1-2 Phao-lô và các anh em ở với tôi
Kính gửi các Hội thánh xứ Ga-la-ti
Tôi không phải là sứ giả của loài người, hoặc do người nào sai phái, nhưng tôi là sứ đồ của Chúa Cứu Thế Giê-xu và của Thượng Đế là Cha đã khiến Ngài sống lại.
3 Cầu chúc anh em hưởng ân phúc và bình an từ Thượng Đế là Cha và từ Chúa Cứu Thế Giê-xu.
4 Chúa Cứu Thế đã hiến dâng mạng sống để chuộc tội chúng ta và cứu chúng ta khỏi cuộc đời gian ác hiện tại, đúng theo ý định của Thượng Đế, Cha chúng ta.
5 Cầu xin Ngài được vinh quang muôn đời vô cùng. Thành tâm sở nguyện!
Phúc âm duy nhất
6 Tôi ngạc nhiên vì anh em đã vội bỏ Thượng Đế để theo một “phúc âm” khác, mặc dù Ngài đã cho anh em hưởng ân phúc của Chúa Cứu Thế.
7 Thật ra chẳng có “phúc âm nào khác, nhưng chỉ có những kẻ gieo hoang mang, xuyên tạc Phúc âm của Chúa Cứu Thế, khiến anh em lầm lạc.
8 Dù chính chúng tôi, dù thiên sứ từ trời hiện xuống, nếu ai truyền giảng một “phúc âm” nào khác với Phúc âm chúng tôi đã công bố cho anh em, cũng đang bị Thượng Đế lên án.
9 Tôi xin nhắc lại: nếu ai truyền giảng cho anh em một “phúc âm” nào khác với Phúc âm anh em đã tin nhận, người ấy đáng bị Thượng Đế lên án.
10 Anh em biết rõ, tôi chẳng cần nịnh hót để được anh em hoan nghênh, vì tôi chỉ lo phục vụ Thượng Đế. Nếu tôi muốn mua chuộc lòng người, tôi không còn là tôi tớ của Chúa Cứu Thế.
Thượng Đế gọi Phao-lô
11 Thưa anh em, Phúc âm tôi truyền giảng không phải do loài người đặt ra.
12 Vì tôi không nhận Phúc âm ấy từ nơi ai cả, nhưng nhận trực tiếp từ Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngoài Chúa, chẳng có ai dạy tôi.
13 Anh em đã biết nếp sống tôi ngày trước: tôi theo Do-thái giáo, nhẫn tâm khủng bố và phá hoại Hội thánh của Thượng Đế.
14 Giữa những người đồng trang lứa, tôi là người cuồng nhiệt nhất trong Do-thái giáo, cố sức thực thi truyền thống của tổ phụ.
15 Nhưng Thượng Đế yêu thương tuyển chọn tôi từ trong lòng mẹ, thi ân kêu gọi tôi,
16 khải thị cho tôi biết Con Ngài ở trong tôi, cốt để tôi truyền giảng Phúc âm của Chúa Cứu Thế cho các dân tộc nước ngoài. Được biết ý định của Chúa, tôi tức khắc vâng lời, không bàn tính thiệt hơn.
17 Tôi cũng không lên Giê-ru-sa-lem để yết kiến các sứ đồ, nhưng tôi qua xứ Á-rập rồi quay về thành phố Đa-mách.
18 Ba năm sau, tôi lên Giê-ru-sa-lem để thăm Phê-rơ và ở lại với ông mười lăm ngày.
19 Trong thời gian ấy, tôi chỉ gặp hai vị sứ đồ là Phê-rơ và Gia-cơ, em Chúa.
20 (Có Thượng Đế chứng giám, những điều tôi viết đây là chân thật).
21 Sau đó tôi sang xứ Sy-ri và xứ Si-li-si.
22 Lúc ấy, các Hội thánh của Chúa Cứu Thế tại xứ Giu-đê cũng chưa giáp mặt tôi.
23 Họ chỉ nghe rằng người khủng bố họ ngày trước, nay đang truyền Đạo mà mình đã cố sức tiêu diệt.
24 Vì cớ tôi, họ càng ca ngợi Thượng Đế.
Các sứ đồ nhìn nhận Phao-lô
1 Mười bốn năm sau, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem với Ba-na-ba và Tích.
2 Vâng theo điều Chúa chỉ bảo, tôi về thủ đô gặp riêng các lãnh tụ Hội thánh, trình bày Phúc âm tôi đã truyền giảng cho người nước ngoài, để họ biết rõ công việc của tôi trước nay là đúng và hữu ích.
3 Họ cũng không buộc Tích - một người Hy-lạp cùng đi với tôi - phải chịu cắt bì.
4 Tuy nhiên, một số tín đồ giả mạo đã trà trộn vào Hội thánh để do thám chúng ta, xem chúng ta được tự do trong Chúa Cứu Thế Giê-xu như thế nào. Họ nhằm mục đích trói buộc chúng ta vào luật lệ của họ, chẳng khác gì bắt chúng ta làm nô lệ.
5 Đối với hạng người ấy, chúng tôi không nhượng bộ tí nào, dù trong giấy phút, để anh em khỏi hiểu lầm rằng con người được cứu rỗi nhờ lễ cắt bì và luật pháp Do-thái.
6 Về các nhà lãnh đạo quan trọng - dù họ quan trọng đến đâu cũng chẳng quan hệ gì với tôi, vì Thượng Đế không thiên vị ai - họ cũng không bổ khuyết gì cho tôi cả.
7 Trái lại, họ thấy rõ tôi được Chúa uỷ thác việc truyền giảng Phúc âm cho người nước ngoài cũng như Phê-rơ truyền giáo cho người Do-thái.
8 Vì Thượng Đế đang thúc đẩy Phê-rơ làm sứ đồ cho người Do-thái cũng thúc đẩy tôi truyền giáo cho các nước ngoài.
9 Nhận thấy ân phúc Chúa ban cho tôi, Gia-cơ, Phê-rơ và Giăng, là ba nhà lãnh đạo tối cao của Hội thánh đã siết chặt tay tôi và Ba-na-ba, khích lệ chúng tôi cứ tiếp tục truyền giáo cho các dân tộc nước ngoài trong khi họ truyền giảng cho người Do-thái.
10 Họ chỉ nhắc chúng tôi cứu tế người nghèo khổ là điều chính tôi cũng đã hăng hái thực thi.
Phao-lô trách Phê-rơ
11 Khi Phê-rơ đến thành An-ti-ốt, tôi phải phản đối ông trước mặt mọi người vì hành động của ông thật đáng trách.
12 Lúc mấy người Do-thái, bạn của Gia-cơ, chưa đến, Phê-rơ vẫn ngồi ăn chung với các tín hữu nước ngoài (là những người không chịu cắt bì hoặc giữ luật pháp Do-thái). Nhưng khi họ đến nơi, ông tránh ra nơi khác, không ăn chung với người nước ngoài nữa, vì sợ những người Do-thái theo chủ trương “phải chịu cắt bì mới được cứu rỗi”.
13 Các tín hữu Do-thái khác, kể cả Ba-na-ba, cũng bắt chước hành động thiếu thành thật ấy.
14 Thấy họ không hành động ngay thẳng theo chân lý Phúc âm, tôi liền trách Phê-rơ trước mặt mọi người: “Anh là người Do-thái, từ lâu đã bỏ luật pháp Do-thái, sao anh còn buộc người nước ngoài phải vâng giữ luật pháp đó?
15 Anh và tôi đều là người Do-thái, không thuộc về các dân tộc tội lỗi,
16 chúng ta đều biết rõ con người được Thượng Đế tha tội nhờ tin Chúa Cứu Thế Giê-xu chứ không nhờ tuân theo luật pháp Do-thái. Vì thế chúng ta đã tin Chúa Cứu Thế Giê-xu, để được Thượng Đế tha tội - nhờ đức tin chứ không nhờ luật pháp, vì không có một người nào nhờ giữ luật pháp mà được cứu rỗi.
17 Nếu chúng ta tin Chúa Cứu Thế cứu rỗi chúng ta, rồi quay lại nhận mình có tội, cần phải chịu cắt bì và giữ luật pháp mới được cứu rỗi, hoá ra Chúa Cứu Thế lại đưa chúng ta vào vòng tội lỗi hay sao? Tuyệt đối không!
18 Vì nếu tôi tái lập luật pháp mà tôi đã lật đổ, trở lại vâng giữ luật pháp để được cứu rỗi, thì tôi là người phạm pháp.
19 Nhờ Thánh Kinh, tôi biết chẳng phải vì tuân theo luật pháp mà con người được đẹp lòng Thượng Đế, nhưng vì tin Chúa Cứu Thế.
20 Tôi đã bị đóng đinh vào cây thập tự với Chúa Cứu Thế; hiện nay tôi sống không phải là tôi sống nữa, nhưng Chúa Cứu Thế sống trong tôi. Những ngày còn sống trong thể xác, tôi sống do niềm tin vào Con Thượng Đế. Ngài đã yêu thương tôi và dâng hiến mạng sống Ngài vì tôi.
21 Tôi không phải là người phủ nhận giá trị sự chết của Chúa Cứu Thế. Nếu con người có thể được cứu rỗi nhờ vâng giữ luật pháp thì Chúa Cứu Thế không cần chịu chết làm gì!
Luật pháp và đức tin
1 Anh em Ga-la-ti thật là dại dột! Anh em đã biết Chúa Cứu Thế hy sinh trên cây thập tự - biết quá rõ như thấy tận mắt - thế mà anh em còn bị ai mê hoặc?
2 Tôi chỉ hỏi anh em một điều: “Có phải anh em nhận lãnh Thánh Linh nhờ cố gắng tuân theo luật pháp không?” Tuyệt đối không! Vì Thánh Linh chỉ ngự vào lòng người nghe và tin nhận Chúa Cứu Thế.
3 Sao anh em dại dột thế? Đã bắt đầu nhờ Thánh Linh, nay anh em quay lại dùng sức riêng để trở thành người hoàn hảo hay sao?
4 Anh em chịu bao nhiêu gian khổ chỉ để múc nước đổ biển sao? Việc ấy có thật là vô ích không?
5 Thượng Đế ban Thánh Linh và thực hiện các phép lạ giữa anh em vì anh em vâng giữ luật pháp hay vì nghe và tin Chúa Cứu Thế?
6 Thử xem gương Áp-ra-ham: “Ông tin Thượng Đế nên được Ngài nhìn nhận là người công chính”.
7 Tất nhiên người nào tin Chúa cũng được coi là công chính như Áp-ra-ham.
8 Thánh Kinh cũng nói trước trong thời đại này người nước ngoài tin Chúa sẽ được Thượng Đế cứu rỗi. Thượng Đế đã bảo Áp-ra-ham từ trước: “Tất cả các dân tộc tin ta đều sẽ được hạnh phúc như con”.
9 Như thế những người tin Chúa đều hưởng hạnh phúc như Áp-ra-ham.
10 Tất cả những người mong giữ luật pháp để được cứu rỗi đều bị lên án, vì Thánh Kinh đã viết: “Ai không liên tục tuân theo mọi điều đã ghi trong sách luật pháp đều bị lên án”.
11 Dĩ nhiên, không ai được Thượng Đế nhìn nhận là công chính nhờ tuân theo luật pháp, vì chỉ nhờ đức tin chúng ta mới được Thượng Đế tha tội. Tiên tri Ha-ba-cúc viết: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin”.
12 Con đường đức tin khác hẳn con đường luật pháp, chúng ta phải vâng giữ toàn bộ luật pháp, không sơ sót điều nào, mới được cứu rỗi.
13 Chúa Cứu Thế đã cứu chúng ta khỏi bị luật pháp lên án khi Chúa hy sinh trên cây thập tự, tình nguyện thay ta chịu lên án; vì Thánh Kinh đã nói: “Ai bị treo lên cây gỗ là người bị lên án”.
14 Thượng Đế cũng cho người nước ngoài chung hưởng hạnh phúc mà Ngài đã hứa cho Áp-ra-ham; và tất cả chúng ta là con cái Chúa đều nhờ đức tin mà tiếp nhận Thánh Linh như Ngài đã hứa.
Luật pháp và lời hứa
15 Thưa anh em, tôi xin đơn cử một thí dụ trong cuộc sống hằng ngày: một khi giao kèo đã ký xong, không ai được thay đổi hay thêm bớt một điều nào.
16 Lời hứa của Chúa với Áp-ra-ham cũng thế. Chúa hứa ban phúc lành cho Áp-ra-ham và hậu tự. Thánh Kinh không nói “các hậu tự” theo số nhiều, nhưng nói “hậu tự” để chỉ về một người là Chúa Cứu Thế.
17 Điều ấy có nghĩa: Thượng Đế đã lập giao ước và cam kết với Áp-ra-ham, cho nên 430 năm sau, luật pháp Mai-sen ban hành cũng không thể nào huỷ bỏ giao ước và lời hứa đó.
18 Nếu Áp-ra-ham hưởng phúc lành nhờ tuân theo luật pháp thì đâu cần lời hứa của Chúa nữa! Nhưng Thượng Đế ban phúc lành cho Áp-ra-ham chỉ vì lời hứa của Ngài.
Mục đích của luật pháp
19-20 Như thế, luật pháp có nhiệm vụ gì? Luật pháp được công bố để giúp loài người nhận biết tội lỗi mình, cho đến khi Chúa Cứu Thế xuất hiện, đúng theo lời hứa của Thượng Đế. Khi Thượng Đế ban hành luật pháp, Ngài trao cho các thiên sứ; thiên sứ trao lại Mai-sen và Mai-sen phổ biến cho nhân dân. Còn khi lập giao ước, chính Thượng Đế trực tiếp cam kết với Áp-ra-ham, không dùng thiên sứ hay người nào làm trung gian cả.
21 Như thế, luật pháp có mâu thuẫn với lời hứa của Thượng Đế không? Tuyệt đối không! Vì nếu luật pháp có thể cứu rỗi loài người, hẳn Thượng Đế đã không dùng phương pháp khác để giải phóng chúng ta khỏi xiềng xích của tội lỗi.
22 Trái lại, Thánh Kinh cho biết tất cả nhân loại đều bị tội lỗi giam cầm và phương pháp giải phóng duy nhất là tin Chúa Cứu Thế Giê-xu. Con đường cứu rỗi đã mở rộng cho mọi người tin nhận Ngài.
23 Trước khi Chúa Cứu Thế đến, chúng ta bị luật pháp canh giữ cho đến ngày chúng ta tin nhận Chúa.
24 Luật pháp Mai-sen đóng vai người giám hộ canh giữ chúng ta trong khi chờ đợi Chúa Cứu Thế thực hiện chương trình cứu rỗi bởi đức tin.
25 Chúa Cứu Thế đã đến nên chúng ta không cần người giám hộ nữa.
26 Tất cả chúng ta đều được làm con cái Thượng Đế khi tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu.
27 Vì tất cả những người đã chịu báp-tem, liên hiệp với Chúa Cứu Thế đều được Ngài bảo bọc.
28 Sự chia rẽ kỳ thị giữa Do-thái và nước ngoài, giữa nô lệ và tự do, giữa nam và nữ, đã chấm dứt, vì chúng ta đều hợp nhất trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.
29 Hiện nay chúng ta thuộc về Chúa Cứu Thế, làm con cháu thật của Áp-ra-ham và thừa hưởng cơ nghiệp Áp-ra-ham như Thượng Đế đã hứa.
1-2 Anh em nên nhớ, khi người thừa kế còn thơ ấu, dù có quyền làm chủ sản nghiệp, nhưng vẫn phải ở dưới quyền người giám hộ và quản gia - chẳng khác gì người nô lệ - cho đến tuổi thành niên.
3 Chúng ta cũng thế: trước khi Chúa Cứu Thế đến, chúng ta phải làm nô lệ cho luật pháp và tục lệ cổ truyền vì tưởng những thứ ấy có thể cứu rỗi chúng ta.
4 Nhưng đúng kỳ hạn, Thượng Đế sai Con Ngài xuống trần gian, do một người nữ sinh ra trong một xã hội bị luật pháp trói buộc.
5 để giải phóng những người làm nô lệ của luật pháp, và cho họ quyền làm con Thượng Đế.
6 Vì chúng ta là con Thượng Đế nên Ngài đã sai Thánh Linh của Chúa Cứu Thế ngự vào lòng chúng ta, giúp chúng ta gọi Thượng Đế bằng Cha.
7 Như thế, chúng ta không còn làm nô lệ nữa, nhưng làm con Thượng Đế. Đã là con, chúng ta cũng được thừa hưởng cơ nghiệp của Thượng Đế.
Phao-lô lo ngại cho người Ga-la-ti
8 Ngày trước, anh em không biết Thượng Đế, nên đã làm nô lệ cho những thần linh giả tạo.
9 Ngày nay, anh em đã tìm gặp Thượng Đế, hay đúng hơn Thượng Đế đã tìm gặp anh em, sao anh em còn quay lại làm nô lệ cho những giáo lý rỗng tuếch, vô dụng ấy?
10 Anh em còn giữ ngày, tháng, mùa, năm làm gì?
11 Tôi lo ngại cho anh em. Tôi sợ rằng công lao khó nhọc của tôi hoá ra vô ích.
12 Thưa anh em thân yêu, xin anh em theo gương tôi, vì cũng như anh em, tôi đã từng thoát ách nô lệ của luật pháp.
13 Anh em còn nhớ, trong lúc đau yếu, tôi đã đến truyền giảng Phúc âm cho anh em lần thứ nhất.
14 Mặc dù bệnh hoạn của tôi có thể làm anh em khó chịu, nhưng anh em không khước từ, ruồng rẫy tôi. Trái lại, anh em đã tiếp đón tôi như thiên sứ của Thượng Đế, như chính Chúa Cứu Thế vậy.
15 Nhiệt tình chan chứa ấy bây giờ ở đâu? Lúc ấy, anh em yêu mến tôi đến mức sẵn sàng móc mắt tặng tôi.
16 Thế mà nay anh em xem tôi như người thù, có phải vì nói thật mất lòng anh em không?
17 Tôi biết có những người hết sức chiều chuộng anh em với dụng ý không tốt đẹp. Họ chỉ muốn chia rẽ anh em với tôi để anh em lệ thuộc họ và hăng hái phục vụ họ.
18 Tỏ nhiệt tình quý mến chân thành bao giờ cũng là một cử chỉ đẹp, nhưng sao họ phải đợi lúc tôi có mặt mới lo chiều chuộng anh em? -
19 Các con thơ bé ơi, các con làm cho ta đau đớn như người mẹ quặn thắt, đợi chờ đứa con lọt lòng, mong mỏi đến lúc hình dạng Chúa Cứu Thế nổi bật trong các con!
20 Ước gì tôi có mặt bên anh em ngay giờ phút này để nói cho cạn lời, chứ xa xôi cách trở, viết không thể nào hết ý.
Hai dòng dõi
21 Anh em đã muốn phục tùng luật pháp để được cứu rỗi, không lẽ anh em không biết luật pháp nói gì sao?
22 Kinh luật chép rằng Áp-ra-ham có hai con trai, một người con của vợ nô lệ, một người của của vợ tự do.
23 Người vợ nô lệ sinh con theo công lệ, nhưng người vợ tự do sinh con do lời hứa của Thượng Đế.
24 Chuyện ấy tượng trưng cho hai giao ước, là phương pháp Thượng Đế cứu giúp dân Ngài. Thượng Đế ban hành luật pháp trên núi Si-nai để dân Ngài vâng giữ.
25 Núi Si-nai - người Á-rạp gọi là núi A-ga theo tên người mẹ nô lệ - chỉ về Giê-ru-sa-lem hiện nay, vì thành phố ấy là thủ đô của dân tộc làm nô lệ cho luật pháp.
26 Còn mẹ chúng ta là Giê-ru-sa-lem tự do trên trời, không bao giờ làm nô lệ.
27 Tiên tri Ê-sa đã viết: “Này, người nữ son sẻ, hãy hân hoan! Người nữ chưa hề sinh con, hãy reo mừng! Vì Ta sẽ cho ngươi con đàn cháu đống. Con cái ngươi sẽ nhiều hơn của người nữ đông con!”
28 Thưa anh em, chúng ta là con cái sinh ra theo lời hứa, như Y-sác ngày xưa.
29 Ngày nay, chúng ta là người do Thánh Linh sinh thành vẫn bị người lệ thuộc luật pháp bức hại, buộc chúng ta phải vâng giữ luật pháp, chẳng khác gì ngày xưa Y-sác, con sinh ra theo lời hứa, bị Ích-ma-ên, con của người nô lệ, chèn ép.
30 Theo Thánh Kinh, Áp-ra-ham phải đuổi người vợ nô lệ cùng con trai nàng, vì con trai người nô lệ không được quyền thừa kế với con trai người tự do.
31 Thưa anh em, chúng ta không phải là con của người nô lệ, nhưng con của người tự do.
Tự do thật
1 Chúa Cứu Thế đã giải phóng chúng ta, cho chúng ta được tự do. Vậy hãy bảo vệ và triển khai tự do, đừng tự tròng cổ vào ách nô lệ của luật pháp nữa.
2 Xin anh em lưu ý lời này của tôi, Phao-lô; nếu chịu lễ cắt bì, anh em không được Chúa Giê-xu cứu giúp.
3 Tôi xin nhắc lại: ai chịu cắt bì để mong đẹp lòng Thượng Đế, người ấy buộc phải vâng giữ toàn bộ luật pháp Mai-sen.
4 Một khi anh em muốn nhờ luật pháp để được cứu rỗi, anh em đã tự ly khai với Chúa Cứu Thế và đánh mất ân phúc của Thượng Đế.
5 Tuy nhiên, nhờ Chúa Thánh Linh, chúng ta đầy tin tưởng, trông đợi những kết quả tốt đẹp mà người công chính có quyền hy vọng.
6 Một khi Chúa Cứu Thế Giê-xu đã ban cho chúng ta sự sống vĩnh cửu, chúng ta không cần quan tâm đến việc chịu cắt bì hay không, giữ luật pháp hay không. Điều quan trọng là hành động do tình yêu thương, để chứng tỏ đức tin mình.
7 Trước kia, anh em đã thẳng tiến trên đường theo Chúa. Nhưng ai đã ngăn chặn anh em, không cho anh em vâng theo chân lý?
8 Dĩ nhiên, Thượng Đế không bảo ai làm điều ấy, vì Ngài đã cho anh em hưởng tự do trong Chúa Cứu Thế.
9 Một người nào đó đã hại anh em, một “con sâu làm rầu nồi canh”.
10 Nhưng tôi tin chắc Chúa sẽ dìu dắt anh em trở về đường chính đáng, để anh em có đồng một đức tin như chúng tôi. Còn người gây xáo trộn cho anh em sẽ bị Chúa trừng phạt, mặc dù người đó là ai.
11 Thưa anh em, có người bảo: “Phao-lô vẫn dạy người ta phải chịu cắt bì”. Nếu chuyện ấy có thật, hẳn tôi không còn bị khủng bố nữa, vì có ai chống đối điều ấy đâu. Nhiều người chỉ chống trả kịch liệt khi nghe nói Chúa Cứu Thế hy sinh trên cây thập tự để cứu rỗi loài người.
12 Thiết tưởng những người thích cắt bì, gây rối loạn cho anh em, thà tự cắt mình còn hơn.
Tự do trong Thánh Linh
13 Thưa anh em, Chúa đã cho anh em được tự do, nhưng đừng hiểu lầm tự do là phóng đãng, buông trôi theo dục vọng. Anh em được tự do để phục vụ lẫn nhau trong tình yêu thương,
14 vì cả luật pháp cô đọng trong câu này: “Yêu thương người khác như mình”.
15 Trái lại, nếu anh em xâu xé, cắn nuốt nhau, hãy coi chừng kẻo anh em tiêu diệt lẫn nhau.
16 Vậy tôi khuyên anh em đi theo sự hướng dẫn của Thánh Linh, để thoát khỏi dục vọng của bản tính cũ.
17 Bản tính cũ thích làm những điều nghịch với Thánh Linh, trong khi Thánh Linh muốn anh em làm những việc trái với bản tính cũ. Hai bên luôn luôn tranh đấu, nên anh em không thể làm điều mình muốn.
18 Nhưng một khi anh em để Thánh Linh hướng dẫn, luật pháp không còn quyền trói buộc anh em.
19 Để mặc cho bản tính tội lỗi lộng hành, con người bị lôi cuốn vào gian dâm, ô uế, truỵ lạc,
20 thờ thần tượng, yêu thuật, hận thù, tranh chấp, ganh ghét, giận dữ, khích bác, bè phái, tà giáo,
21 ghen tỵ, say sưa, chè chén và những điều tương tự. Tôi cảnh cáo anh em như tôi đã nói rồi, người làm những việc ấy không thể nào làm con dân của Thượng Đế.
22 Trái lại, nếp sống do Thánh Linh dìu dắt sẽ kết quả yêu thương, vui mừng, bình an, nhẫn nại, nhân từ, hiền lương, thành tín,
23 hoà nhã, tự chủ. Không có luật pháp nào cấm các điều ấy.
24 Người thuộc về Chúa Cứu Thế Giê-xu đã đóng đinh bản tính tội lỗi với các ham muốn, tình dục vào cây thập tự.
25 Vì Thánh Linh ban sự sống mới cho chúng ta, nên chúng ta hãy theo sự hướng dẫn của Thánh Linh.
26 Đừng tự tôn tự đại, đừng ghen tỵ khiêu khích nhau.
Mang gánh nặng cho nhau
1 Thưa anh em thân yêu, nếu có tín hữu nào bị tội lỗi quyến rũ, anh em là người có Thánh Linh hãy lấy tinh thần dịu dàng khiêm tốn dìu dắt người ấy quay lại đường chính đáng. Anh em phải cẩn thận giữ mình để khỏi bị quyến rũ.
2 Hãy ghé vai chung gánh với nhau những nhiệm vụ lớn lao, đúng theo luật của Chúa Cứu Thế.
3 Người nào tự tôn tự đại, không chịu giúp đỡ anh em, là người vô dụng, chỉ tự lừa dối mà thôi.
4 Mỗi người hãy tin tưởng ở việc tốt đẹp mình làm, tư phê bình kiểm thảo lấy mình, không nên sánh mình với người khác, để rồi khoe khoang tự mãn.
5 Vì mỗi người đều có những bổn phận riêng phải làm cho trọn.
6 Người học Đạo Chúa phải chia sẻ tài sản, lợi tức cho người dạy dỗ mình.
7 Đừng tự lừa dối, tưởng mình có thể qua mặt Chúa, gieo gì gặt nấy.
8 Người gieo giống xấu theo bản tính cũ sẽ gặt hái sự hư hoại, diệt vong. Người gieo giống tốt của Thánh Linh sẽ gặt hái sự sống vĩnh cửu do Thánh Linh ban tặng.
9 Hãy kiên tâm làm việc thiện, đừng chán nản, vì đến mùa chúng ta sẽ gặt hái kết quả tốt đẹp.
10 Vậy, hãy nắm ngay cơ hội để làm việc thiện cho mọi người, nhất là cho anh em tín hữu.
Lời chào thân ái
11 Chính tay tôi viết những dòng cuối thư này cho anh em, nét chữ nào cũng lớn.
12 Những người ép buộc anh em chịu cắt bì chỉ có một dụng ý: họ chiều theo thị hiếu quần chúng, sợ bị khủng bố nếu họ nhìn nhận Chúa Cứu Thế hy sinh trên cây thập tự để cứu rỗi loài người.
13 Họ chịu cắt bì nhưng không vâng giữ luật pháp. Họ muốn ép anh em chịu cắt bì để khoe rằng anh em là môn đệ họ.
14 Riêng tôi không dám khoe khoang điều gì ngoài cây thập tự của Chúa Cứu Thế Giê-xu chúng ta. Nhờ cây thập tự ấy, tôi xem thế gian như đã bị đóng đinh, và thế gian coi tôi như đã chết.
15 Điều quan trọng không phải “chịu thánh lễ cắt bì hay không” nhưng “tâm hồn có được Chúa đổi mới hay không”.
16 Cầu Chúa thương xót và ban bình an cho mọi người sống theo tiêu chuẩn đó và cho cả dân Chúa.
17 Tôi mong từ nay về sau, không còn ai quấy rầy tôi vì những vấn đề ấy nữa, vì thân thể tôi mang những vết sẹo chứng tỏ Chúa Giê-xu là Chủ tôi.
18 Cầu chúc tâm linh anh em hằng hưởng được ân phúc của Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Thân kính,
Phao-lô