, cho là chuyện hoang đường.
12 Nhưng Phê-rơ chạy đến mộ, cúi xuống nhìn vào trong chỉ thấy vải liệm còn đó. Ông về nhà, ngạc nhiên không biết thi hài Chúa ở đâu.
13 Cũng trong ngày đó, hai môn đệ đi đường về làng Em-ma-út. Làng này cách Giê-ru-sa-lem mười một cây số.
14 Hai người vừa đi vừa bàn luận về cái chết của Chúa Giê-xu.
15 Đang lúc bàn cãi, thình lình Chúa Giê-xu đến gần, đi sát bên họ,
16 nhưng họ không nhận ra Ngài.
17 Chúa hỏi: “Anh em đang thảo luận gì thế?” Họ dừng lại, nét mặt buồn bã.
18 Cơ-lưu - một trong hai người - trả lời: “Trong cả thành phố Giê-ru-sa-lem, chắc chỉ một mình ông không biết những biến cố vừa xảy ra mấy ngày nay!”
19 - “Việc gì thế?”
“Nhà Tiên tri Giê-xu, người Na-xa-rét bị giết rồi! Ngài giảng dạy đầy uy quyền, công khai làm nhiều phép lạ trước mặt Thượng Đế và toàn thể nhân dân.
20,21 Chúng tôi tin tưởng Ngài là Chúa Cứu Thế đến giải phóng dân tộc chúng ta. Nhưng các thầy trưởng tế và các nhà lãnh đạo quốc gia đã bắt Ngài nộp cho chính quyền La-mã. Họ tuyên án tử hình và đóng đinh Ngài trên cây thập tự. Việc xảy ra đã ba ngày rồi!
22,23 Hơn nữa, mới sáng hôm nay, mấy bà trong nhóm chúng tôi đi thăm mộ Ngài trở về làm chúng tôi sửng sốt. Họ không thấy xác Ngài đâu cả, lại gặp các thiên sứ báo tin Ngài đã sống lại!
24 Một vài môn đệ chạy đến mộ; quả đúng như lời các bà ấy nói, họ chẳng tìm thấy xác Ngài!”
25 Chúa Giê-xu trách: “Anh em thật dại dột, chậm tin lời các tiên tri trong Thánh kinh.
26 Các tiên tri chẳng nói Chúa Cứu Thế phải chịu khổ hình, rồi mới đến ngày quang vinh sao?”
27 Chúa giải thích những phần Thánh kinh viết về Ngài, từ năm sách Mai-sen đến các sách tiên tri.
28 Gần đến làng Em-ma-út, Chúa Giê-xu tỏ vẻ muốn đi xa hơn nữa,
29 nhưng hai người cố nài Ngài ở lại với họ, vì trời sắp tối. Ngài nhận lời dừng lại.
30 Khi ngồi vào bàn ăn, Chúa cầm bánh tạ ân Thượng Đế, rồi bẻ ra trao cho họ.
31 Thình lình, hai người như được mở mắt, nhận ra Chúa Giê-xu; nhưng ngay lúc ấy, Ngài biến mất.
32 Hai người bảo nhau: “Dọc đường, Chúa nói chuyện và giải nghĩa Thánh kinh, lời Ngài nung nấu lòng dạ chúng ta biết bao!”
33 Lập tức, họ quay lại Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ đang họp với các môn đệ khác.
34 Các sứ đồ cho họ biết: “Chắc chắn Chúa sống lại rồi! Ngài vừa hiện ra cho Phê-rơ!”
35 Hai người liền thuật chuyện Chúa Giê-xu hiện ra với họ trên đường làng, và họ nhìn ra Chúa khi Ngài bẻ bánh.
36 Lúc họ đang nói, thình lình Chúa Giê-xu đến đứng giữa phòng, chào mừng mọi người.
37 Ai nấy đều khiếp sợ, tưởng thấy thần linh.
38 Chúa Giê-xu hỏi: “Sao các con sợ? Sao vẫn còn nghi ngờ?
39 Hãy xem tay chân Ta! Chính Ta đây! Hãy sờ Ta xem, vì thần linh đâu có thịt xương như Ta!”
40 Ngài vừa nói vừa đưa tay chân cho họ xem.
41 Trong lúc họ bỡ ngỡ vì quá ngạc nhiên và vui mừng, Chúa liền hỏi: “Các con có gì ăn không?”
42 Họ dâng cho Ngài một miếng cá nướng.
43 Ngài cầm lấy ăn trước mặt mọi người.
44 Chúa nhắc nhở: “Trước đây, khi còn ở với các con, Ta đã từng nói: tất cả những lời Mai-sen, các tiên tri và các tác giả Thi thiên viết về Ta đều phải được ứng nghiệm.”
45 Rồi Chúa mở trí cho họ hiểu Thánh kinh.
46 Ngài nhấn mạnh: “Thánh kinh chép: Chúa Cứu Thế phải chịu khổ hình, đến ngày thứ ba sẽ sống lại,
47 và Phúc âm cứu rỗi phải được công bố cho tất cả các dân tộc, bắt đầu từ thành Giê-ru-sa-lem. Ai ăn năn trở về với Ta sẽ được tha tội.
48 Các con đã chứng kiến các việc đó.
49 Ta sẽ sai Thánh Linh đến với các con như Cha đã hứa. Vậy các con cứ chờ đợi trong thành phố này, cho đến khi đầy dẫy quyền năng thiên thượng.”
50 Chúa Giê-xu dẫn các môn đệ đến gần làng Bê-ta-ni rồi đưa tay ban phúc cho họ.
51 Đang khi ban phúc, Chúa lìa họ, lên trời.
52 Các môn đệ thờ lạy Ngài, rồi trở về Giê-ru-sa-lem, lòng đầy vui mừng.
53 Họ cứ ở trong Đền Thờ, ca ngợi Thượng Đế.